Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 192: Tuổi Teen

Cập nhật lúc: 04/09/2025 21:58

Giselle thấy may là đám phóng viên tự xưng của tờ The Midnight Murmur không chộp được trò cười ở quán Alluring Asphodel, chứ nếu không mình sẽ bị xì xào bàn tán đến cỡ nào nữa. Khi số thứ 15 phát hành thì cô mới biết đám paparazi lúc đó đang bận đi theo một cặp đôi chấn động khác: Matt và cô nàng Veronica Girard sóng vai ở công viên phía sau đồi Hogsmeade.

Mấy tấm ảnh chụp hai người họ phủ đầy mặt báo, kèm theo đó là tin tức về buổi tiệc Halloween riêng tư do Slytherin tổ chức.

The Midnight Murmur xuất hiện làm mấy chuyện tin đồn tám nhảm ở Hogwarts được nâng lên tầm cao mới, đến cả việc trò Hufflepuff nào đó ngủ mớ thấy mình bị con rồng mõm dài Bồ Đào Nha (Portuguese Long-Snout) rượt mà toàn trường đều biết. Matt hoàn toàn dửng dưng trước mấy lời đồn đoán, Giselle thì không đọc, Ive thì quyết tâm “kiêng” bà tám để tập trung học hành, còn Nol thì càng không đọc vì nó cho rằng tờ báo “tuyên truyền tư tưởng Slytherin”. Về phía Veronica Girard theo Giselle quan sát thì cô nàng thích lên báo trường nữa là đằng khác, có lần đi ngang qua còn nghe cô nàng vui vẻ bảo ở Durmstrang không có dạng báo này nữa.

Và chẳng biết Veronica rủ rê kiểu nào mà rủ được Matt chịu tham gia tiệc Halloween Slytherin. Thế là tối hôm đó, trong khi phần lớn tụi học trò ùa ra sảnh đường thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn nhưng không-có-gì-mới-lạ thì cỡ 1/3 học sinh xúng xính phục trang rẽ xuống lối tầng hầm. 

Giselle vừa ăn Colcannon vừa nghĩ tụi Slytherin làm sao cơi nới phòng sinh hoạt chung để chứa đến biết bao nhiêu đây người.

“Cậu không đi à?” Lúc nào cũng có thể thấy Nol đang chiến đấu với một dĩa đầy ứ hự các loại thịt. Nó chẳng buồn lòng tí ti khi số lượng bạn bè xung quanh đã giảm hẳn.

“Không, tất nhiên là không rồi.” Hừm Colcannon hôm nay có vẻ ngon hơn mọi khi, hình như là vì cho nhiều bắp cải hơn.

Nol ngẩng đầu khỏi dĩa thịt nướng, ngó chừng cô bạn: “Thằng Montgomery không rủ cậu sao?”

“Có rủ nhưng tớ không đi, tớ không thích ồn ào mà.”

“Cũng đúng.”

“Còn em muốn đi mà không ai rủ,” mặt nhóc Theo ỉu xìu làm mái tóc vàng của nó cùng xẹp đi.

“Ham gì ba các tiệc của Slytherin đó.” Anh Eli chồm tới lấy mấy cái đùi gà chỗ Nol, nó la làng: “Bên anh còn mà, chưa ăn hết sao lấy bên em chi?”

“Chỗ chú mày ăn ngon hơn,” rồi Eli tiếp, “Cái bọn học đòi theo kiểu quý tộc thượng lưu thời xưa chán muốn chết. Tập tục cổ hủ lạc hậu phải bỏ đi mới phát triển được.”

“Anh nói như ba nói rồi đó,” chị Eda xùy, “Vậy mà cứ cãi cố là anh với ba không giống nhau.”

“Em thì thấy ảnh nói giống truyền hình Muggle tuyên truyền,” nhóc Theo hắng giọng giả vờ như mấy chuyên gia mặc vest thẳng thớm được phỏng vấn trên tivi, “Thế kỷ 21 công nghệ thông tin phát triển, chúng ta đang sống trong một thời đại mà robot thay thế việc làm, trí tuệ nhân tạo...”

“Thôi thôi ngừng!” Cả đám Gryffindor xung quanh vội bụm miệng thằng nhỏ lại, “Đừng tra tấn lỗ tai tụi này với mấy từ vựng vô nghĩa chát chúa đó.”

Chúng chơi Halloween đến gần 10 giờ rưỡi mới lục tục ra khỏi sảnh đường, định về phòng sinh hoạt chung chơi tiếp, nhưng khi vừa tới ngã ba lối rẽ xuống tầng hầm là Giselle đã bị một tấm áo choàng đen cuốn lấy.

Một tấm áo choàng đen thật, chỉ là áo choàng bị phù phép chuyển động thôi chứ hoàn toàn không có ai mặc nó.

“Chờ... khoan đã... ai vậy... từ từ...”

Tấm áo choàng cuốn lấy cả thân người cô rẽ xuống tầng hầm bằng một luồng sức mạnh không thể kháng cự, lại có tốc độ vô cùng nhanh, loáng cái là đưa cô đến trước cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin.

Rồi tấm áo choàng vút bay lần cuối, đẩy cô vào vòng tay ai đó chờ sẵn.

Ngửi thấy mùi bạc hà đã bị mùi bia rượu lấn át hoàn toàn, Giselle kháng nghị: “Tớ đã nói tớ không thích mà.”

Ánh lửa hành lang tầng hầm nhập nhèm làm tóc Von tối đi nhiều, màu xám khói trong mắt cũng chuyển sang tông màu thăm thẳm.

“Shade’s Slither,” cậu nói với bức tượng con rắn rồi ôm cô gái bước qua cánh cửa.

Cách cậu đọc mật khẩu hệt như tiếng rắn rít lên vậy.

“Hết ồn rồi, tụi nó giải tán rồi.” Cậu lấy một chiếc mặt nạ giống mặt nạ ma cà rồng Muggle từ đâu đó đeo lên cho cô trước khi có ai chú tới, rồi cứ thế nhấc bổng cô bên người mà băng ngang qua phòng sinh hoạt chung.

Đúng là chẳng ai chú ý đến tụi nó, mấy mảnh đồ hóa trang vương vãi khắp nơi, mùi rượu bia nồng nặc, ánh lửa xanh lá gần như tắt hẳn chỉ còn le lói trong vài bục lò sưởi và tiếng nhạc đã không còn là âm thanh rè rè kinh điển của mỗi mùa lễ hội ma mà thành thứ âm nhạc bi lụy dịu dàng.

Giờ thì cô chắc chắn tụi Slytherin đã ếm bùa cơi nới phòng sinh hoạt chung vì nó trông rộng gấp đôi bình thường, hiện tại thì chỉ còn vài cặp đôi hay mấy nhóm bạn 4 5 đứa túm tụm chơi đùa. 

“Này này bỏ tớ xuống... cậu định đi đâu vậy?”

“Ngoan nào,” vòng tay Von vẫn ôm chặt, nhấc bổng cô đi nhanh như ôm một chiếc gối bông làm Giselle một thoáng tự nghi ngờ về trọng lượng của mình.

Băng ngang qua phòng sinh hoạt chung đến hai lối đi vào phòng ngủ thì cánh cửa phòng gần nhất bên lối nữ sinh bật mở, tiếng nhạc chát chúa sổ lồng cùng nhiều tiếng nam nữ cười nói vọng ra. Bóng người đi từ trong ra chính là Amelia Beaufort, vẻ mặt ửng đỏ đôi mắt mê ly, vết son đỏ trên môi nhòe đi. Vừa xoay người lại thấy Von đang ôm một cô gái ngang hông, Amelia chợt tỉnh táo, định nói gì đó nhưng cậu nhìn cũng lười nhìn, lướt qua đi thẳng sang lối nam sinh bên cạnh.

Từ phía sau Giselle còn thấy ánh mắt căm hận của cô ta nhìn chằm chằm vào mặt nạ ma cà rồng của mình, rõ ràng là nhìn thấu gương mặt nào ẩn sau lớp mặt nạ.

Rẽ vào lối phòng ngủ nam sinh càng tối tăm hơn, phòng nào cũng đóng cửa im ắng, nhưng kỳ lạ là trước nhiều cửa phòng có treo một chiếc cà vạt Slytherin màu xanh.

“Ủa tại sao lại treo cà vạt trước cửa chi vậy?”

Von không đáp, hơi thở mùi rượu vang của cậu càng nồng hơn, dừng bước trước cửa phòng đề biển “Năm 5”. Phòng này cũng treo cà vạt.

“Này này dừng dừng! Đem tớ vào ổ rắn làm gì...”

“Ổ rắn? Dùng từ hay nhỉ.” Cậu ôm cô vào phòng, lấy chân đá cửa đóng lại rồi ôm thẳng đến chiếc giường mà năm 3 cô từng nằm lại.

Trong phòng chẳng có ai cả.

“Chứ không ổ rắn thì là gì,” cuối cùng thân người cũng chạm lại mặt phẳng, ngồi trên nệm cô tỏ vẻ giận dữ, “Cậu uống rượu nhiều rồi thì lo mà ngủ...”

Cô gái không nói được hết câu vì cậu trai đã chồm tới khóa lấy môi cô. Làn môi và hơi thở Von đượm mùi rượu, nồng nhiệt từ cậu truyền sang làm Giselle say dần. Đầu óc lâng lâng, cô chồm tay ôm lấy cổ cậu, chân tự động quấn quanh eo cậu. Von xem đó là tín hiệu đáp lại, hôn càng say mê hơn. Đến khi thả ra để cô tạm thời lấy hơi còn có một sợi dây tuyến bạc kéo dài giữa môi họ.

Chẳng để Giselle kịp nói gì, cậu lại tiếp tục hôn tới, tay thì vòng xuống đỡ lấy m.ô.n.g cô rồi nâng đùi lên, lại nhấc bổng cô lên chỉ còn điểm tựa là cậu, buộc cô phải ôm sát người cậu, chân quấn chặt lấy eo cậu. 

Ngực cậu nhận thấy mềm mại của cô, còn cô thì cảm nhận rắn chắc nơi cậu.

Chúng vẫn giữ nguyên tư thế ấy một lúc lâu sau nụ hôn dài, lắng nghe nhịp đập của nhau.

“Selly, chắc tớ không chờ được quá,” Von từ từ đặt cô gái xuống giường, trườn nằm đè lên người cô.

“Chờ cái gì hở?” Đầu óc lâng lâng cô chẳng còn thấy gì ngoài mái tóc chói lòa của cậu trai.

Giọng cô mềm dịu như bông khẩy lên từng sợi tơ trong lòng cậu. “Chờ đến khi chúng ta đủ tuổi kết hôn.”

Nghe vậy Giselle hoàn hồn: “Kết hôn gì chứ? Kết hôn thì cũng là cậu cưới hôn thê của cậu, tớ còn không phải là bạn gái cậu.”

Von nghe ra chua chát trong giọng nói đó, đặt nụ hôn lên trán cô rồi ép buộc cô đối mắt với mình: “Selly hãy chờ tớ, chỉ còn 2 năm nữa thôi...”

“Nhưng Pudeator nói đúng...”

“Cứ mặc kệ cô ta!”

“Von! Pudeator nói đúng, cậu không thể làm càn thế được. Ý nghĩa của việc đính hôn này chẳng phải cậu rõ nhất hay sao!”

Cậu mím môi nhưng không cố chấp cãi nữa, lật người nằm lên giường rồi kéo cô nằm lên người cậu, ôm chặt vào lòng.

“Thôi đừng nói chuyện đó nữa.”

Cô cứ thế gối đầu lên n.g.ự.c cậu, men say dần: “Tụi kia đi đâu hết rồi?”

“Hỏi tụi nó làm gì, kệ tụi nó.”

Bên ngoài vọng đến tiếng cười đùa với tiếng bước chân, cô nhớ lại tình cảnh hỗn loạn ở phòng sinh hoạt chung Slytherin, thấy chẳng giống “giao lưu hữu nghị” rồi “bữa tiệc thân mật ấm cúng” gì cả.

“Lỡ có ai vào thì sao?”

“Đó là chức năng của cái cà vạt đó,” Von cười khẽ rồi lại xoay người nằm đè lên, “Cậu phân tâm quá, là tớ chưa đủ để cậu tập trung sao?”

Và rồi hàng loạt cái hôn rơi xuống...

.

.

///---Đây là đường phân cách Selly đỏ mặt---///

.

.

Khi Giselle tỉnh lại thì trên giường chỉ còn mình cô, rèm xung quanh đã buông xuống, còn đập vào tầm mắt là trần rèm vốn có hình con rắn bạc nhưng đã bị chủ nhân đổi thành ngôi sao m.á.u lửa màu huyết dụ. Cô nằm im nhìn chằm chằm lên nó, rồi ngắm ký hiệu tương tự nơi lòng bàn tay trái của mình. Nhớ lại buổi đầu tiên sau khi thoát nạn ở căn phòng lửa của quân tiên phong, cô cũng tỉnh dậy trên chính chiếc giường này. Von khi đó đã nhìn thấy cảnh tượng đêm mà chúng được sinh ra, có lẽ cậu đã quyết tâm bắt giữ cô bên đời từ giây phút ấy.

Bóng người tiến lại vén rèm lên: “Không ngủ nữa à?” Cậu đã thay quần áo chỉnh tề rồi.

“Mấy giờ rồi?”

“Mới 5 giờ sáng,” cậu đáp, ngồi lên giường kéo cô còn vùi mình trong chăn nệm ôm vào lòng.

“Hôm nay thứ bảy mà cậu dậy sớm thế?”

Von đặt một nụ hôn lên tóc cô: “Thói quen rồi.”

Giselle bỗng thấy hơi thương cảm. Cô sống tới từng này tuổi mới tự khắc dậy sớm, còn cậu mới 15 đã bị gia đình rèn cho tính kỷ luật thế này, có khi cả tuổi thơ cũng chẳng có mấy ký ức hạnh phúc. Cô thường ca thán cha mẹ Nol giáo dục nó như thế nào, nhưng nhìn cách Von được giáo dục cũng không lấy gì làm vui.

Cậu tưởng cô còn chưa dứt cơn ngáy ngủ, cứ im lặng ôm cô tận hưởng buổi sáng như thế.

Mùi bạc hà thoang thoảng giữa se lạnh sớm mai, cả thế giới thu bé lại trong vòng tay ấm áp vững chãi của cậu. 

Để không lại ngủ mất cô cố gắng tìm gì đó phân tâm thì thấy trên tủ đầu giường của Von cũng đặt một đồ gác đũa y hệt cái cậu tặng cô hồi giáng sinh năm 3 mà cô vẫn đang dùng (à thi thoảng có đổi sang cái đồ gác đũa ma cà rồng nữa). Cạnh bên là một cuốn vở gì đó có bìa màu đen khá to cùng mấy cuốn sách về Bí thuật Tâm trí tháng trước chúng luyện cùng nhau.

“À phải rồi, cậu luyện Bế quan bí thuật đến đâu rồi?”

“Không có cậu luyện cùng tớ chả muốn luyện nữa.” 

Lời này thành công làm cô gái trong lòng cậu bật dậy, giả vờ tức giận nhưng đôi mắt biếc trong veo nhìn cậu, đến độ cậu có thể thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi con ngươi màu nâu sẫm đó.

Giselle bị Von nhìn đến gượng: “Sao... lại nhìn tớ như thế...”

Cậu nắm lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay trong khi mắt vẫn dõi theo từng đường nét gương mặt cô: “My beautiful princess... Je t'aime de tout mon cœur.”

Thế là tai và má cô nóng bừng lên, ngu ngơ nhìn cậu.

Còn gì tuyệt vời hơn một người tình thích ôm ấp hôn hít? 

Đó chính là một người tình thích ôm ấp hôn hít lại còn biết nói lời ngọt ngào bằng tiếng Pháp quyến rũ thế này!

-------

Mãi đến giờ ăn trưa Đại Sảnh Đường mới đông đúc hơn chút. Những gương mặt ngáy ngủ bơ phờ mà Giselle đồ rằng không chỉ vì tác động của mỗi bia bơ không đâu. Sáng nay khi ra khỏi phòng sinh hoạt chung Slytherin cô đã nghe thoang thoảng thứ mùi mà đám thanh niên Muggle hay dùng. Thật chẳng biết ai đã phổ biến thứ đó vào Slytherin thuần huyết nữa, đúng là như Ive nói mà, phù thủy làm sao sống thiếu các sản phẩm của Muggle được. Dù cho độc dược và hương dược cũng có thể điều chế ra đủ thứ thuốc kích thích, thì đồ của Muggle vẫn là một loại kích thích khác.

Matt ngồi xuống cạnh cô, sắc mặt như thường, thậm chí cậu còn trông tỉnh táo hơn nhóc Nol ngồi đối diện. 

“Hôm nay chúng ta có kế hoạch gì không?” Tóc đen hỏi.

“Đi thư viện,” cô chỉ có mỗi đáp án đó thôi.

“Hai bài luận phải nộp vào thứ hai, tớ chưa làm cái nào,” tóc nâu ngật ngừ quơ đại thứ gì đó có thể ăn được trước mặt.

“Mấy cậu thấy Ive đâu không?” Amy quay sang hỏi, “Tớ cần đưa cậu ấy xem nội dung sinh hoạt câu lạc bộ luật chiều nay.”

“Không,” ba cái đầu lắc cùng một lượt. Cả sáng nay chẳng thấy bóng dáng cô bạn đâu, trên bàn Ravenclaw cũng không có.

Đến khi Giselle mài m.ô.n.g ở thư viện 3 tiếng rồi thì Ive mới lù lù xuất hiện, mang nét mặt mà... cô chưa thấy ở cô bạn bao giờ. 

Một vẻ hoảng loạn pha lẫn đau đớn, đôi mắt cũng sưng húp.

Giselle hoảng hốt hỏi: “Chuyện gì vậy Ive? Chuyện gì...”

“Selly Selly,” giọng Ive như thể đang cố kìm nén cơn khóc, “Tớ cần cậu giúp...”

“Được, gì cũng được! Nhưng tại sao...”

“Selly cậu... cậu... có,” Ive nuốt nước bọt, vẻ mặt như muốn khóc.

“Ive! Ive!” Giselle trao cho cô bạn một cái ôm, vỗ vỗ lưng cô, “Không sao, không có chuyện gì. Cậu cứ nói với tớ...”

“Cậu có độc dược... tránh thai... khẩn cấp đó không?”

Dù đã lờ mờ đoán được là chuyện gì nhưng Giselle cũng hơi run lên. Cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể, cô đáp, “Thuốc đó tớ không có.” Thấy thất vọng pha lẫn hoang mang ngập trong ánh mắt Ive, cô vội nói: “Nhưng tớ biết chỗ bà Maya có! Đi! Tớ cùng cậu đi xuống bệnh xá.”

Nhưng Ive níu c.h.ặ.t t.a.y cô: “Không không Selly! Không đi bệnh xá được! Bà Maya sẽ biết...”

“Biết cái gì? Đó là trách nhiệm của Thầy thuốc ở trường học mà! Bà ấy sẽ không thắc mắc gì cả! Đưa thuốc cho cậu là xong!” Cô kéo Ive ra khỏi thư viện: “Đi! Đi nào!”

“Đừng mà... Selly...”

“Nếu cậu đã thấy cần loại thuốc đó rồi thì phải nhanh chóng tìm tới, còn chần chừ sẽ mất thời gian tác dụng tốt nhất.”

Giselle biết mình phải cứng rắn trong những lúc thế này, cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô bạn nhỏ kéo xuống bệnh xá. Từ xa đã thấy bóng 1 2 cô gái cũng đi ra đi vào mà cô đoan chắc tụi nó chẳng phải vì bị thương ở đâu cả. Sau một bữa tiệc ăn chơi nhảy múa của đám thanh thiếu niên thì tình cảnh thế này đâu hiếm lạ.

“Selly để mình tớ tự vào được rồi,” Ive có vẻ hơi lấy lại tinh thần.

“Ừa thôi được, tớ chờ cậu ngoài này.”

Đứng chờ ngoài cửa cô nghiền ngẫm thấy phản ứng của Ive không hợp lý lắm. Cô bé gốc Muggle, ở trường học Muggle các bài giảng về giáo dục giới tính được dạy từ sớm, C-Card Scheme cũng phân phát bao cao su miễn phí cho trẻ em từ 13 tuổi trở lên. Ở các trường đại học hiện đại còn có máy bán hàng tự động bán các sản phẩm tránh thai an toàn. 

Không lý nào một cô bé gốc Muggle như Ive lại có phản ứng hoang mang lo lắng đến vậy.

Còn với phù thủy lại khác. Giáo dục sức khỏe giới tính không hề có trong chương trình học của Hogwarts, hoặc là có ở lớp trên nên Giselle không rõ (nhưng cô không thiên về khả năng này vì nếu đã dạy giáo dục giới tính thì phải dạy từ năm 1 năm 2 rồi), vậy chỉ có thể là giáo dục tại gia. Báo chí cũng ít nhắc đến vấn đề này, chủ yếu ở mấy tờ báo dành cho thanh thiếu niên mà thôi. Tờ Phù Thủy Thường Nhật hay The New York Ghost chỉ đăng quảng cáo về các loại độc dược tránh thai hoặc kích thai thế hệ mới nhất, đăng các bài xã luận của Thầy thuốc về việc nên dùng bùa tránh thai hay độc dược tránh thai có hiệu quả hơn.

Khi Giselle đi vòng trước cửa bệnh xá đến lần thứ 8 thì Ive bước ra, trông đã bớt căng thẳng hơn, rồi chúng im lặng quay về Tháp Ravenclaw. Hai cô bé vóc người nhỏ nhắn tương tự, Giselle thấp hơn đôi chút, tóc Ive đen, những năm đầu cô bé để tóc ngắn nhưng kể từ năm 3 đã nuôi tóc dài rồi. Cô bé đeo kính cận suốt ngày cắm mặt vào sách vở như một Ravenclaw điển hình, nhưng vì toàn chơi chung với Gryffindor nên cũng lây nhiễm vẻ sôi nổi hoạt bát của nhà sư tử.

Kể từ khi quen thằng song sinh Fernandes được cả trường công nhận là hotboy đó, trái với những dị nghị của Nol, mối quan hệ của hai đứa nó phát triển chậm rãi và an toàn, không khác gì những cặp đôi học trò khác cả.

...Cho đến hôm nay.

“Cảm ơn cậu Selly,” tụi nó dừng lại trước cánh cửa có cái nắm gõ cửa hình đại bàng làm bằng đồng đen. Một thằng nhóc năm 3 năm 4 gì đấy đang đứng vò đầu bứt tai.

“Ơn nghĩa gì, chúng ta là bạn mà Ive.”

“Ôi chị ơi,” thằng nhóc thấy Ive thì mừng rơn, nói chen tới, “Giúp em với, em đứng chờ cả tiếng rồi...”

“Chị cũng không chắc mình đoán được đâu,” Ive bật cười với thằng nhỏ, “Có khi tụi mình đứng đây chờ tới tối luôn đó.” 

Rồi quay sang đối mặt với cái cửa, ấy thế mà cái tay nắm cửa hình con đại bàng lại mở miệng nói chuyện:

“Cái gì biết tất cả nhưng không nói gì?” (What knows all yet speaks nothing?)

Hừm một cuốn sách chăng?

“Em đã đoán là một cuốn sách nhưng không đúng,” thằng nhóc nói giọng buồn thiu.

“Chắc vì sách chỉ chứa tri thức thôi chứ không biết,” Ive lý giải, “Tâm trí (the mind) chăng?”

“Đáp án chính xác!” Con đại bàng lên tiếng, rồi cánh cửa từ từ mở ra.

Thằng nhóc Ravenclaw vui vẻ chạy tót vào: “Cám ơn chị nhiều lắm!”

Còn lại hai tụi nó, tinh thần sẵn sàng giải đố trí tuệ xẹp đi, Ive lại buồn bã: “Và cậu... đừng... kể với Nol về chuyện này nhé Selly.”

“Không, tớ sẽ không kể cho ai cả! Ive, khi nào cậu muốn nói chuyện tớ luôn sẵn sàng lắng nghe...”

Cô bé chồm tới ôm chầm lấy Giselle, thì thầm: “Cảm ơn cậu Selly!”

Quỷ tha ma bắt cái tên nào làm cô bạn nhỏ của cô ra nông nỗi này!

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.