Sao Băng Qua Trời - Chương 252: Ngoại Truyện - 4
Cập nhật lúc: 09/09/2025 09:04
Trông cô run rẩy như con mèo nhỏ, Hạo Nhiên nhịn hết nổi, phì cười, làn hơi thở thơm hương nam tính phả vào gương mặt vốn đã ửng hồng càng thêm hồng. Trước đây bên anh, cô chưa từng có biểu hiện đáng yêu quá mức đến thế.
- Em, em đừng sợ, chúng ta là vợ chồng, một mối quan hệ hợp tình hợp pháp. – Anh nâng nhẹ bàn tay cô lên, hôn khẽ.
- Nhưng…em…em hơi lo, em…
- Anh sẽ nhẹ nhàng.
Câu nói vừa dứt, anh dịu dàng đỡ cô nằm xuống, hôn khẽ lên vầng trán xinh rồi dần dà trượt xuống mi mắt, chóp mũi, sau cùng là dừng trên làn môi thơm ngọt.
Những đụng chạm thân mật, cưng chiều khiến Tử Hân cảm giác vô cùng thân thương và quen thuộc, trái tim khao khát hòa chung cùng một nhịp đập thổn thức nhớ nhung với người đàn ông này. Cơ thể dần thả lỏng và dũng cảm đón nhận cũng như đáp lại anh.
- Tử Hân, anh yêu em.
- Em cũng yêu anh, Hạo Nhiên.
Tiếng yêu thương thốt ra từ cô khiến Hạo Nhiên sững lại một đỗi. Cô có hay chăng anh mong chờ lời này biết bao nhiêu. Anh cứ ngỡ mình sẽ mãi mãi chẳng có cơ hội nghe cô nói nữa. Giọt nước mắt trong suốt phản chiếu ánh đèn mờ ảo rơi rớt xuống khóe môi người phía dưới.
Cảm nhận vị mặn đắng ươn ướt trên môi mình, Tử Hân biết Hạo Nhiên đang khóc. Đôi bàn tay thon dài từ từ đưa lên và chạm nhẹ hai gò má anh, cô gượng người, chủ động trao anh một nụ hôn thật lâu, những mong anh cảm nhận được lòng mình.
- Hạo Nhiên, nếu anh thích, ngày nào em cũng sẽ nói với anh rằng em yêu anh.
- Anh thích, anh rất thích, Tử Hân em…
Niềm vui sướng cùng hạnh phúc dâng tràn và lan tỏa khắp các tế bào trong cơ thể Hạo Nhiên. Anh ôm cô thật chặt, quấn quýt không rời cho thỏa bao đêm dài tương tư vàng võ.
Đêm thanh, cảnh vắng, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập cùng những tiếng thì thầm tâm tình khe khẽ vẳng trong tiếng gió bất chợt vi vút lướt qua lùa lá xôn xao.
Vầng trăng khuya huyền ảo lặng thầm tỏa ánh sáng xuống non ngàn, lọt qua kẽ lá, dát vàng một đêm dài bất tận. Bóng trăng hiền hòa trôi giữa lòng suối, mơ màng ngắm những chiếc lá man mác lững lờ và ghẹo đàn cá đớp nước lao xao, chẳng còn lẻ loi nơi cành cao thinh lặng.
Sau một đêm ái ân mặn nồng, Tử Hân hạnh phúc thức giấc trong vòng tay ấm áp của người thương. Quá khứ lúc trước vui buồn ra sau, đau thương, ngọt đắng thế nào, cô không cần biết nữa, cô chỉ biết cô cần anh, muốn được yêu anh và bên anh trọn đời.
- Tử Hân, chào buổi sáng. – Hạo Nhiên hôn nhẹ lên đỉnh trán cô, cười hiền.
- Em yêu anh. – Cô bẽn lẽn rúc đầu vào n.g.ự.c anh, khúc khích.
- Chúng ta đi hít thở chút khí trời nhé, anh muốn làm một việc cho em.
- Vâng.
Cô đáp và hí hửng bật dậy, nhảy sang người Hạo Nhiên, phóng xuống giường và rộn ràng chuẩn bị. Anh cũng nhanh chóng lao theo.
Công việc dưới kia khá bộn bề, trước sau gì cũng phải quay lại, thời gian bên cô chắc chắn ít đi nên anh không muốn bỏ lỡ thời khắc nào lúc này.
Sương trắng còn chưa tan khi ánh dương hãy còn ngái ngủ, cái lạnh buổi tinh mơ cùng khung cảnh bàng bạc tựa mây tựa khói khiến Tử Hân thích thú bám tay anh, nhìn ngó xung quanh.
Cả hai lần bước lại trên lối xưa, nơi con đường phủ lá mà anh từng cùng cô tập chạy, nơi gốc cây hãy còn treo bao tải cát lủng lẳng rồi dừng bên chân thác chờ mặt trời ban chút ánh hồng.
Khẽ ngắt một đóa Đỗ Quyên tươi thắm đẫm màu tình yêu, Hạo Nhiên dịu dàng cài lên mái tóc Tử Hân rồi lấy chiếc nhẫn năm nào cô dùng làm vật cứu anh thoát khỏi nòng s.ú.n.g tử thần của Du Thiên Thành mà đeo vào ngón áp út.
- Em à, ít hôm nữa xuống núi, anh đưa em đi đăng ký kết hôn nhé.
- Không phải trước đây chúng ta đã đăng ký rồi ư? – Tử Hân tròn mắt, hỏi.
- Đúng là đã đăng ký nhưng vì em đã quên nên anh muốn em lưu giữ lại thời khắc đẹp đẽ này. – Hạo Nhiên lựa lời giải thích khi không thể nói rằng lý do là vì cô đã thay tên đổi họ, mang một thân phận mới.
- Được, mọi chuyện em đều nghe anh.
Dứt lời, Tử Hân xúc động tựa vào lòng Hạo Nhiên, mơ màng nhắm mắt, so với việc nằm máy sưởi thì cô thích hơi ấm từ anh hơn, cảm giác rất thân tình, chân thành cùng vĩnh cửu. Vòng tay người đàn ông cũng siết chặt lấy cô mà ve vuốt.
Những tia nắng đầu tiên đã ló dạng, thẹn thùng nhìn ngắm đôi vợ chồng hồi lâu mới nhảy nhót khỏi dải mây trắng, hòa vào khúc nhạc của núi rừng, tấu lên bản tình ca muôn thuở.