Sao Băng Qua Trời - Chương 251: Ngoại Truyện - 3
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:04
Những ngày tiếp theo đó, Hạo Nhiên dẫn Tử Hân tham quan khắp cả ngọn núi. Anh đưa cô đi đào măng le, hái trái thanh mai, hái rau, lội suối bắt cá và chiều tà thì xuống đỉnh thác múa quyền cho cô xem.
Nhìn cô háo hức, mắt mở to long lanh mỗi khi nhặt bụt măng hay chụp con cá sảy bỏ vào giỏ mà hạnh phúc trong tim anh dâng trào như sóng cuộn. Nếu như nhớ lại quá khứ sẽ khiến cô đau lòng, lấn cấn thì anh mong cô cứ mãi thế này.
- Chồng em giỏi quá. – Cô nhảy cẫng lên và reo hò khi anh vừa kết thúc đường quyền.
- Nào, chúng ta về thôi, hôm nay anh sẽ nấu canh cá với rau rừng cho em ăn.
Anh dịu dàng cưng nựng chiếc cằm thon rồi nắm tay Tử Hân kéo như bay lên đỉnh núi.
Hơn một năm trước, Diệp sư phụ nhắm mắt xuôi tay, trong di thư, ông để lại nơi này cho anh tiếp quản và trông coi. Kể từ đó, cứ mỗi đầu một mùa, anh lại lên đây ở tầm một tháng.
Bữa cơm mỗi buổi chiều đã đong đầy yêu thương cùng không khí ấm áp vì có cô xuất hiện. Hạo Nhiên cẩn thận tách thịt cá ra khỏi xương rồi mới đẩy sang cho cô dùng vì anh sợ cô bị hóc, trong mắt anh hiện giờ, cô như con nít ba tuổi.
- Em tự lấy xương được, Tô Mộc Linh để em tự lấy xương mà. – Tử Hân xụ mặt.
- Anh chăm sóc em mà em không thích sao? – Hạo Nhiên thất vọng hỏi.
- Em không phải trẻ con, em thấy anh coi em như con anh vậy.
- À. Được, vậy em tự lấy đi, anh không động vào nữa.
Hạo Nhiên vội vàng chiều theo ý cô vì anh nhận ra mắt cô long lanh đầy nước, cứ như sắp khóc tới nơi rồi. Rõ ràng vài ngày trước, anh tự tay đút cô ăn thì cô còn vui vẻ lắm mà, sao giờ đổi tính nhanh quá thể.
Thấy Hạo Nhiên như thế, Tử Hân càng tủi thân thêm, con người này rốt cuộc đang nghĩ gì vậy kìa, anh có phải đàn ông không. Tuy cô đã quên sạch quá khứ, chẳng rõ mình cùng anh yêu đương thế nào và trải qua chuyện gì nhưng cô đâu có ngốc tới mức không biết chuyện vợ chồng. Chắc hẳn là trong thời gian cô dưỡng bệnh, anh đã thay lòng đổi dạ rồi chăng.
Ăn được một chén, cô vùng vằng đứng lên, đi súc miệng rồi chui tọt vào giường, trùm chăn, nhắm mắt.
Mấy đêm nay, Hạo Nhiên tuy nằm bên cạnh nhưng cứ như khúc gỗ không hơn chẳng kém, cô có hỏi thì anh mới nói, không thì nín thinh, có đôi lúc cô mặt dày giả vờ vô tình động chạm, y như rằng anh đang giả chết, ngay đơ cán cuốc.
- Tử Hân, em giận anh chuyện gì sao? Em nói thì anh mới biết chứ. – Hạo Nhiên khều nhẹ cô, lo lắng cất lời.
Các ngón tay của anh vừa rửa chén xong nên hãy còn mang hơi lạnh dù rằng đã cố lau thật khô khiến Tử Hân bất giác rùng mình.
Cái tên chồng này chẳng hiểu lúc trước như nào nữa, vợ nằm ngay kế bên, bật đèn xanh mấy bận mà không nhận ra, giờ còn giả ngu ngơ hỏi han.
- Lý Hạo Nhiên, có phải anh có người phụ nữ khác rồi không?
Cô giở chăn, vùng dậy, trợn mắt, phùng má hỏi khiến Hạo Nhiên nghệch mặt hết mấy giây. Rõ ràng cô đang ngồi cạnh anh mà còn hỏi thế nữa. Hai năm đằng đẵng, anh thủ tiết thờ vợ, cô lại đem lòng nghi ngờ tấm chân tình của anh.
- Mấy bữa nay anh toàn ở bên em mà, làm gì có người phụ nữ nào khác ngoài em chứ? – Hạo Nhiên vội đáp.
- Vậy là do anh hết yêu em rồi. – Tử Hân sụt sùi, chực khóc.
- Làm gì có, anh vẫn luôn yêu em, hết đời này, anh chỉ yêu em thôi, kiếp sau còn nhận ra nhau, thì anh sẽ yêu tiếp. – Anh hùng hồn thề thốt.
Ánh mắt Tử Hân bỗng chốc ráo hoảnh, cô cẩn trọng quan sát người trước mặt một cách chăm chú khiến Hạo Nhiên thấy lạnh sống lưng. Hôm giờ cô đáng yêu lắm mà, sao đột nhiên biến thành cái bộ dạng này thế.
- Anh…bị cong rồi đúng không? Vì không có phụ nữ nên anh bị bệnh rồi đúng không? – Cô tỏ vẻ cảm thông, dịu dàng hỏi.
Mắt Hạo Nhiên gần như đứng tròng, lưỡi thì líu lại, mặt thộn ra y hệt thằng đần độn. Anh ngày thương đêm tưởng cô, khao khát phải kiềm nén đến ức chế. Thế mà giờ đây cô phán cho anh một căn bệnh như vậy, đúng là cạn lời.
- Tử Hân à, anh rất khỏe mạnh, thẳng, không bệnh hoạn gì? Nhưng mà…sao em hỏi anh thế nhỉ? – Anh cười gian nhìn cô, tay mạnh dạn đưa lên vén mấy sợi tóc xõa dài giắt lên vành tai vợ.
- Ừ thì…em thấy anh lạnh nhạt, anh hờ hững, anh…
Còn chưa kịp nói hết thì tất cả ấm ức trong cô đã bị nuốt trọn bằng nụ hôn nồng nàn, bỏng cháy. Bao nhiêu nhớ thương, tủi buồn dồn nén trong tim, Hạo Nhiên thể hiện hết qua hành động lúc này.
- Tử Hân, em có muốn chữa bệnh cho anh không? – Anh thì thào giữa hơi thở gấp gáp.
- A. Anh nói anh khỏe mà nhỉ? Mình…mình đi ngủ thôi.
Vì nụ hôn cuồng nhiệt từ người đàn ông làm Tử Hân hơi chút choáng váng, bất ngờ nên đ.â.m ra sợ sệt, vội vàng buông lời thoái thác và nằm bẹp xuống, kéo chăn đắp lên.
Hạo Nhiên chửng hửng nhìn cô hồi lâu rồi vung tay lôi chiếc chăn vứt sang một bên. Cô vợ này cũng thật nhẫn tâm, châm lửa rồi còn đòi bỏ chạy.
- Anh…anh…
- Tử Hân à, anh không có phụ nữ bên ngoài, anh không có bị bệnh, anh rất thẳng và…anh yêu em.
Hạo Nhiên vừa nói vừa bò lại gần trong khi Tử Hân cứ lùi dần vào trong và gật đầu theo từng lời anh xác nhận. Cuối cùng thì, cô không thể âm vách để trốn được, toàn thân bị anh áp sát, muốn nhúc nhích cũng thật khó khăn.
Lúc này, cô hối hận thật rồi, bản thân còn chưa sẵn sàng mà dám ra tay chọc anh lên cơn.