Sao Băng Qua Trời - Chương 237: Nghi Ngờ - 1
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:02
Theo những gì Kelvin bảo, Michael đã gặp gỡ Lý Hạo Nam giả mạo và vẽ lại toàn bộ thiết kế cơ bản chính của ngôi biệt thự cũng như chi tiết căn phòng làm nơi tiếp khách và cũng là căn phòng ông ta hay ở.
Nơi ấy kín mít và kiên cố đến nỗi âm thanh, ánh sáng chẳng thể lọt vào và cửa được đóng mở bằng remote điều khiển.
- Vệ sĩ khá đông nhé, gần hai mươi tên, lúc qua cửa có hệ thống cổng từ phát hiện vũ khĩ các thứ đấy, rồi làm sao em mang s.ú.n.g vào hả Hạo Nhiên? – Kelvin nhăn mặt lo lắng.
- Vậy thì đánh bằng tay không thôi. – Hạo Nhiên đáp gọn.
- Em đùa anh à? Em vào tới phòng ông ta, bị phát hiện một cái là s.ú.n.g b.ắ.n ngay đây rồi. – Kelvin chỉ vào đầu mình, cao giọng.
- Anh Kelvin nói phải đấy. – Tử Hân hùa theo.
- Tử Hân, em có biết thói quen khi Du Thiên Thành tiếp xúc với kẻ quyền thế không? – Hạo Nhiên dịu dàng nhìn cô, âu yếm hỏi.
- Chẳng phải…là chào hỏi sao? – Cô ngập ngừng đáp.
Anh mỉm cười và cho cả hai hay rằng đó chính là bắt tay, và nhân cơ hội đó anh sẽ lập tức hành động.
- Tranh thủ lúc giao đấu, tụi em chắc chắn kết liễu được kẻ thù. – Hạo Nhiên tự tin nói.
- Hạo Nhiên à, anh hiểu mình chẳng thể cản được em nên sẽ ủng hộ và cổ vũ em thôi.
Nghe cả hai trò chuyện, Tử Hân chỉ im lặng nhìn. Cô cũng tin nếu giao đấu bằng tay không hoặc kiếm với Du Thiên Thành thì cơ hội thắng của cô và Hạo Nhiên rất cao bởi cảm nhận được sự tinh diệu trong tuyệt học bí truyền kia.
Cô chẳng ngờ việc học võ mà ban đầu ngỡ như chỉ để phòng thân, nâng cao sức khỏe giờ lại dùng vào chuyện hệ trọng của đời mình.
Rời khỏi căn biệt thự, Hạo Nhiên đưa vợ đi dạo một vòng công viên rồi mới về nhà. Ngày mai là khai mạc buổi triển lãm trang sức nhưng vì anh bận tập trung duyệt mẫu các thiết kế mới nên quyết định sẽ để Tử Hân tới đó cùng vài nhân viên.
Dù sao thì tài sản Lý gia chắc chắn mất trắng và chẳng mong có cơ hội lấy lại nên anh buộc phải tự thân vận động, còn lo cho vợ con sau này.
Đêm tàn, ngày tới. Sau khi dùng bữa sáng và chuẩn bị xong, Hạo Nhiên lái xe thẳng đến công ty còn Tử Hân chờ hai nữ nhân viên ghé đón mình tới buổi triển lãm.
Kết thúc nghi thức khai mạc, cô rảo bước vòng quanh rồi trở lại gian hàng của công ty mình. Gian hàng trưng bày thương hiệu trang sức TM được đặt ngay vị trí đắt nhắt nên thu hút rất nhiều khách tham quan.
Tuy Hạo Nhiên chẳng nói gì nhưng cô biết Kelvin đã ngấm ngầm tác động.
- Tử Hân, là em sao?
Tiếng gọi trầm ấm mà lạnh giá, gần gũi mà xa xôi bất chợt cất lên sau lưng làm Tử Hân rùng mình quay lại. Vẫn gương mặt thân quen từ thuở nào nhưng sao mà lạ lẫm quá. Anh đứng đó, như nhắc nhở cô thêm ghi sâu mối thâm thù, uất hận.
- Tôi không ngờ còn có thể gặp lại anh. – Cô run run đáp lời, nhìn dáo dác khắp nơi.
- Ba anh không có mặt ở đây đâu. Có thể cho anh vài phút nói chuyện cùng em không? Xin em…
Vì hai cô nhân viên đi cùng cứ nhìn ngó nên Tử Hân liền gật đầu và rảo bước đi trước, Thiên Thuận nhanh chóng bám theo sau.
Cả hai gấp gáp len qua đám đông, đến bãi đỗ xe vì không gian nơi đây khá vắng bởi khách khứa đã tập trung vào bên trong hết rồi. Và để đảm bảo đừng ai nghe thấy nên anh đã đề nghị cô vào xe mình ngồi.
- Em…sống tốt chứ? – Thiên Thuận ngập ngừng mở lời.
- Anh nghĩ tôi sẽ tốt sao? Lần này anh đến nước B có phải là tìm g.i.ế.c tôi thay cho ba anh không? – Tử Hân nhếch môi, hỏi.
- Em nghĩ anh là như thế sao?
- Vậy tôi có thể nghĩ được gì khác hơn à? Du Thiên Thuận, trong cuộc đời này, tôi hối hận nhất là đã tin tưởng anh, để anh dắt mũi lừa bịp suốt ngần ấy năm trời. Trong mắt anh tôi như một đứa mê trai ngốc nghếch, ngu muội đúng chứ? – Cô bực tức hét lên.
- Anh xin lỗi Tử Hân…
- Đừng nói câu sáo rỗng.
Cô gào to, cắt ngang lời dang dở, đôi mắt đã ngấn nước từ bao giờ, lệ sầu thánh thót rơi xuống bàn tay thon mảnh.
Hiểu rõ nếu không giải thích thì mãi mãi cũng chẳng thể nào khiến cô bớt hận mình nên Thiên Thuận đã cho cô hay rằng anh chỉ biết mọi chuyện khi đang trong quá trình thu thập thông tin các trại trẻ và cô nhi viện để tẩu tán tài sản từ Nam Thành chuyển qua chứ trước đó anh cũng như cô.
Tuy từng tự nhủ rằng sẽ không giải thích gì thêm vì việc bản thân anh giúp đỡ ba mình hoàn thành mục đích xấu xa và lừa dối cô là sự thật rành rành nhưng anh chẳng cam lòng để cô nghi ngờ tình cảm chân thành tuyệt đối anh dành riêng cô.
- Tử Hân em, tình yêu của anh đối với em là thật tâm. Dù chúng ta tan vỡ, dù ba anh muốn g.i.ế.c em nhưng anh chưa bao giờ hùa theo ông ấy để hại em.
- Vâng, cám ơn vì đã tặng tôi thứ tình yêu mà tôi muốn quên nhất trong đời.
Dứt câu, Tử Hân dùng dằng mở cửa xe bước ra. Thiên Thuận mặt dày vội nắm tay cô kéo lại và xin số điện thoại liên lạc nhưng bị cự tuyệt thảm thương bằng những lời lẽ đâu thể nào cay độc hơn.