Sao Băng Qua Trời - Chương 240: Mẫu Tử Phân Ly - 2
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:03
Lúc Tử Hân vừa ra cổng thì Tô Mộc Linh đã đợi sẵn trong xe. Cô nhanh chân chui vào và cùng cô bạn thẳng tới trung tâm mua sắm.
Lòng vòng khắp mấy gian hàng, Tô Mộc Linh hơi chút ngạc nhiên khi thấy cô bạn thân cứ dán mắt vào những thứ dành cho trẻ con, từ quần áo đến mũ nón và giày dép.
- Sao thế? Muốn sinh em bé rồi à? – Tô Mộc Linh nhìn chằm chằm Tử Hân, cất tiếng hỏi.
- Đâu có.
Cô vừa đáp lời thì bỗng đâu trên tầng cao, có tiếng la hét thất thanh. Nhác thấy bé trai tầm hai tuổi theo tay vịn thang cuốn trôi ra giữa lưng chừng và rơi thẳng xuống, cô liền chạy thật nhanh tới, phóng lên kệ đồ gần đấy và vươn tay đón lấy. Mọi người xung quanh được một phen hú vía, trầm trồ vỗ tay khen ngợi.
- Ôi, cám ơn cô gái, trời ơi, con tôi. – Người mẹ lúc này vừa chạy lại, khóc lóc, run rẩy cất lời.
Trao đứa bé cho bà xong, Tử Hân và Tô Mộc Linh nhanh chóng rời khỏi vì cũng đã sắm đủ đồ. Giây phút ngồi vào xe, Tử Hân chợt nghe bụng mình đau nhói, và chỉ một lát sau thì đau dữ dội, tiếp đó, m.á.u bắt đầu chảy dọc xuống, ướt cả chân váy cô đang mang.
- Mộc…Mộc Linh. – Cô nhăn nhó kêu lên.
- Ôi, Tử Hân, cậu…cậu làm sao thế này?
Vốn Tô Mộc Linh đang tập trung lùi xe nên đâu để ý, đến lúc Tử Hân gọi thì mới phát hiện ra. Tình trạng này hẳn là sảy thai chứ chẳng gì khác.
- Làm…làm ơn, cậu đừng…nói cho Hạo Nhiên…biết.
Dứt câu, Tử Hân cũng ngất lịm. Tô Mộc Linh gấp gáp cho xe chạy thẳng đến bệnh viện. Hèn chi, ban nãy cô nàng cứ ngó nghiêng đồ em bé, hỏi thì chối đây đẩy, còn làm nữ anh hùng, bay cao mấy mét cứu người nữa, cái thai nào mà chịu cho nổi.
Chỉ là, Tô Mộc Linh không hiểu sao Tử Hân lại bảo mình giấu Hạo Nhiên, lẽ nào giữa họ đang có xích mích.
Khi Tử Hân tỉnh dậy thì Tô Mộc Linh vẫn đang ngồi bên cạnh và nắm chặt lấy bàn tay cô. Dù lòng rất buồn đau nhưng cô vẫn cố nở một nụ cười trấn an người đối diện. cô hiểu em bé mất rồi. Cô chỉ mới biết sự xuất hiện của nó vào chiều hôm qua mà giờ đây đã âm dương cách biệt.
- Tử Hân, cậu có thai mà Hạo Nhiên không hay sao? – Tô Mộc Linh dịu giọng hỏi.
- Mình chưa nói với anh ấy. – Tử Hân cúi đầu, đáp gọn.
- Nhưng anh ấy có quyền được biết, còn tình trạng hiện tại của cậu bây giờ nữa, cậu sẽ giấu nổi ư? Hai người có phải đang giận nhau?
Giọt nước mắt trên khóe mi cong từ từ lăn xuống, Tử Hân bưng mặt bật khóc nức nở khiến Tô Mộc Linh bối rối, luống cuống xin lỗi vì lỡ lời. Thầm nghĩ chắc phải là chuyện gì nghiêm trọng lắm nên cô bạn mới có thái độ này, lý nào Hạo Nhiên thay lòng đổi dạ hoặc giả bắt nạt bạn cô chăng.
- Tử Hân, nếu cậu coi mình là bạn, hãy nói cho mình biết cậu gặp vấn đề gì.
Gạt đi những dòng lệ thảm, Tử Hân nấc lên từng hồi và đem chuyện ba cô đã cấu kết ngược với Du Thiên Thành mà hại Lý Hạo Nam để rồi bản thân cũng cùng chung số phận kể cho Tô Mộc Linh nghe và cả chuyện Hạo Nhiên nghi ngờ cô với Thiên Thuận không trong sạch vì lúc cô nhảy từ boong tàu xuống thuyền nhỏ trong trận hỏa hoạn, màng trinh đã bị rách.
Vốn lúc dì Lưu đưa tờ giấy chẩn đoán, cô gạt đi, còn mong anh hiểu lầm mà bỏ mình cho rảnh, có ngờ đâu, dòng đời xô đẩy đến nước này.
- Hạo Nhiên biết ba mình như vậy nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường và chẳng chất vấn. Còn chuyện tiết trinh, mình đã không để ý cho đến tháng trước, anh ấy nói ra trong cơn say. Mộc Linh à, mình chẳng còn đủ dũng khí để ở bên anh ấy nữa. Cứ mãi dằn vặt nhau như vậy thì khổ tâm lắm…
Nói đến đây, Tử Hân lại khóc. Tô Mộc Linh choàng tay, ôm lấy cô bạn vỗ về an ủi. Thật là oái ăm thay, người ngỡ cả đời sẽ ghét bỏ lại hóa thành người trong tim hiện tại.
Trước giờ, Tô Mộc Linh cứ ngỡ mối tình của Thiên Thuận và Tử Hân là bi thương nhất, ấy mà hiện tại, tình yêu giữa cô bạn với Hạo Nhiên càng thảm sầu hơn.
Họ đều là nạn nhân gánh chịu lòng tham của thế hệ trước. Chính vì khi biết ba mình đã hại ba đối phương mà họ vẫn muốn giữ lấy nhau nên càng thêm chua xót.
- Tử Hân, ba cậu phản bội ba anh ấy nhưng suy cho cùng đôi bên cũng c.h.ế.t cả rồi, Hạo Nhiên không để tâm, cậu để ý làm gì. Còn chuyện kia, cậu liên lạc dì Lưu hỏi là được mà. – Tô Mộc Linh vạch đường chỉ điểm.
- Dì ấy đã đi đâu mất rồi. Mình có gọi anh Thiên Thuận nhờ vả nhưng chưa tìm ra. – Tử Hân cúi đầu.
- Ôi, cậu còn liên lạc cùng anh ấy ư? – Cô bác sĩ trợn mắt.
- Tháng trước mình gặp anh ấy ở triển lãm trang sức, anh ấy cho mình số điện thoại. Vốn định vứt rồi nhưng vì Hạo Nhiên như thế nên mình mới gọi. Cậu yên tâm, ai chứ anh ấy sẽ không hại mình đâu.
Tô Mộc Linh thở dài, buồn bã. Lấn cấn trong lòng không tháo cởi được sẽ dẫn đến những đau thương nối dài. Hạo Nhiên yêu Tử Hân quá nhiều thành thử ghen tuông cũng nhiều, anh nhẫn nhịn lâu như vậy mà giờ lại nói ra chứng tỏ anh chưa bao giờ quên hay chấp nhận.