Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 179: Giám Ngục

Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:56

Nhà ga Ngã Tư Vua vẫn tấp nập như mọi ngày nhưng Sân Ga 9 3/4 có cái bầu không khí kìm nén đến độ ông bà Gibson đều nhận thấy.

“Bộ giới phù thủy lại có chuyện gì nữa hả Selly?”

“À có một tên tội phạm bị truy nã á ba má,” cô đáp, nhìn vào tấm áp phích truy nã Bà Mèo dán đầy các cột trụ, “Ba má đừng lo, con ở Hogwarts an toàn lắm.”

Vâng an toàn lắm, tên bị truy nã 2000 Galleon này là giáo sư đứng lớp, còn khu rừng sát bên là nơi chuyển sinh của gã phù thủy hắc ám khủng bố nhất thế giới.

“Xã hội phù thủy bất ổn quá,” ông Gibson tặc lưỡi, “Còn 3 năm nữa con tốt nghiệp rồi quay về thế giới Muggle thì hơn.”

“Thôi ba má về sớm đi,” cô cười trấn an, nhìn ông bà biến mất qua bức tường lối vào như bước ra khỏi thế giới phù thủy để trở về với xã hội pháp trị Muggle.

“Selly! Selly!” Ive í ới vẫy tay gọi cô lên tàu.

“Trời ơi cậu có tin được không! Mùa hè này nhiều chuyện lạ lùng xảy ra quá! Vậy mà người ta có thể nói Mor... à không Kẻ-không-thể-viết-tên sống lại. Sống lại là sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Rồi còn Bà Mèo nữa? Tại sao lại thành ra Bà Mèo hạ sát giáo sư Conner chứ? Rồi cả Nol và Tienne cũng không trả lời thư cú của tớ nữa...”

Cô bé nói một tràng dài khi tụi nó đi dọc hành lang để xuống toa gần cuối quen thuộc. Giselle lơ đễnh liếc nhìn qua các toa để tìm màu tóc chói mắt đó, để an ủi mình rằng ít ra cậu nhóc còn bình an.

“Selly! Cậu có nghe tớ nói đó không?” Tụi nó đi qua một đám nhóc năm 3 đang cãi nhau ỏm tỏi về bài báo của tờ Phù Thủy Thường Nhật.

“Tớ nghe Ive à,” cô thì thầm, “Nhưng không nên nói ở đây, chúng ta về trường trước đã.”

Không biết Ive có nghe hiểu không, gật đầu đáp: “Cậu nói đúng. À mà cậu về toa đi, tớ... phải đến toa dành cho huynh trưởng và thủ lĩnh nam nữ sinh.”

Đến giờ Giselle mới nhận ra Ive đang đeo huy hiệu thủ lĩnh nữ sinh nhà Ravenclaw trên n.g.ự.c áo chùng. Bên dưới là huy hiệu của câu lạc bộ luật và huy hiệu hình chiếc magicar đổi màu của MCPA.

“Úi chúc mừng cậu Ive! Tuyệt cú mèo!” Cô cười ôm vai cô bạn lay lay.

Vậy mà đi ngang qua toa quen thuộc của đám Slytherin lại chỉ thấy Dietrichson với cặp song sinh, Von và Steffensen không thấy. 

Steffensen cha không phải là Thần Sáng mà làm việc ở Sở Thi hành Luật pháp Phù thủy, còn chức vụ thì không rõ. Cô vẫn rất mơ hồ với dây mơ rễ má trong Bộ Pháp thuật. Nhưng dường như Steffensen cha luôn đối lập với cô Nol và cha anh chị Pirie, nên nó ngay từ khi mới vào Hogwarts đã xem Nol trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Cục Thần sáng dù cũng là “thi hành pháp luật” nhưng nằm ngoài phạm vi quản hạt của Sở, nên chú Edwy có thể xem là ngang hàng với Sở trưởng.

Không thấy Von rồi cả Matt Nol đâu, Giselle bắt đầu lo lắng, xém nữa đã đi luôn không thấy chị Kara vẫy gọi. Chị gọi cô dặn dò một số công việc của câu lạc bộ. Thật tâm Giselle rất tự trách vì cả năm học vừa rồi không hỗ trợ được gì nhiều cả.

“Giáo sư Abbott gửi cú báo chúng ta không được vào Rừng Cấm nữa, cấm tiệt luôn. Khu nuôi dưỡng của trường cũng phải dời lại, không được đặt ven bìa rừng nữa. May mà cuối năm ngoái chúng ta dời tổ tiên-nhí rừng vào Khu bảo tồn rồi.”

Giselle hơi lo: “Vậy con Bowtruckle làm sao đây?”

Bowtruckle là loài chỉ sống ở những cây cho gỗ làm đũa phép. Năm trước chính Giselle tìm thấy con Bowtruckle sống trên cây thủy tùng cao 30m mà cô hay nằm nghỉ mát. Giáo sư Abbott rất vui, bảo là sẽ dạy về Bowtruckle vào năm sau.

Cây thủy tùng già đó ở ven bìa rừng, chắc cũng thuộc phạm vi bị cấm.

“Giáo sư Abbott đã cùng giáo sư Green đem nó vào Nhà Kính rồi, trong đó có đến mấy cây Wiggentree để nó tha hồ lực chọn làm tổ.”

“Vậy thì tốt rồi,” cô thở phào.

“Chị chẳng hiểu tại sao lại có cái nghiêm lệnh này, nhưng thôi, năm nay chúng ta chỉ phụ trách Khu bảo tồn với phụ giúp giáo sư Abbott đôi chút, không tính là quá nhiều việc.”

“Vậy đủ thời gian cho dịch vụ chăm sóc thú cưng rồi,” Giselle cười.

“Cũng có thể nói thế. Nhưng dịch vụ chỉ ăn nên làm ra vào cuối năm gần thi thôi, cũng không phải cả năm học. Nhưng em cuối năm này phải thi O.W.L nên không cần tham gia đâu.”

“Để cuối năm xem tình hình sao đã ạ.”

Tạm biệt chị Kara, Giselle vừa ngồi vào toa cuối tàu, chưa thấy Matt Nol đâu thì thằng nhóc Theo đã chạy tới chào. Nó trổ giò chỉ sau một mùa hè làm cô nhớ tới hồi năm 2 đó, hai cậu nhóc Gryffindor cũng cao vọt lên, còn Von thì thôi khỏi nói, như người khổng lồ nhìn xuống chú lùn là mình.

“Chị Selly! Chị Selly! Chị đi thi chống ma cà rồng thế nào rồi? Trường mình có đoạt giải không? Sao em chẳng thấy ai nhắc gì tới nó nữa, như bỗng nhiên người ta quên mất có cuộc thi đó luôn á.”

Là đến cuối cùng đã trở thành một mớ hỗn độn. Người ta còn đang điều tra xem ai là tay trong tráo cái Khóa Cảng, rồi còn nghi ngờ đám ma cà rồng ăn chay cấu kết với Morgenstern nữa. IAVMA chắc sau vụ này sẽ bị thay m.á.u hết một lượt ấy chứ chẳng đùa. Không chắc còn có cuộc thi lần thứ 24 không nữa.

“Không có gì vui đâu, trường mình cũng không đạt giải.”

Nhóc Theo còn tính hỏi nữa nhưng chị Selly của nó chặn đầu: “Thôi em đi chơi với bạn đi ngồi đây làm gì, ở toa này chán muốn chết.”

“Chán đâu mà chán, tụi bạn em còn ganh tị đỏ mắt kìa.”

Cô không hiểu: “Ganh tị cái gì chứ?”

“Chán chị thiệt,” nhóc lắc đầu như ông cụ non, “Cứ thế này thì biết chừng nào chị mới lớn được.”

Cô chẳng hiểu ra làm sao: “Em nói ba láp ba xàm cái gì vậy! Em còn nhỏ hơn chị đó nha!”

Nó cười tít mắt chạy vọt đi.

Thêm một lúc nữa, khi đoàn tàu bắt đầu chạy qua vùng thôn quê Anh Quốc yên ả thì Matt Nol mới bước vào. Trông hai tụi nó mệt mỏi thấy rõ, nhất là Matt, cậu tiều tụy, mắt hõm sâu.

“Chuyện gì vậy Matt? Nol?”

“Suốt tháng rồi Matt phải ra vào Bộ Pháp thuật liên tục, lần nào cũng kể y như một mà ông Bộ trưởng Sheppard mắt mù vẫn không chịu tin,” Nol thì thầm.

Nói vậy thì Giselle còn khỏe chán, cô chỉ bị giữ lại ở trường 10 ngày lấy khẩu cung thôi. Vì tất cả mọi người đều cho rằng cô chỉ là chẳng may bị liên lụy vào.

“Vậy chú Edwy đâu?”

“Chú Edwy đang bị áp lực lắm,” Matt khẽ vuốt ve Milo, “Vừa phải tăng cường lực lượng Thần Sáng mà còn bị phía trên ép không cho công khai, bị bắt phải âm thầm điều động.” 

“Tại sao lại vậy?” Cô bần thần.

“Không ai tin là Morgenstern sống lại cả,” Matt cũng bần thần không kém, “Trong khi chính mắt tụi mình thấy, nghe thấy, có cả các giáo sư. Rồi giáo sư Conner... Lẽ nào để giáo sư c.h.ế.t không minh bạch thế sao...”

“Người ta nói là do Bà Mèo giết,” Nol sửa lời.

“Bà Mèo cùng một giuộc với Morgenstern, đúng, nhưng giáo sư Conner là bị Morgenstern giết! Bị phù thủy hắc ám kinh tởm đó g.i.ế.c c.h.ế.t ở Rừng Cấm! Vậy mà Bộ không tin, không tin lấy một lời!”

Giselle đưa mắt nhìn Nol đầy lo lắng, trạng thái tâm lý của Matt rõ ràng là không tốt lắm. Con chó Milo cũng chỉ im lặng l.i.ế.m lấy lòng bàn tay chủ mình.

Nol đáp lại ánh mắt cô, như nói thầm Matt đã bị vậy suốt mấy tuần nay rồi.

“Matt! Matt! Nghe tớ này,” Giselle ngồi sát lại, hai tay ôm lấy hai thái dương để cậu ngẩng mặt lên nhìn mình, “Bình tĩnh! Giờ là lúc chúng ta phải tỉnh táo. Morgenstern còn chưa làm gì mà chúng ta đã tự rối loạn thế này thì sao mà chiến đấu tiếp được. Ông ta còn chưa hành quân chúng ta đã tự loạn đội hình rồi!”

“Nhưng giáo sư Conner...”

“Tớ với cậu, với giáo sư Hynkel, giáo sư Morton, cô hiệu trưởng, chúng ta biết giáo sư Conner c.h.ế.t như thế nào. Dù bây giờ chưa đòi lại được công bằng cho cô nhưng sau này rồi sẽ có cơ hội. Khi Bộ rốt cuộc không thể bưng bít việc Morgenstern trở lại nữa, cái c.h.ế.t của giáo sư Conner sẽ được làm sáng tỏ.”

“Cậu nói đúng Selly,” ánh sáng dần tụ lại trong đôi mắt Matt, “Tớ phải tỉnh táo hơn lúc nào hết. Trận chiến còn chưa bắt đầu...”

Rồi tụi nó không nói gì nữa, tự nghiền ngẫm lấy chính mình.

Trận chiến còn chưa bắt đầu, nhưng chúng sẽ chiến đấu thế nào. Phải bắt đầu từ đâu. Thế giới này còn chưa có sự chuẩn bị cho sự trở lại của Morgenstern mà đã bị ém nhẹm mơ màng thế kia. 

Trận chiến còn chưa bắt đầu, nhưng đồng hồ đếm mạng người đã chạy, sau này sẽ còn bao nhiêu người phải hi sinh nữa đây.

Giselle đang mơ màng dựa vào cửa sổ thì bỗng nhiên nhiệt độ bên má giảm xuống. Cô giật mình choàng tỉnh, cảm thấy khí lạnh dần dần thổi tới.

Mùa đông năm nay đến sớm vậy?

Lạnh quá, chỉ trong chớp mắt Matt Nol ngồi đối diện đã thở ra từng luồng khói, tụi nó hoang mang nhìn nhau. Âm thanh hỗn loạn bao phủ con tàu, tiếng học sinh lo lắng í ới gọi nhau.

“Chuyện gì vậy?”

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

“Ai ếm bùa thời tiết đó?”

“Sao tắt đèn hết rồi?”

Và chính lúc đó, đèn trong các toa tắt hết, bầu trời bên ngoài đã sớm chuyển từ tiết trời trong veo sang một màu tối tăm u ám, cửa kính đóng lên từng lớp băng. Tiếng người huyên náo chuyển thành nhiều tiếng la hét, nhưng tất cả những thanh âm đó xa dần xa dần...

Giselle như thấy mình quay lại Rừng Cấm đêm đó, nghe thấy tiếng cười khục khặc điên khùng của người đàn ông đã uống m.á.u mình mấy năm qua, thấy giáo sư Conner ngã xuống lặng thinh dưới tia phép xanh lá.

“Khà khà... Ngươi là con mồi của ta... Ngươi sinh ra từ tà thuật... Ngươi không thuộc về nơi này...”

Tất cả âm thanh của thế giới bỗng chốc hóa thành tràng cười khục khặc không ngớt, bỗng chốc hóa thành những dòng m.á.u đỏ chảy ngược vào mặt cây...

-------

“Selly! Selly!”

Ai đang gọi cô đó...

“Selly tỉnh dậy!”

Giọng nói lo lắng đó sao mà quen thuộc...

Giselle choàng tỉnh, thấy mình đang nằm trên băng ghế toa tàu, đập ngay vào mắt là mái tóc bạch kim chói mắt.

Von đang ôm chặt lấy cô, tay bao lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, kêu lên từng tiếng tên cô.

Gương mặt cậu trắng bệch hơn cả thường ngày, đôi mắt chứa đầy lo lắng nhìn chằm chằm vào gương mặt cô.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Cô yếu ớt hỏi, cảm thấy sức lực cả người đã bị rút đi hết, không thể ngồi dậy nổi.

“Cậu ăn socola đi đã,” cậu đưa cho cô một thanh socola bự đã bẻ thành từng miếng nhỏ vừa miệng.

Giselle nghe lời bỏ một miếng vào miệng, liếc thấy Matt Nol ngồi đối diện mặt cũng tái đi nhưng vẫn còn bình thường. Nol nhìn chằm chằm cô, à không chằm chằm Von bằng ánh mắt khó chịu còn Matt thì giả vờ quan sát hành lang hỗn loạn ngoài kia.

Nuốt xuống miếng socola thứ hai Giselle cảm thấy cả người ấm lên, sức lực đã trở về, cô cựa người ngồi dậy. Nhưng vòng tay Von vẫn không nới lỏng, cứ ôm cô như thế, mặc cho ánh mắt hình viên đạn của Nol quăng tới.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

“Là giám ngục,” Von đáp, giơ tay vén lại mấy lọn tóc lòa xòa trên má cô.

“Giám ngục hả?” Giselle như không thể tin vào tai mình, “Nhưng sao tớ ngất xỉu vậy? Giám ngục làm ngất xỉu hết hả?”

Cô quay qua nhìn Matt Nol thấy tụi nó vẫn ngồi vững vàng mà. Tiếng người huyên náo ngoài kia cũng đâu giống tràng cảnh vừa ngất xỉu dậy.

“Không phải ai cũng vậy,” Von lắc đầu, vẫn ôm chặt cô vào lòng, “Cậu bị ảnh hưởng nặng nhất nên mới ngất xỉu thôi.”

Ra là vậy, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thấy cô ăn hết socola rồi, cậu lại lấy từ trong túi ra mấy thanh nữa, chuẩn bị bẻ nhỏ đưa cho cô. Nhưng Giselle lắc đầu:

“Thôi cậu về toa của cậu đi, tớ không sao rồi.”

Vậy mà cậu sấn tới, thơm lên má cô, ý đồ truyền hơi ấm của mình sang cho cô.

“Nhớ cậu,” thì thầm chỉ cho mỗi cô nghe rồi mới đứng dậy bước ra khỏi toa.

“Mẹ kiếp! Đồ khoe mẽ!” Nol làu bàu chửi, rồi ngó thấy gương mặt nhợt nhạt của cô bạn, nó hơi thở ra:

“Cậu vừa ngất xỉu, tớ với Matt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thằng Montgomery đã chạy tới. Ôm lấy cậu không buông từ nãy tới giờ. 

Giờ tớ mới tin nó quan tâm cậu thật Selly à, tớ chưa thấy Montgomery lo lắng tới vậy bao giờ.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.