Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 158: Cá Tháng Tư
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:54
Có rất nhiều ngày lễ của Muggle mà phù thủy không hề hay biết, chẳng hạn như ngày Cá tháng Tư. Trong khi như Giselle thấy, ngày này mà bày trò chơi khăm lừa phỉnh nhau thì vui phải biết. Nhưng cũng có thể với anh Eli thì ngày nào cũng là ngày chơi khăm rồi.
Matt Nol sau cuộc hẹn ở làng Hogsmeade không biết đã tìm ra manh mối gì chưa, mấy nay hai đứa nó cứ rù rì thì thầm với nhau. Ai thấy lạ hỏi tới thì chỉ bảo đang bàn chiến thuật Quidditch. Mà đúng là cần bàn chiến thuật và tập luyện chăm chỉ hơn thật, với tình hình dàn truy thủ như hiện tại đến cả người không biết gì về Quidditch như Giselle cũng thấy là tình thế đội nhà đang khá cam go.
Tình hình này làm cô nhớ đến trận Quidditch hồi năm 1, cũng là Gryffindor với Slytherin, cũng là cửa thắng của đội nhà không cao. Năm đó Matt còn chưa trở thành tầm thủ, Nol vẫn chỉ là quân sư quạt mo, hai tụi nó như buồn thay nỗi buồn của đội nhà. Mà cũng là cuối năm đó, đám rắn chặn đánh đám sư tử, kết ra mối tử thù từ đó đến nay. Năm đó vì đám rắn bị trừ điểm nhiều quá nên Slytherin dù thắng Quidditch cũng phải nhường lại Cúp Nhà.
Còn năm nay Gryffindor bị tụi nó hại trừ đến tổng cộng 160 điểm từ đầu năm đến giờ, thì dù có cửa thắng Slytherin đi chăng nữa thì cũng đành ngậm ngùi chia tay với Cúp Nhà.
Chuyện cũ lướt qua như một bộ phim chiếu chậm, giữa lúc cô đang nghĩ tại sao hôm nay mình lại như người già tiếc nuối chuyện xưa nữa rồi, thì bỗng nhiên tiếng giáo sư Conner vang đến:
“Thật xin lỗi Bà Mèo, xin cho trò Gibson được nghỉ buổi sáng hôm nay.”
“À được thôi, không sao cả.” Bà Mèo đang ôn lại cho tụi nhỏ phép biến hình bọ cánh cứng thành nút áo (Beetle into Button) để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ.
Giselle bị điểm danh mà ngơ ngác, còn tưởng bà giáo gọi nhầm tên ai.
“Trò Gibson mau đi theo tôi, có chuyện liên quan đến trò cần xử lý. Đồ đạc của trò cứ để đó nhờ các bạn cùng phòng mang về hộ vậy.”
Thấy Giselle còn người người bà giáo giục: “Nào nhanh lên!”
Giselle bước nhanh theo tà áo chùng bay phấp phới của giáo sư Conner mà không hiểu ra sao. Nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì đã đến phòng giáo viên ở gần thư viện. Phòng này thường dành cho giáo viên không có tiết đến thư giãn hoặc sang thư viện kế bên đọc sách, nhưng hiếm sử dụng vì ai cũng có văn phòng riêng hết cả.
Ấy vậy mà khi vừa bước vào, Giselle không thấy bóng dáng một giáo viên nào, mà lại là chú Leopold và một người pháp sư mặc áo chùng làm việc tươm tất mà cô nhận ra là chú luật sư Philip Ruiz mấy lần hay đi cùng chú Chong.
Cô định quay sang hỏi giáo sư Conner có phải gọi nhầm Matt thành cô rồi hay không, thì chú Leopold đã ngoắc lại:
“Vào đi cháu Selly! Cám ơn cô, giáo sư Conner.”
Bà giáo chỉ gật đầu rồi đóng cửa phòng giáo viên lại.
Giselle bắt đầu có cảm giác không hay về cuộc gặp gỡ này, cô ngồi vào chiếc bàn trước mặt hai vị khách mà thấy thật bồn chồn.
“Chào cháu Selly, chú là luật sư Philip Ruiz, chắc cháu đã nghe anh Chong nhắc đến rồi. Chú cũng nghe anh Chong nhắc nhiều về cháu lắm.”
Chú Philip Ruiz trông cũng tầm độ tuổi chú Chong với chú Leopold, gương mặt nghiêm nghị không cười. Từ khi Giselle bước vào ánh mắt của chú vẫn luôn chăm chú dõi theo cô.
“Chào chú Philip Ruiz, chú Chong đợt trước còn bảo có dịp sẽ mời chú đến làng Hogsmeade để chú cháu mình gặp nhau nữa.”
“Đúng vậy, thật tiếc...” gương mặt nghiêm túc bỗng lộ vẻ buồn bã.
Tiếc cái gì kia chứ?
Nhưng chưa kịp để cô hỏi chú Leopold đã trầm giọng nói:
“Cháu Giselle Gibson ạ, chú đến đây để thông báo cho cháu tin buồn rằng...”
Tim Giselle bỗng đập hẫng mất một nhịp.
“...rằng ông Ethan Chong, 53 tuổi, vào sáng nay đã bị phát hiện tử vong tại nhà riêng ở Phố Bát Giác...”
Đầu óc cô quay cuồng, căn phòng giáo viên bỗng xoay tròn bất định.
“...thời điểm tử vong được ước đoán là vào 2-5 giờ sáng ngày 01/04/2014. Nguyên nhân tử vong là vì trúng lời nguyền Avada Kedavra.”
Giselle bỗng ước gì phù thủy có ngày Cá tháng Tư, thì cô sẽ chỉ méo mặt mà nói với chú Leopold rằng trò đùa này chẳng hài hước chút nào.
Không gian vẫn quay mòng mòng, hai bóng người trước mắt như hai hình thù đen xiêu vẹo, vặn vẹo giữa hư và thực.
Vị thần sáng nhìn gương mặt tái xanh như tàu lá chuối của cô:
“Cháu có biết tại sao chúng ta tìm đến cháu không?”
“Không phải để thông báo tin buồn này cho cháu sao?” Dù rằng cô thà tin đây là một trò đùa quái ác thì hơn.
“Cháu có biết ông Ethan Chong có thù oán gì với ai không?”
“Băng Fireball ạ. Đã mấy lần bọn chúng đe dọa rồi thậm chí tấn công chú Chong năm trước đấy thôi. Bọn chúng còn đến đe dọa cháu, hăm he bảo rằng chú Chong cứ ở lì trong Phố Bát Giác đó đi.”
Mà Fireball thì chỉ là bọn nhận tiền ám hại mà thôi, còn thủ phạm thật sự chắc hẳn là những người có lợi ích bị tổn hại vì vụ kiện Gringotts. Không cần một đứa trẻ như Giselle nói ra các vị thần sáng cũng phải biết rồi chứ.
“Cháu có biết tại sao đám lâu la Fireball đó đến đe dọa cháu không?”
“Sau vụ đó chú Chong gửi cú bảo là bọn chúng tưởng cháu là cháu gái của chú, vì có lần thấy cháu đi cùng chú với cô Nhị Tâm ở quán Ba Cây Chổi.”
Nhưng vẻ mặt của chú Leopold bỗng tỏ vẻ khác lạ, không chỉ chú mà chú luật sư Philip Ruiz ngồi cạnh cũng thật kỳ lạ, như cứ nhìn mặt Giselle mà nghiền ngẫm.
Cô không hiểu: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Chú Leopold quay sang gật đầu với chú Philip Ruiz: “Tới lượt anh, anh Philip Ruiz.”
Dưới ánh mắt hoang mang của cô, người luật sư vẫy đũa lấy từ cái cặp da bên cạnh một cuộn giấy da buộc dây đỏ, tự động bung ra trước mặt chú. Chú đọc lớn:
“Tôi, Ethan Chong, trong trạng thái tinh thần hoàn toàn minh mẫn, sáng suốt, không bị bất kỳ một sự lừa dối, đe dọa hoặc cưỡng ép nào, tôi lập di chúc này để định đoạt như sau...
...có một số đoạn cháu không cần biết, để coi đến phần cháu đâu, à đây rồi:
...Tôi để lại cho cháu Giselle Gibson học sinh nhà Gryffindor Hogwarts, người cháu gái đáng mến của tôi, bao gồm:
. 1% trong số 3% cổ phần mà tôi sở hữu tại ngân hàng Runeswiz chi nhánh châu Âu, vì nhờ có cháu tôi mới có thể đại diện Phố Bát Giác giành thắng lợi trong cuộc chiến pháp lý với ngân hàng yêu tinh.
. 1% trong số 5% cổ phần mà tôi sở hữu tại Công ty Thương mại Cổ phần Phố Bát Giác, vì tôi tin cháu Giselle Gibson sẽ thay tôi giúp Phố Bát Giác kinh doanh khấm khá hơn nữa.
. Chiếc nhẫn mở khóa hầm chứa cá nhân của tôi tại Runeswiz, đồng thời là đại diện cho quyền sở hữu hai căn nhà Chong và nhà Liu tại Phố Bát Giác.
Ethan Chong, ký tên đóng dấu dưới sự chứng kiến của luật sư đại diện Philip Ruiz. Bản sửa đổi mới nhất ngày 02/02/2014.”
Giselle lại cảm thấy ngày Cá tháng Tư này nhiều người giỡn dai với cô quá. Cô nghĩ gương mặt mình đã thể hiện đủ cảm xúc bàng hoàng để hai người trước mặt đây hiểu rằng cô cũng chẳng biết gì hơn. Vì giờ đây cô đã hiểu ra tại sao từ đầu đến giờ họ đều nhìn mình bằng ánh mắt nghiền ngẫm lạ kỳ làm sao.
“Cháu có thể từ chối không nhận không ạ?”
Nói thế thôi chứ cô biết câu trả lời rồi.
“Di chúc không hoạt động theo cách đó đâu cháu Gibson ạ, chúng ta phải tôn trọng di nguyện của người đã khuất.” Chú luật sư Philip Ruiz vẫy đũa để cuộn giấy da tự động buộc lại rồi bay vào nằm gọn trong cặp táp như cũ.
Đến lượt chú Leopold hỏi:
“Vì đây là vụ án mạng hình sự nên Cục Thần Sáng cần điều tra rõ ngọn ngành, nên mong cháu hợp tác với chúng ta. Cháu có biết gì về di chúc này của ông Ethan Chong không?”
“Không ạ,” Giselle lắc đầu, “Đây là lần đầu cháu nghe đến. Mà cháu cũng không ngờ chú Chong lập di chúc sớm đến vậy, chú ấy đang tuổi tráng niên khỏe mạnh kia mà.”
“Vậy cháu có biết tại sao ông Ethan Chong lại để tài sản cá nhân cùng hai căn nhà Chong và Liu cho cháu không?”
“Liu có phải là nhà của cô Sophia Liu không ạ?”
“Đúng vậy, nhà Liu là một trong những gia đình ở Phố Bát Giác, đến khi hậu duệ cuối cùng của họ là Sophia Liu được xác nhận là đã c.h.ế.t mà không để lại di nguyện, tài sản của nhà Liu được chuyển sang cho ông Ethan Chong quản lý, người thân thiết nhất của gia đình Liu. Điều này đã được các cư dân của Phố Bát Giác đồng thuận.”
Giselle thở dài, đành kể lại hết trải nghiệm với chú Chong trước đây, những lần chú nói cô giống ai đó và lần cuối cùng gặp chú hồi tháng 1 với quyển sách của Sophia Liu.
Chú Leopold nghiêm túc nghe hết câu chuyện, tỏ vẻ gật đầu như đã hiểu, rồi quay sang gật đầu với người luật sư.
Chú Philip Ruiz tiếp:
“Di chúc của anh Ethan Chong được sửa đổi gần nhất là vào ngày 02/02/2014, khi đó mới thêm vào điều khoản để lại tài sản cá nhân, hai căn nhà và 1% cổ phần công ty cho cháu.”
Nếu vậy nghĩa là trước đó chú Chong đã có ý định để lại 1% cổ phần của chú ở Runeswiz châu Âu cho cô, như là lời cảm ơn đã giúp chú trong vụ kiện. Còn sau lần gặp cuối cùng ở làng Hogsmeade, chú mới thêm vào hai điều khoản kia. Nhưng tại sao chứ?
Có bằng chứng nào cho thấy cô có liên quan đến cô gái Sophia Liu đó đâu.
“Cháu có biết tại sao ông Ethan Chong lại sửa đổi di chúc như vậy không?” chú Leopold hỏi tiếp.
“Cháu không biết ạ. Như cháu kể đó, nhiều người cho rằng cháu giống cô Sophia Liu, nhưng cũng chỉ là người giống người. Trong khi cháu là con ruột của ba má cháu mà.”
Giselle nói mà không chớp mắt. Cô biết mình không phải là phù thủy gốc Muggle, nhưng ông bà Gibson chưa bao giờ hé lộ ra rằng cô là con nuôi chứ không phải con ruột. Anh Hai cũng vậy, không có dấu hiệu gì cho thấy cô được nhận nuôi cả.
Chú Leopold gật đầu chốt hạ: “Thôi được rồi, chú đã hỏi xong rồi. Nếu vụ án có diễn tiến gì mới cần thêm khẩu cung của cháu thì Cục Thần sáng sẽ liên hệ lại với cháu.”
“Vâng ạ.”
Bọn họ từ từ đứng dậy, đi đến chỗ Giselle vẫn còn ngồi thừ ra trên ghế, chú luật sư vỗ vỗ vai cô: “Nếu Cục Thần sáng hoàn tất khám nghiệm tử thi và không có phát hiện gì mới, thì chúng ta sẽ tổ chức tang lễ cho anh Chong vào 3 ngày sau.”
“Vậy có manh mối gì không chú Leopold?”
Vị thần sáng thở dài: “Vẫn chưa tìm thấy gì. Không một dấu vết chiến đấu xô xát nào ở hiện trường cả.”
“Vậy là thủ phạm độn thổ ạ?”
“Không loại trừ khả năng đó. Nhưng nếu độn thổ vào đúng phòng khách của một ngôi nhà như vậy thì chứng tỏ phải rất quen thuộc với nơi đó.”
“Và phải rất quen thuộc với chú Chong nữa? Để chú thấy có người độn thổ đến mà không phản ứng gì?”
“Đúng vậy.”
“Vậy phạm vi tìm kiếm được giới hạn lại là những người quen biết của chú Chong thôi ạ?”
Nhưng nếu là người thân quen với chú, sao lại có thù oán gì đến độ dùng đến Avada Kedavra như vậy? Mà hơn nữa, nếu Giselle có thể chỉ từ mấy manh mối hiện trường để đoán ra như thế thì thần sáng lại càng tìm được nhanh hơn, chẳng khác nào lại ông tôi ở bụi này.
Cứ như không thèm xử lý hiện trường mà để vậy để cảnh sát tìm đến mình.
“Thôi đó là chức trách của thần sáng, cháu Selly đừng nên hỏi quá nhiều.”
Khi họ bước ra khỏi phòng giáo viên đã thấy Ive Matt chờ sẵn, mắt Ive đỏ hoe nhìn Giselle:
“Selly có thật không?”
Cô chỉ đủ sức gật đầu. Cô bạn nhỏ ôm chầm lấy cô nức nở.
Chú Leopold chuyển sang nói với giáo sư Conner vẫn đứng chờ trước cửa:
“Tang lễ 3 ngày sau tôi xin phép nhà trường cho các trò đến tham dự được không, thưa giáo sư Conner?”
“Được thôi, chỉ cần các anh đảm bảo an toàn cho bọn trẻ. Thời buổi bây giờ loạn lạc khắp nơi.”