Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 191: Một Ngày Ở Hogsmeade
Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:57
Tháng 10 trôi vèo qua như cơn gió cuối mùa. Hàng cây sồi quanh Hồ Đen đã rụng hết lá, cây thủy tùng già sau trường mà Giselle thường nằm cũng xác xơ, đám động vật ở Khu bảo tồn lười hoạt động hơn hẳn, chúng giờ chỉ đi quanh chuồng, chờ đám thú hai chân cho ăn rồi vùi lông vào nhau để tự sưởi ấm.
Bọn học trò năm 5 không khác nào tụi học sinh lớp 9 chuẩn bị thi lên lớp 10, c.h.ế.t chìm trong những tiết học khó nhằn và núi bài vở chất đống. Những môn nặng lý thuyết phải đọc nhiều sách để làm luận hàng tuần đã đành, những môn thực hành vậy mà cũng không khác. Tụi nó không biết mình ghét cái nào hơn: nộp bài luận dài 10 inch về cuộc chiến với người khổng lồ 1273 cho giáo sư Eyler; hay vừa tập lời nguyền vấp té trong lớp lại vừa phải nộp bài tổng hợp những cách đối phó với các loài yêu quỷ nhí cho giáo sư Steffensen.
Thời gian càng qua mau hơn khi chẳng có tin tức gì từ chú Edwy. Matt đã dần lấy lại trạng thái bình thường, sau khi được Giselle nhiều lần khuyên nên tập trung vào cái mà cậu có thể tập trung. Nhưng học tập không phải nói muốn tập trung là tập trung học được. Có đứa dành hàng giờ cũng không đọc nổi mấy trang của cuốn Biến hình Trung-Cao Cấp, có đứa chỉ trong một buổi sáng đã học thuộc hết cách pha chế Dung dịch Sưng tấy và cả Giải dược của nó. Người trước, rất đáng tiếc là nhóc Douglas, còn người sau, rõ ràng là đứa nào đó nhà Ravenclaw.
Đến ngày đi thăm làng Hogsmeade đầu tiên của cả niên học, hành lang và sảnh đường đã lấp ló xuất hiện những quả bí ngô, đàn dơi và tụi quỷ pixie được đám quỷ lùn giám thị cho phép vờn vòng vòng trên đầu học sinh, còn ban nhạc bộ xương khô đã bắt đầu luyện tập cho đêm Lễ Halloween. Giselle không định đi, cô muốn ở lại làm nốt mớ bài tập còn dang dở, nhưng bị đám nhóc kéo đi cho bằng được.
“Cậu nghỉ ngơi một buổi cũng không được sao, tớ đã chán ngấy ba cái công dụng của gừng rồi, đừng làm nữa,” nhóc Nol lầm bầm.
“Nhưng kẹo gừng bỏng lưỡi thì cậu đâu chán,” Ive bĩu môi nhìn tóc nâu gom mỗi thứ kẹo một bụm, rồi đem cả xô kẹo đủ thể loại đến quầy tính tiền, cùng thêm một xô bánh đủ loại khác nữa.
Bà chủ tiệm Phù Phép Ngọt Ngào nở nụ cười cũng ngọt ngào không kém, tặng thêm cho Nol bốn gói bánh đậu xanh cỡ to mà bà giới thiệu là hàng mới nhập từ Nhật Bản.
Rồi tụi nó đi ngược lên đường High Street, nương theo mùi bia bơ thơm nức mũi đến quán Ba Cây Chổi. Giờ này tụi học trò mới bắt đầu tụ tập về đây, may mà vẫn còn bàn ở sảnh dưới.
Ive chạy tót qua ngồi cùng tụi Ravenclaw, 3 trò Gryffindor thì nhập bọn cùng Douglas với Fitz, hai tụi nó đang chơi bài nổ khí thế.
“Ủa Amy Linda đâu rồi?” Cô hỏi.
“Đi đến cửa hàng rùng rợn rồi,” Fitz đáp mà không ngẩng đầu lên khỏi mấy lá bài.
“Ủa đến đó chi?” Nol hỏi, “Cái chỗ như rạp xiếc đó có gì mà hay?”
“Ơ sao anh Eli bảo có người mua lại rồi mà, còn mở cửa hàng nữa?” Matt sực nhớ.
“Ờ nghe đâu chủ mới đẹp trai lắm, nên mấy cô gái chạy tới đó rồi,” Douglas buồn buồn.
“Mấy cô gái không biết thưởng thức nghệ thuật gì cả,” giọng một thằng trong cặp song sinh vang lên lanh lảnh, tụi nó tưởng lời đó là để nói với Douglas nhưng không, nó cười giỡn với đám bạn nó.
Năm đứa rắn cũng kéo nhau vào ngồi ở khu bàn cạnh cửa sổ, cách không xa bàn sư tử. Tụi nó đi ngang qua liếc nhau tóe lửa.
“Tao thì thấy nhìn quài hai cái mặt tụi mày chán c.h.ế.t chứ bộ,” Dietrichson cười cười, “Giờ có gương mặt mới phải đến ngắm cho đã chứ.”
“Đẹp thôi cũng không làm được gì,” thằng đầu tiên nói.
“Phải vừa đẹp trai vừa hài hước vừa ga-lăng như tao này,” thằng thứ hai chêm vào.
“Mịa muốn õng ẹo thì về phòng sinh hoạt chung của tụi mày mà õng ẹo, làm ồn giữa quán xá thế hả!” Nol quạu quọ la tới. Đúng là đám rắn nói cho cả cái quán cùng nghe mà.
“Lời nguyền buộc lưỡi hôm bữa không xi nhê gì với mày hả Rogers?” Steffensen con cười mỉa, giờ cả trường đã biết cái điệu cười của nó là được di truyền từ ai rồi, “Có muốn tao tặng thêm cái nữa cho nhớ không?”
“Mày hết hắt xì chưa? Tối qua tao nghe mày hắt xì đến độ không gọi nổi cha mày!”
Ây dà khá cay đấy.
Quả nhiên thằng Steffensen đã định cầm ly bia bơ của nó phang tới bàn sư tử, thì bà Kathleen chủ quán vội chạy tới can ngăn:
“Thôi thôi mấy cậu trẻ, bạn học với nhau cả làm gì mà xích mích đến thế, để quán tôi còn làm ăn nữa chứ.” Bà quay sang mỉm cười với đám rắn, “Mấy cậu Slytherin lâu lắm mới thấy ghé ủng hộ tôi à nhen.”
Đó cũng là thắc mắc của Giselle. Đám rắn thường tụ họp bên Alluring Asphodel, còn chê Ba Cây Chổi xô bồ mà hôm nay lại kéo cả đám đến đây hết.
“Cô Kathleen cứ nói thế,” Dietrichson cười nhẹ, “Quán Ba Cây Chổi đắt khách thế này cần gì vài ba lượt khách như tụi tôi chứ.”
Fitz đánh xuống cây bài cuối cùng trên tay, tỏ vẻ nổi hết cả da gà, Douglas cười trong im lặng. Tụi Gryffindor phát ngán với kiểu lịch thiệp giả dối của Dietrichson, cũng ớn như kiểu ẻo lả của cặp song sinh.
Mà đám rắn cũng biết bàn bên này đang cười nhạo mình, chẳng ai có hứng thú tám chuyện với bà chủ Kathleen, cười nói vài câu rồi thôi. Nhưng nhờ sự can thiệp kịp thời, hai bàn đã thôi xỉa xói nhau mà tập trung vào việc của mình.
Đến khi tụi nam sinh kêu ly bia bơ thứ hai thì có một số lượng đáng ngạc nhiên các cô nữ sinh bước vào quán, tản ra ngồi khắp các bàn. Các cô cười khúc khích thì thầm to nhỏ, nhiều người cầm một vài đồ bạc lấp lánh trên tay khoe với nhau.
Amy và Linda chạy đến ngồi cùng tụi nó, Ive sau khi dò bài vẽ lại chu kỳ phát triển của cây bụi tự thụ phấn (Self-fertilising shrub) cũng nhập tụ.
“Cậu xem này Ive,” Linda lấy ra một cái kẹp ghim hình hoa anh đào màu hồng phớt tệp màu rèm và ga giường của mình, “Nó có thể biến hình nữa đấy.”
Mấy cánh hoa anh đào bằng kim loại vậy mà chúm lại với nhau thành hình một nụ hoa e ấp, sau đó từ từ nở bung ra. Bung ra hết cánh thì biến lại thành hình dáng ban đầu.
Hmm một phép biến hình rất tinh tế. Đây không phải chỉ là phép biến hình từ vật này thành vật kia như tụi nó học trong môn Biến hình, mà phải chế tác kim loại sao cho phù hợp, sau đó lắp cơ quan năng lượng phép thuật vào, xây dựng một ma trận duy trì pháp thuật trên vật kim loại. Là kết hợp giữa nghề rèn đúc, thuật giả kim và khắc ma pháp Runes. Thường thì những tạo vật phép thuật này đều do yêu tinh làm ra.
“Wow đẹp thế, cho tớ mượn xem với,” Ive xuýt xoa.
“Đừng nói với tớ mấy cậu mua ở cửa hàng rùng rợn đấy nhé,” Nol bĩu môi.
“Chứ còn gì nữa! Mà nó có tên mới là Zenko Hideaway rồi, do một anh chàng châu Á vô cùng dễ thương mở bán,” mắt Linda long lanh.
“Tụi mình có thể đặt hàng huy hiệu MCPA mới ở chỗ anh chàng này,” Amy đề nghị với Ive, “Chẳng phải lần trước cậu nói huy hiệu của tụi mình trông hơi trẻ con sao.”
Ive săm soi cái kẹp ghim: “Đúng là tinh vi, nhưng mỗi cái này thôi chưa đánh giá được tay nghề người này như thế nào.”
“Vậy đi đến đó xem, anh ta bày hàng nhiều món đồ thú vị lắm,” nói tới đây Amy hơi hạ giọng, “Tạo tác tinh xảo đến độ tớ không nghĩ người như anh ta... làm ra...”
Thấy đám bạn ngồi uống bia bơ nãy giờ không hiểu mô tê gì, Linda nói nhỏ: “Anh chàng đó lạ lùng lắm...”
“Lạ lùng là sao?” Douglas cũng nhỏ giọng theo.
“Anh ta là người khiếm thị,” Amy đáp, “Một thợ kim hoàn bị khiếm thị.”
Từ bàn nữ sinh năm 4 vài chiếc lá làm bằng kim loại mảnh như lá thật mọc ra hai đôi cánh hệt như cánh của trái banh Snitch, vỗ đập trong không khí rồi bắt đầu bay khắp sảnh quán Ba Cây Chổi, bay đến bàn nào cũng được hưởng ứng, tụi học trò giơ tay bắt chụp lấy, vui vẻ tươi cười. Có một chiếc lá bay đến bàn tụi nó, Matt chộp một phát mà không cần ngẩng đầu nhìn. Chiếc lá kim loại vào đến tay cậu thì thu cánh nằm gọn, hóa thành một chiếc chặn giấy hình lá xanh đẹp mắt.
“Mấy cậu nói người làm ra những thứ này lại không... không nhìn thấy á?” Fitz lắp bắp, Douglas nãy giờ ngồi trố mắt nhìn những chiếc lá bay khắp nơi.
“Phải! Nếu không tin thì các cậu tự đến Zenko Hideaway mà xem,” Amy đáp, còn Linda vẫn thấp giọng nói: “Tớ chưa nghe phù thủy pháp sư bị khiếm thị bao giờ. Vậy mà hôm nay lại tận mắt thấy.”
Fitz nuốt nước bọt: “Bà dì tớ nói những khuyết tật bẩm sinh như vậy vốn là bị nguyền rủa...”
“Ý cậu là sao hả Fitz?” Amy lạnh giọng trừng mắt, “Sinh ra bị khiếm khuyết đã là bất hạnh lắm rồi, cậu còn đổ vạ cho họ bị nguyền rủa nữa hả!”
Giselle cúi đầu uống ly Gillywater của mình, sinh động nhớ lại em trai Ramfis của Amy. Mà nhớ lại cảnh đó, lại không thể không nhớ đến giáo sư Conner với những viên kẹo đủ màu lúc nào cũng thủ sẵn trong túi, khi đứng lớp bà nghiêm nghị bao nhiêu thì khi dỗ trẻ con lại dịu dàng kiên nhẫn đến lạ.
“Không không Amy, tớ không có ý đó,” Fitz vội phân bua, chẳng hiểu sao cô bạn bỗng nổi sùng như vậy, “Ý tớ là các khiếm khuyết ở phù thủy vốn là do các lời nguyền di truyền qua nhiều thế hệ. Như có lời nguyền m.á.u làm người phụ nữ sinh con xong sẽ héo mòn c.h.ế.t dần, hay Maledictus di truyền từ mẹ sang con gái, làm người ta bị mắc kẹt trong hình dạng động vật mãi mãi, dần mất đi nhân tính...”
Có bông hoa anh đào bay là đà đến bàn đám rắn, một thằng song sinh bắt lấy, lật qua lật lại rồi cười xùy, “Thứ đồ chơi này có gì mà mê,” rồi quăng qua cho Steffensen. Thằng đó chẳng cần rút đũa phép cũng gọi lên một ngọn lửa bao lấy bông hoa kim loại. Ấy thế mà lửa cháy hết bông hoa chẳng suy suyển gì.
“Gà quá Ronny,” thằng song sinh thứ hai giễu, còn nháy mắt rồi làm động tác hôn gió với Ive ngồi bên đây làm cô bé ngượng ngùng.
“Ronny cmm!” Steffensen quạu, lại thổi lên ngọn lửa xung quanh chiếc hoa anh đào, lần này là lửa màu xanh lam. Cháy bập bùng một lát là thiêu rụi, kim loại nóng chảy nhiễu nhão, hình dáng hoa tinh xảo biến mất, chỉ còn là một bãi kim loại lỏng đông đặc lại.
Lại một đám học sinh Hogwarts nữa bước vào, hình như là nữ sinh năm 6, có cả chị Kara và Veronica Girard cười đùa vui vẻ. Cô nàng này sau vài buổi đầu bị tẩy chay đã hòa nhập nhanh chóng, tính cô nàng vốn vui vẻ thẳng thắn, ai tiếp xúc cũng đều thích cả.
Từ đám mới vô đó có 3 cô gái Ravenclaw và Slytherin đi đến bàn đám rắn, lấy giấy bút ra như chuẩn bị phỏng vấn.
“Là tụi phóng viên của tờ The Midnight Murmur,” Linda ngó sang thì thầm.
Tụi sư tử không cố ý nghe cũng không được, giọng thằng Dietrichson nói rõ to cho cả sảnh quán cùng nghe mà. Hóa ra đây mới là ý đồ của tụi nó khi đến đây.
“Tụi tôi dự định tổ chức một bữa tiệc Halloween thân mật ở phòng sinh hoạt chung Slytherin, các cô biết đấy, chỉ dành cho những người được mời thôi. Một bữa tiệc Halloween đúng chuẩn, chứ không phải đại trà ồn ào như ở Đại Sảnh Đường.”
“Quá đủ rồi!” Nol đập bàn đứng dậy, “Tớ đi đến tiệm Mythical Mirth đây, được có ngày nghỉ xả hơi cũng không thoát khỏi cái đám dai như đỉa này!” Nó đá cái ghế rồi đùng đùng bỏ đi.
Phản ứng của Nol làm đám rắn càng đắc chí hơn, Steffensen uống hết ly whiskey lửa của nó, còn Dietrichson thì tiếp tục luyên thuyên với đám phóng viên:
“Là lễ hội hóa trang, xem các khách mời có thể sáng tạo đến nhường nào. À chúng tôi có một quầy bar trong phòng sinh hoạt chung nữa, đảm bảo thú vị hơn tiệc ở sảnh đường nhiều.”
Nếu xét về số lượng đồ uống có cồn thì đúng là bữa tiệc này có ưu thế hơn hẳn.
Fitz với Douglas kéo tụ sang bàn Hufflepuff bắt đầu ván bài nổ mới, các nữ sinh năm 5 sau buổi sáng mê trai đã nhớ đến núi bài tập chất đống của mình, ngồi lại dò bài với nhau.
Veronica Girard uống xong cốc bia bơ thì ra về, 3 phút sau Matt uống hết ly bia chẳng biết thứ mấy của mình cũng rời đi, nhưng qua ô cửa sổ Giselle thấy cậu chạy bước chậm đến sóng vai cùng cô nàng.
Tuyết đã bắt đầu rơi.
Buổi phỏng vấn với tờ báo trường kết thúc, Giselle hơi nghi ngờ về động lực đằng sau bữa tiệc này, không thể đơn giản như thằng song sinh bảo là “để gắn kết tình hữu nghị” được. Có thể một vòng kết giao chính trị quý tộc mới đã bắt đầu.
Gió lùa lạnh ngắt khi cô bước ra khỏi quán Ba Cây Chổi, Giselle định rảo bước ra quảng trường Hogsmeade ngó quán Bắc Kê Tây một chút rồi về lại trường. Ngôi làng phù thủy yên bình xinh xắn quá, cô nghĩ sau này về già, có thể cân nhắc về đây thuê một căn nhà nhỏ, mỗi sáng pha một tách trà nhâm nhi, ngồi ở bậc cửa ngắm nhìn học trò chạy giỡn khắp nơi, để nhớ lại về một thời học sinh vô tư của mình.
Mình vẫn đang đi học mà lại nghĩ tới chuyện về già nuối tiếc nhìn lứa nhỏ hơn rồi. Đúng là người già mà.
Vậy mà chưa đến Bắc Kê Tây, chỉ mới đi ngang qua cửa hiệu bán độc dược là bỗng nhiên Giselle cảm nhận thấy có tầm mắt ai đó đang nhắm đến mình, có ai đó đi theo sau lưng. Vội quay lại, quả nhiên có một người phụ nữ trẻ tầm 30 tuổi đang tiếp cận. Cô ta đi đến cách Giselle khoảng 5m thì dừng lại.
“Chào cô Gibson,” Giselle chợt nhận ra người này nói giọng Anh Mỹ, “Tiểu thư nhà tôi có lời mời đến cô, mời cô đi theo tôi một chút.”
Người này nói mời nhưng giọng như ra lệnh, mắt sắc bén quan sát Giselle.
“Được thôi,” cô đáp, “Xin dẫn đường cho.”
Người phụ nữ hơi bất ngờ vì lời mời được chấp thuận dễ dàng quá, có lẽ cô ta đã chuẩn bị thêm 2 3 kịch bản khác rồi, nhưng nhanh chóng gật đầu, “Xin mời theo tôi” rồi xoay lưng dẫn đường, rẽ vào con hẻm của các cửa hiệu cao cấp.
Và Giselle chẳng bất ngờ gì khi họ bước vào quán Alluring Asphodel, cô gọi một ly cacao sữa lạnh còn người phụ nữ Mỹ đi tít vào ghế bao sâu nhất, gõ nhẹ ba tiếng lên cửa:
“Tiểu thư, cô Gibson đến rồi.”
Cửa bật mở, Giselle không đợi mời tự nhiên bước vào. Thầm nghĩ không biết may mắn cỡ nào mà mình được chứng kiến cảnh quý tộc hào môn thế này, không khác gì cung cách của nhà tài phiệt Hoa Kỳ trong các bộ phim Muggle. Dạo này bà Gibson hay xem phim gì nhỉ, à Downton Abbey, quý tộc Anh đầu thế kỷ 20.
Trong khi Giselle cho phép suy nghĩ của mình chạy lang thang khi ngồi vào ghế bao, thì người đối diện tập trung mọi ánh nhìn quan sát cô. Ánh mắt của cô gái không sắc bén như người phụ nữ kia, nhưng cũng chẳng hiền lành gì, trắng trợn đánh giá.
“Xin chào,” Giselle mở lời trước, chỉ một cái liếc mắt đã biết đối diện là ai. Cô vốn không dễ nhớ mặt người, thường chỉ dùng đặc điểm để nhận diện người khác, nhưng có những gương mặt dù không cố nhớ thì hình ảnh nhìn qua một lần cũng đã khắc sâu vào tận lớp vỏ não.
Seraphina Pudeator là trường hợp như vậy.
“Chào em Gibson, chị là Seraphina Pudeator,” cô gái tóc vàng mỉm cười giơ tay ra. Giselle nắm tay, nhận thấy cô gái giật mình vì bàn tay lạnh lẽo của cô.
“Chào chị Pudeator.”
“Em có vẻ không bất ngờ gì nhỉ,” cô gái vẫn mỉm cười nhẹ, giọng Anh Mỹ khá dễ thương.
“Không lo lắng thì đúng hơn, ai đến tận làng Hogsmeade để gặp học sinh Hogwarts chắc cũng không có ý xấu gì,” cô đáp.
Đối diện nghe ra lời đe dọa của Giselle, bật cười: “Ấy đừng hiểu lầm, chị không có ý định gì cả, chỉ muốn gặp em trò chuyện một chút thôi.”
“Vâng, em không hiểu lầm gì cả.”
Giselle nghĩ mình có thể ngồi cả ngày ở đây uống cacao sữa mà nói lời khách sáo tung hứng với cô gái này.
Nhưng cô gái không có ý định thế. “Chị mới đến Anh có vài tháng nhưng thấy giới phù thủy châu Âu khác Mỹ nhiều lắm.”
“Ồ thế ạ,” Giselle phối hợp trả lời, “Chẳng hạn như?”
“Magicar nè,” tóc vàng nói chuyện như hai người bạn tâm tình, “Ở Mỹ di chuyển thuận tiện hơn nhiều. Lúc mới sang chị còn chưa quen được mỗi lần muốn đi đâu phải kiểm tra xem nơi đó đã có nối mạng Floo chưa.”
Chất giọng Anh Mỹ của Seraphina Pudeator nghe khá dễ chịu, làm cô nhớ đến các bộ phim romcom kiếp trước mình xem để luyện accent.
“Tụi em có tổ chức MCPA vận động hành lang rồi, hi vọng vài năm nữa tiến triển khả quan hơn.” Giselle không muốn nhắc đến chú Chong trong câu chuyện này, dù cô biết người đối diện có biết chú.
“Ở đây mọi người cũng thích Quidditch hơn ở Mỹ, hồi còn học ở Ilvermorny tụi chị chơi Quodpot hàng tuần, còn Quidditch thì thi thoảng mới có một trận.”
“Tụi bạn em bảo Quidditch hay hơn Quodpot vì đuổi theo nhiều trái bóng hơn,” cô nhại lại lời nhóc Nol.
“Classic!” Seraphina Pudeator đáp, “Mà nói đến truyền thống, phù thủy Anh vẫn giữ gìn truyền thống hơn phù thủy Mỹ, chị thấy nhiều dòng họ còn chú trọng tư tưởng thuần huyết lắm. Ở đây còn có cái gì nhỉ, à 31 Dòng Họ Cao Quý Châu Âu.”
“Này thì em cũng chỉ nghe bạn bè nhắc đến thôi, em gốc Muggle mà.”
“Thế thì có lẽ em không rõ tư tưởng thuần thuyết của các dòng tộc lớn nghiêm khắc đến cỡ nào. Người ta có thể sẵn sàng hủy bỏ tư cách thừa kế nếu có tư tưởng khác biệt, thậm chí kết hôn không thuần huyết còn bị xóa tên khỏi gia phả nữa.”
Sau câu nói đó là một quãng im lặng, hai người lặng lẽ nhìn nhau cho đến khi Giselle lên tiếng: “Chị không cần cất công đến tận đây để nói với em vầy đâu, nếu chị muốn khuyên thì khuyên Von ấy.”
Seraphina Pudeator có vẻ như định nói thêm gì đó thì từ bên ngoài vọng đến nhiều tiếng bước chân.
“Cậu Montgomery...”
“Có chuyện gì...”
“Tránh ra!” Giọng Von cách một cánh cửa ghế bao, có vẻ như chuẩn bị phá cửa. Giselle đang nghĩ xem cái cửa ếm phép này sẽ chịu được bao lâu nhưng Seraphina Pudeator đã bấm nút mở cửa rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Màu tóc chói mắt nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô gái, lách ngay vào cầm lấy tay cô, “Không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Sao đâu chứ, trò chuyện với chị ấy một chút thôi.”
Von bắt lấy ánh mắt cô mới an tâm, giờ mới quay sang cô gái:
“Pudeator, cô quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao...”
“Cậu Montgomery, cậu hãy xem lại thái độ của mình đi!” Người phụ nữ đi theo không nhịn được nói, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu trai vẫn đang nắm chặt không buông.
“Câm miệng!” Von lạnh lẽo quát lên, mà không chỉ là tiếng quát bình thường, cô ta tính há miệng ra nói gì đó nhưng hoàn toàn không có âm thanh phát ra.
“Có vẻ người quên là cậu mới đúng,” Pudeator lên tiếng, “Trong thời gian tôi vẫn là hôn thê của cậu, thế mà cậu không thèm đoái hoài gì mặt mũi của nhà Pudeator, làm chuyện càn quấy không sợ thiên hạ dèm pha.”
“Lần sau sẽ không chỉ là tôi đến tìm cậu không đâu.” Rồi cùng với người phụ nữ vừa tự giải bùa im lặng đi ra khỏi quán Alluring Asphodel.