Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 210: Dạ Tiệc Tốt Nghiệp (2)
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:13
Khi Nhịp Ma Phách Cổ hát đến bài thứ ba thì có nhiều cặp đôi ra nhảy hơn. Và Giselle thấy may là tụi nó cũng không biết gì về khiêu vũ giống như cô vậy. Cô chỉ bước nhịp theo Von, cậu bước đến đâu cô đặt chân theo đó, cứ thế mà vòng qua vòng lại đến hết bài.
Dĩ nhiên là có mấy lần cô đạp lên chân cậu nhưng mặt cậu thì trông chẳng hề hấn gì. Và nếu người thừa kế Montgomery không ngại mất mặt thì cô cần gì phải ngại nữa.
Hết bài thứ ba cô nũng nịu: “Von, tớ đói rồi.” Cả ngày gần như chẳng có gì vào bụng và căng thẳng còn đốt cháy năng lượng nhiều hơn bình thường nữa.
Cậu cười nhạo: “Giờ biết đói rồi ha. Nếu không nhảy chắc cậu cũng chẳng thèm ăn.” Rồi cứ thế tự nhiên dẫn cô ra khỏi sàn, đi tới dãy bàn để thức ăn buffet mà gia tinh tới lui phục vụ.
“Chờ tớ,” cậu quay đi cầm dĩa lấy vài món. Giselle cầm lên một ly nước bí ngô từ cái khay mà con gia tinh đang bưng. Vừa hớp một ngụm là thấy chị Isla Hall và anh Arin Gagnon cũng xuống sàn nhảy, đang tiến tới phía này.
“Chào em Selly, đêm nay em xinh quá,” chị Isla vui vẻ.
“Hehe cảm ơn chị, em thích màu váy của chị lắm,” cô đáp. Isla mặc chiếc váy nhiều tầng màu vàng nâu với những hạt đính cườm lấp lánh, trông như một bộ váy để nhảy disco vậy.
“Nãy anh còn không tin vào mắt mình nữa,” anh Arin cười quay sang nói với chị, “Chờ tớ lấy đồ ăn nhé.”
“Đúng là tiệc nhà mình vẫn tuyệt nhất, bữa ở Koldovstoretz, ôi...” Chị rùng mình.
Giselle cũng nhớ đến tình cảnh gượng gạo khi đó, nhưng anh Nasir Kozlov nhìn chung cũng lịch thiệp, đối xử tự nhiên làm cô cũng không quá ngượng ngùng.
“Khi Arin phát hiện chị vẫn còn liên lạc với anh chàng Moutohorā đó, cậu ấy giận không thèm nói chuyện với chị tới ba ngày luôn.”
Giselle mém sặc ly nước bí ngô của mình, tròn mắt: “Ơ, hai người đang hẹn hò à? Ôi tuyệt thế!”
Isla cười tươi rói, mắt long lanh: “Cậu ấy tỏ tình hồi lễ tình nhân, mà chị đã định phải tốt nghiệp mới tiến vào một mối quan hệ nghiêm túc.”
“Tớ chẳng thể hiểu nổi cái nguyên tắc đó của cậu,” anh Arin bước tới với hai dĩa thức ăn to, đưa cho Isla một dĩa trong khi ánh mắt lúc nào cũng nhìn chị đầy trìu mến.
Chậc, bị tọng cho một họng cơm chó rồi.
“Thế còn em sao Selly?”
“Em sao là sao ạ?” Cô không hiểu.
“Em với cậu Montgomery đó thế nào?” Isla tự nhiên đặt câu hỏi còn Arin thì vờ như vừa ăn vừa ngó ra phía sàn nhảy nơi các cặp đôi đang khiêu vũ nhiệt tình.
“Tụi em chỉ là bạn nhảy thôi.”
“Em xuất hiện cùng cậu ta còn nhiều hơn hôn thê của cậu ta nữa.” Isla lắc đầu cười, “Vài bữa có tin Montgomery từ hôn chị cũng chẳng bất ngờ.”
Giselle cười gượng, không biết đáp lại thế nào thì Von lù lù xuất hiện, đưa cho cô một dĩa đầy ứ hự. “Của cậu đây, phải ăn hết đấy.” Nói chuyện tự nhiên như thể chẳng có ai đứng xung quanh, không thèm liếc lấy hai anh chị năm 7 một cái nữa.
Họ cũng ý tứ gật đầu với cô rồi đi sang chỗ khác chào hỏi bạn bè.
“Tớ ăn không hết đâu,” cô lấy một miếng trứng ốp ăn với bánh mì đen, đưa mắt nhìn khắp Đại Sảnh Đường. Chỗ chúng đứng dường như hình thành một quả cầu vô hình, không ai đến gần nhưng ai cũng quăng mắt tới. Có tò mò, có hiếu kì, có ganh tị, nhưng phần nhiều là khinh ghét.
Bùa cổ vũ chắc đã tiêu biến hết rồi, cô lại cảm thấy nặng nề khó chịu.
Một cô gái gốc Muggle suốt ngày đeo bám người thừa kế thuần huyết đã đính hôn. Chắc chỉ có mỗi cô mặt dày thế này...
“Đừng nhìn nữa, tập trung ăn của cậu đi.” Giọng nói kéo cô hồi hồn, nhận ra cậu đã đứng chắn trước tầm mắt tự khi nào. Giờ cô nhìn thẳng chỉ có thể thấy mỗi gương mặt cậu.
Thấy mặt cô đã hết nét ửng hồng xinh xắn ban đầu, đôi mắt lại bắt đầu nhìn ra xa xăm vô định, cậu bỏ dĩa xuống, tiến sát tới gần hai tay ôm lấy hai má cô.
“Selly nhìn tớ này,” cậu thì thầm, hơi thở ấm nóng phơn phớt trên má. “Chỉ còn một năm nữa thôi. Gắng chờ tớ một năm nữa thôi nhé.” Rồi không đợi cô đáp lại, cậu cứ thế hôn lên môi cô, đôi mắt xám khói cách hai tròng mắt nâu của cô chỉ có vài cm, tiếng tim cậu gõ nhịp át đi hết những tiếng nói cười ồn ào.
Và đúng lúc đó, hàng loạt máy chụp hình phù thủy tách tách vang lên.
“Von...” Ánh đèn chớp nháy chói lóa, cô phải nheo mắt một lúc lâu mới nhìn lại được bình thường. “Cậu lại bày trò gì nữa vậy?”
“Có gì đâu, phóng viên chụp hình cho tờ Phù Thủy Thường Nhật thôi,” cậu nhún vai múc một nĩa mì Ý cho vào miệng.
Cô hoảng hốt nhìn mấy gương mặt xa lạ đang tác nghiệp, người thì phỏng vấn người thì chụp hình, len lỏi giữa đám học sinh đang vui đùa nhảy múa. “Họ chụp hình tụi mình đăng báo á?”
“Giáo sư Morton muốn đưa tin Dạ Tiệc Hogwarts cho cả giới phù thủy nước Anh đều biết,” Von thờ ơ đáp, nhìn quanh ai đang làm gì dường như cậu ta đều rõ cả.
“Rồi cậu để vậy luôn à? Lỡ Pudeator thấy rồi sao? À không, thể nào cô ta cũng thấy.” Giselle bực bội đặt dĩa xuống, chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
Một con gia tinh bưng cái khay nước trái cây đi ngang, Von tiện tay lấy hai ly một xanh một đỏ, đưa cô ly nước màu đỏ. Giselle phụng phịu không chịu cầm lấy, cậu cười cười nhét cái ly vào tay cô: “Cậu phải ăn uống đầy đủ mới có sức tức giận chứ.”
“Vậy Pudeator...” Hớp một ngụm, ồ hóa ra là nước ép cherry đỏ, khá ngon đấy chứ.
Von nheo mắt cười nhìn cô gái uống hết nửa ly nước mình vừa đưa: “Đừng bận tâm, bọn họ đang có ý thoái lui về Mỹ rồi.”
Đầu óc Giselle chuyển nhanh, hạ giọng hỏi: “Vì Morgenstern à?”
“Ừm hửm,” cậu uống hết ly nước táo xanh của mình, vẫn không thể rời mắt khỏi cô.
Giselle không thể không ngợi khen đầu óc linh hoạt của giới tài phiệt này, họ vừa đánh hơi được có biến gì đó là hành động dứt khoát ngay, không chần chừ nửa bước. Như nhà Girard cũng ngay lập tức chuyển sang trường khác để tránh sóng gió.
“Nhưng cậu sắp đi Ilvermorny, cần phải giữ quan hệ với Pudeator chứ.”
“Không,” giọng Von bỗng nhiên cứng rắn, gương mặt thu lại hết vẻ thoải mái dịu dàng nãy giờ, “Montgomery biết cần trung thành với ai.”
Ánh nến không chiếu đến chỗ tụi nó nữa, còn ánh đèn flash chớp nháy thì đang chụp Matt và Veronica khiêu vũ cùng nhau. Cả người Von như bị bóng tối nuốt chửng, cậu tận hưởng màn đêm ấy không hề nao núng.
Ruột gan Giselle quặn thắt, cậu trai trước mắt đã tự lựa chọn con đường của mình trước cả khi cô kịp kéo cậu lại.
Nhưng trách ai bây giờ. Cô vốn dĩ chẳng có tí đạo đức cao thượng nào, chỉ hi vọng mình ở trong vùng xám càng lâu càng tốt, thì cô có tư cách gì để phán xét đạo đức của cậu, để bắt cậu đi ngược với truyền thống gia đình mình, thứ đã ăn sâu vào nhận thức từ nhỏ.
Nhưng nếu không cản cậu lại, mai sau cô phải làm gì khi những người bạn của mình làm tổn thương cậu hoặc ngược lại. Cô cũng không thể chịu nổi cảnh Matt Nol nằm trên giường bệnh, báo với cô rằng vết thương này là do Montgomery gây ra.
Hay bạn bè sẽ từ mặt cô, một Gryffindor hèn nhát chỉ biết bám theo phù thủy thuần chủng, chấp nhận ở bên kẻ thuộc hàng ngũ đang gieo rắc nỗi ám ảnh kinh hoàng lên những phù thủy yếu thế như cô đây.
Rồi cô nhìn xuống ly nước đang cầm trên tay, sắc đỏ như màu m.á.u đang chảy trong người cô vậy.
Viễn cảnh đó sẽ đến, nhưng có lẽ không có cô tồn tại trong bức tranh đó.
“Selly chúng ta ra nhảy tiếp nhé,” Von kéo lấy tay cô ra sàn. Đêm vẫn còn dài, còn biết bao bản nhạc hay chưa chơi hết, hà cớ gì cứ ôm mãi nỗi muộn phiền của mình.
Nếu không nghĩ được gì thì thôi đừng nghĩ nữa.
Tương lai rộng mở hay đóng kín thì cũng là chuyện của tương lai, còn đêm nay, hiện tại thả rơi từng mảng sáng tối đan xen trên gương mặt xinh xắn của người thiếu nữ, hiện tại vẽ nên nét tình tứ yêu kiều trong đôi mắt biếc đẹp như ánh sao trời và thời gian dừng lại bên khóe môi cô mỉm cười nhìn cậu. Và chỉ nhìn mỗi cậu thôi.
Chúng nắm lấy tay nhau, chân chuyển trên những nốt nhạc rạng ngời, thân thể hòa nhịp theo điệu Waltz tình tứ, thấy cả thế giới như ngưng đọng lại trong ánh mắt nhau.
Đến lần nghỉ thứ hai, Giselle đã thấy hơi chóng mặt vì phải xoay vòng nhiều quá. Trong khi chờ Von lấy thêm đồ ăn và biết thể nào cậu cũng thó thêm một hai ly rượu mật ong, Matt và Veronica rốt cuộc cũng thoát khỏi cánh nhà báo.
“Tới giờ chị mới gặp được em để nói, tối nay em xinh cực. Ngoạn mục luôn. Montgomery thật may mắn.” Veronica bưng một dĩa bánh các loại, ăn nhanh đến độ hai má phồng lên như hai má sóc.
“Em lại thấy chị xuất sắc ấy chứ, chiếc váy này hợp với chị hơn cả chiếc ở Koldovstoretz nữa.”
“Là Matt chọn đấy,” cô nàng nháy mắt, dõi theo Matt đang đứng nói chuyện với Nol và Ive cách mấy bàn.
“Chậc giờ em mới biết bạn em có mắt thẩm mỹ thế.”
“Chị cũng bất ngờ luôn mà,” cô nàng ăn thêm cái bánh cupcake to tướng, rồi nhìn lại Giselle, “Em cũng làm chị bất ngờ lắm đấy.”
“Ơ... sao ạ?”
“Em trông chẳng giống một Gryffindor thích mạo hiểm, thế mà tối nay không ngại ngần gì trước ống kính...” Cô nàng đưa mắt nhìn đến mấy tay phóng viên của tờ Phù Thủy Thường Nhật đang thu dọn đồ nghề chuẩn bị ra về.
Nói đúng quá, cô biết biện minh gì nữa đây.
Veronica vẫn nghiền ngẫm nhìn cô: “Chị tin rằng em biết nhà Montgomery theo phe nào, nên thật không ngờ em vẫn có thể chấp nhận cậu ta... sau những gì đã xảy ra với gia đình em.”
“Cậu ấy không có liên quan gì cả,” cô nói nhỏ.
“Phải, nhưng chị hi vọng em hiểu rõ,” đôi mắt cô nàng bỗng chốc lạnh lùng, không hề giống cô gái hay cười vui vẻ thường ngày chút nào, “Chị sẽ không để em làm tổn thương Matt. Không ai đứng ở vùng xám mãi được đâu Selly à,” rồi tiến về phía Matt đang mỉm cười nhìn họ, bỏ lại Giselle đứng bần thần.
Nhưng không thể bần thần được lâu vì Von ngay lập tức xuất hiện, nhét vào tay cô một dĩa bánh ngọt, còn cậu thì đang uống dở một ly rượu thoảng mùi mật ong.
“Sao thế, Girard nói gì với cậu vậy?” Von bỗng thấy nét buồn hiện lên trên gương mặt cô.
“Không có gì, vài chuyện liên quan đến Matt thôi.”
“Cậu thì liên quan gì thằng Burrows đó?”
“Giờ thì ai cũng biết tớ liên quan cậu kìa,” Giselle giả vờ cười cười, xoa lấy mặt cậu.
“Tốt nhất là nên vậy,” cậu hếch mũi.
Cô ăn thêm vài cái bánh cupcake socola và nho, lại uống một ly nước ép rau diếp, nhìn quanh Đại Sảnh Đường giờ đây đã gần như tối đen, chỉ còn ánh sáng le lói từ trần nhà bị ếm bùa để quan sát hàng trăm ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm.
Bữa tiệc đã chuyển sang giai đoạn buông thả khi cánh nhà báo và các giáo sư đã lần lượt ra về. Nơi này giờ chỉ còn ban nhạc Nhịp Ma Phách Cổ đang không ngừng bung xõa thể hiện tài năng và tụi học trò cũng bung xõa hết mình. Tốp nhảy thì nhảy, tốp ăn thì ăn nhưng nhiều nhất là các cặp đôi ôm hôn hun hít nhau như giữa chốn không người. Giselle thấy các giáo sư ra về hết là đúng, chẳng thể nhìn nổi cảnh tượng hoang đàn này mà.
Von lấy thêm ly rượu vang từ con gia tinh phục vụ, Giselle vội nói: “Lấy cho tớ nữa.” Cậu nhướng mày nhưng cũng nghe theo. “Uống thử một ngụm thôi.”
Cô đưa ly lên mũi ngửi, mùi gỗ sồi thoang thoảng, hớp lấy một ngụm thì vị đắng chạm đến đầu lưỡi đầu tiên. Vừa đắng vừa chát, nhưng khi thứ chất lỏng đó trôi xuống dạ dày, hậu vị chua ngọt dâng lên đến cổ.
Và cô đi đến kết luận rằng mình chẳng thích loại rượu này chút nào.
Thấy cô uống đúng một ngụm rồi đặt ly xuống, mặt nhăn mày nhó, Von cười cười: “Không thích thì đừng cố uống.”
“Cái thức uống dở tệ này mà ai cũng thích,” vừa đắng vừa chát lại chua, chẳng bằng một góc trà hoa hồng ngọt của gia tinh trường pha nữa.
“Chúng ta ra nhảy tiếp nhé,” Von lại giơ tay ra, Giselle đặt tay lên tay cậu, cho phép cậu tiếp tục dẫn mình ra sàn nhảy.
Cô không biết chúng đang nhảy điệu gì, cũng chẳng rõ ban nhạc đang chơi bài nào. Chúng cứ nhảy vậy thôi, bước đều bước cùng nhau trên nền âm nhạc du dương dịu nhẹ, tay cầm tay, mắt trao nhau những ánh nhìn như nuốt chửng cả thế gian.
Cũng chẳng còn ai dò xét chúng nữa, trần Đại Sảnh Đường lấp lánh ánh sao, đêm đẹp như thế và ban nhạc chơi hay đến vậy, hà cớ gì phải đề phòng suy xét. Sao không bung xõa một lần để tận hưởng thời khắc tươi đẹp của tuổi trẻ vĩnh hằng, để mai sau trên bước đường đời, hồi ức đẹp đẽ đêm nay sẽ là thứ cứu rỗi linh hồn chúng trong những thời khắc tối tăm nhất của cuộc đời.
“Tớ thấy chân tớ không còn là của tớ nữa,” Giselle bĩu môi dựa sát vào n.g.ự.c Von, cô không nhảy nổi nữa, giờ chỉ có thể để cậu ôm lấy cô lắc lư theo nhạc. Mấy cặp khác cũng trong tình trạng y hệt, còn phía xa đã thưa thớt người đến độ chẳng ai thèm để ý đến chúng cả.
“Chúng ta ra ngoài nhé,” cậu thì thầm, như hôn lấy tóc cô.
Đám tiên nhí, tiên đêm, bướm phát quang, quỷ lùn trông vườn và pixie đang tung tăng khắp khu vườn Hogwarts, thi thoảng vài con tiên lại đậu đến nghịch ngợm trên tóc của một cặp đôi nào đó đang cố gắng ẩn giấu sau mấy bụi cây táo gai.
Bước ra khỏi tòa lâu đài là Giselle không đi nổi nữa. Lâu lắm rồi cô không mang giày cao gót lại nhảy suốt cả tối, không đau mới lạ. Cả người cô dựa vào lồng n.g.ự.c cậu trai đang đỡ lấy mình đây.
“Sao thế?” Giọng cậu thì thầm như gió thoảng trong một đêm hè Scotland đẹp như đêm thần tiên thế này.
“Đau chân,” giọng cô nũng nịu.
“Sao không nói sớm,” Von ngồi xổm xuống vén tà váy quét đất của cô lên, “Để tớ tháo ra cho.” Cô nghe lời giơ chân trái rồi chân phải ra để cậu tháo giày giúp. Xong tay cậu vẫn cầm lấy bàn chân trần của cô không buông.
“Von...”
“Yên nào,” cậu rút đũa phép ra thì thầm gì đó vào chân cô. Có vẻ như là bùa chữa thương, cô thấy chân bớt đau hơn hẳn. Rồi vung vẫy đũa phép, triệu hồi ra một đôi sandal đế thấp, lại giúp cô mang vào, “Đi thử xem đỡ hơn chưa.”
Giselle mơ màng bước vài bước loanh quanh, “Ừm được rồi.”
Nghe thế Von mới đứng dậy, tay trái cầm đôi giày cao gót lấp lánh, tay phải dắt tay cô dạo bước quanh khu vườn. Tiếng cười khúc khích thì thầm đôi khi vang đến bên tai, nhưng mặc kệ, việc của chúng đêm nay là chỉ nhìn vào nhau.
“Cậu có biết Muggle có một câu chuyện cổ tích, kể về một cô gái Lọ Lem,” giọng cô tơ mềm pha lẫn mùi hương trái cây và vang đỏ, rơi vào tai cậu như tiếng mưa nhỏ giọt trên mái hiên nhà. “Hoàng tử tổ chức dạ tiệc, Lọ Lem rất muốn đi nhưng không có quần áo đẹp để mặc, lại bị mẹ kế ác độc nhốt ở nhà...”
“Truyện cổ tích gì kỳ vậy?” Von nhướng mày đánh giá.
“...Lọ Lem rất buồn, ngồi khóc một mình...”
“Quá yếu đuối.”
“...Rồi bà tiên hiện ra...”
“Tiên? Là phù thủy à? Phù thủy giúp Muggle?”
“...Bà tiên làm phép biến ra váy dạ hội giày thủy tinh cho Lọ Lem...”
“Hừm phép thuật biến đổi.”
“...Biến ra cỗ xe lộng lẫy từ mấy quả bí ngô...”
“Phép biến hình tốt đó, một phù thủy có tài,” vẫn đánh giá, “Nhưng tự rước thêm việc vào người, khi không đi giúp Muggle,” cậu khịt mũi.
“Thế là Lọ Lem được đi dự tiệc, được khiêu vũ với hoàng tử. Nhưng bà tiên bắt cô phải về trước 12 giờ nếu không phép thuật sẽ biến mất...”
“Dĩ nhiên rồi, phép biến hình có thời hạn mà.”
“Khi đồng hồ điểm 12 giờ, Lọ Lem vội vã rời bỏ hoàng tử, lỡ đánh rơi một chiếc giày thủy tinh...”
“À giày,” Von bật cười, nhìn xuống đôi giày mà cậu chọn cho cô, đôi giày đã đỡ bàn chân cô khiêu vũ suốt đêm cùng cậu. “Tớ sẽ mua cho cậu cả tủ luôn, cậu đánh rơi bao nhiêu chiếc cũng chả sao.”
Giselle bực mình: “Đó không phải là trọng điểm!”
Cậu trai ngưng cười, đôi mắt xám khói ngưng đọng nhìn vào gương mặt cô gái chỉ cách mình có vài cm, nhìn cô trầm lặng đối mắt với cậu.
“Một câu chuyện Muggle vô nghĩa. Selly, chúng ta là phù thủy, cậu cũng không phải gốc Muggle. Cậu đâu có cho mình là một gái vô dụng chỉ biết ngồi khóc lóc chờ bà tiên hiện ra đâu đúng không?”
Đúng vậy, cô là phù thủy, đũa phép của cô trên tay, tri thức của cô trong đầu và dòng m.á.u nóng chảy trong người cô.
Chữ “nhưng” còn chưa bật ra khỏi miệng thì làn môi đã bị đánh úp. Không còn là cái hôn phơn phớt dịu dàng từ tối đến giờ nữa, cậu hôn cô đầy đam mê như thể muốn nuốt lấy từng lời cô nói, từng ánh mắt cô trao, từng nhịp thở mà chiếc mũi xinh xắn của cô tuông ra.
Nụ hôn mãnh liệt tàn bạo, không kiêng dè gì dày xéo môi cô, như để truyền sang cho cô tình cảm chất chứa của cậu. Cậu biết trong mối quan hệ này cô chỉ miễn cưỡng chấp nhận, cánh cửa trái tim cô mới hé ra một nửa và nó sẵn sàng đóng sập lại bất cứ khi nào. Nhưng chẳng hề gì, cậu không bao giờ là người bị động. Von Montgomery là con thú săn mồi, cậu phải tóm lấy những gì là của cậu, cô lùi một bước cậu tiến ba bước, những gì là của cậu sẽ mãi là của cậu. Chỉ cần cô vẫn ở đây, ngay trong tầm mắt cậu, cậu sẽ buộc cô phải liên quan đến cậu. Từ giờ và mãi về sau.
Lần này Giselle cũng đáp lại, môi cô hé mở để chiếc lưỡi rắn thân quen tiến vào vòm miệng, quấn lấy lưỡi cô mà chơi đùa đầy đam mê. Xúc cảm từ thân thể chạm đến linh hồn, từng sợi dây thần kinh của cô đang kêu gào tên cậu. Cô đang hôn Von Montgomery dưới gốc cây liễu rũ của khu vườn thần tiên, nơi tòa lâu đài Hogwarts mái nhà thứ hai của cô sừng sững thân thương. Người con trai sinh cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm với cô, người mà sợi dây đỏ quan hệ nhân quả ràng buộc quấn chặt trên tay cô, người mà trong một viễn cảnh địa đàng tươi sáng, cô sẽ hứa hẹn suốt cuộc đời mình với cậu.
Nhưng chỉ cổ tích thần tiên mới kết thúc có hậu, Lọ Lem lương thiện mới hạnh phúc mãi mãi với chàng hoàng tử của mình. Còn Giselle Gibson chỉ là một con người hèn nhát, cô không có đủ dũng cảm đối mặt với sóng gió mai sau, và cô sẽ tự đặt dấu chấm hết cho câu chuyện cuộc đời mình.
