Sao Nỡ Làm Muggle Giữa Thế Giới Phép Thuật - Chương 209: Dạ Tiệc Tốt Nghiệp (1)
Cập nhật lúc: 25/09/2025 09:13
Từ tờ mờ sáng Amy và Linda đã líu ríu trong phòng làm Giselle không thể đi chơi với thần ngủ được nữa. Cô mở mắt nhưng vẫn cuộn mình trên giường, uể oải mệt mỏi vì bốn hôm rồi thức trắng la cà ở Hồ Đen.
“Sao mấy cậu dậy sớm vậy?” Cô mơ màng quấn chăn chuẩn bị ngủ tiếp.
“Cái màu đỏ bầm đó không hợp với cậu đâu Linda,” Amy cười khúc khích. “Dậy đi Selly, cậu không nhớ hôm nay là ngày gì sao?”
“Thi xong rồi mà... Sắp nghỉ hè...” Thần ngủ đang vẫy tay ngoắc ngoắc cô.
“Merlin ơi, nghỉ hè gì mà nghỉ hè! Hôm nay là Dạ Tiệc Tốt Nghiệp đó!” Amy phóng tới giường kéo tấm chăn Gryffindor cô đang cuộn tròn. “Dậy đi Selly!”
“Dạ tiệc tối lận mà,” cô ôm chăn không buông, xoay vòng qua bên kia làm Amy kéo cách mấy cũng không ra được.
Hai cô bé cười lanh lảnh: “Nhưng giờ mà cậu không chuẩn bị thì không kịp đâu.”
“Cậu đã mua đăng ten chưa Amy?”
“Cái gì? Ôi c.h.ế.t chưa, tớ chưa mua!”
“Toang, cổ tay váy phải buộc đăng ten mới được.” Linda hoảng hốt lục hết mấy cái ngăn tủ và rương đồ của mình.
“Hay sang phòng khác hỏi thử xem. Ít nhất cũng có đứa có chứ.”
“Mấy cậu có thể biến ra mà,” Giselle mơ màng nói rồi lại ngủ mất, hai cô gái chạy vọt ra khỏi phòng có nghe thấy gì đâu.
Biểu hiện chống đối với tình huống căng thẳng của Giselle là ngủ vùi, vì rõ ràng cô đâu ngủ nhiều đến vậy. Ấy thế mà hôm đó, cô nằm trên giường đến tận 3 giờ chiều, nếu không bị Linda cù lét chắc cô còn nằm ì tới 6 giờ luôn quá. Sau khi rửa mặt tỉnh táo và rốt cuộc cũng phải chấp nhận sự thật rằng mình phải đi dự dạ tiệc, cái hộp quà mà Von gửi tới mới được khui ra vào lúc 4 giờ kém.
Giselle vừa mở vừa nghĩ, nếu mà bên trong này có bất kỳ thứ gì đó màu xanh lá thì cô chắc chắn sẽ không đi, mặc kệ cậu ta muốn nhảy với ai thì nhảy. Mà cậu ta thiếu gì bạn nhảy, mời đại một đứa là được.
Nhưng khi chiếc váy được nhấc ra khỏi hộp, cô lại càng không muốn đi vì... nó đẹp quá. Nó đẹp đến độ lần đầu tiên cô gái quê mùa là cô nhìn thấy một chiếc váy dạ vũ tinh xảo đến thế này, lớp vải mịn màng như tan ra trên lòng bàn tay. Giselle đã nghĩ chiếc váy mượn ở phòng phục trang Koldovstoretz là kỳ công nhất rồi, nhưng không, chiếc váy Von gửi đến có màu ánh bạc pha vàng gold, như những ngôi sao trên bầu trời đêm tỏa sáng, như màu tóc cậu lấp lánh trong những đêm chúng ngồi ngắm sao trời trên Tháp Thiên Văn. Phần đuôi váy phồng xòe, đính thêm những chiếc lông vũ rủ xuống như lông công mượt mà.
Giselle không có can đảm mặc chiếc váy đẹp thế này đứng trước mặt mọi người. Trên thực tế cô còn không có can đảm vận nó lên thân để ngắm nghía trước gương nữa là. Cô nghĩ mình sẽ trông hệt như con Troll vụng về đang mặc váy ba lê trong tấm thảm thêu đối diện cửa Phòng Yêu Cầu, cứ đi hai ba bước là vấp té một lần.
Bần thần nhớ lại hình ảnh vụng về ngớ ngẩn của mình kiếp trước, khi cô cố mặc chiếc váy nữ tính xinh xắn đi học đi làm, hay tham dự một bữa tiệc công việc nào đó. Và tất cả đều là những ký ức đáng quên vì trông cô như một con vịt xấu xí lạc loài giữa đàn thiên nga ngỗng trắng lộng lẫy.
Cô chưa bao giờ hình dung được mình sẽ là một cô gái xinh xắn trong bộ váy công chúa xếp lớp, nắm tay chàng hoàng tử nhẹ nhàng lướt trên sàn khiêu vũ.
Không, không, cô đã qua tuổi mộng mơ đó rồi, cô phải nhìn vào thực tế.
Không được, mình xuất hiện ở đó chỉ bẽ mặt thêm thôi.
Không đi.
Có thể dùng một bùa ói để giả bệnh không nhỉ. Hay xin nhóc Theo vài viên kẹo mụn cóc cũng được.
Nhưng phi vụ giả bệnh chuồn của Giselle tan tành ngay vì Amy Linda sau khi đã xúng xính váy áo từ trưa thì nhào tới ép buộc cô thay đồ, mặc kệ cô rên la ỉ ôi kháng nghị cỡ nào.
Sau phần mặc váy thì đến phần tóc tai. May thay Linda là tín đồ của Nữ Phù Thủy Sành Điệu, tờ đó đăng những bùa phép trang điểm hữu ích mỗi kỳ. Cô bé vẫy đũa điệu nghệ uốn cong những lọn tóc của Giselle, vừa càm ràm rằng tờ The Midnight Murmur chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp gì cả, số vừa rồi cũng đăng mấy tip trị mụn cấp tốc nhưng tác dụng phụ là làm da rám nắng đi.
Trong lúc đó Amy ngồi trước mặt dặm phấn má, phấn nền rồi son rồi kẻ mắt mascara gì đó lên mặt Giselle. Cô thấy mình như đang chơi trò trang điểm cúp bế hồi còn nhỏ xíu, ngồi im để mấy cô bé tập tành trang điểm cô dâu với bộ đồ nghề thó được trong tủ của mẹ của chị.
Một nhân cách hèn nhát trong cô hi vọng Amy sẽ vẽ mặt mình thành xanh đỏ tím vàng hay Linda quấn cháy hết mấy lọn tóc để khỏi phải bước chân ra phòng ngủ nữa. Nhưng thế thì lại quá vô tâm với lòng tốt của hai cô bạn, nên Giselle tự dặn lòng đừng chống đối nữa.
Đến 6 giờ thì mọi thứ rốt cuộc cũng xong, Amy Linda ríu rít leo xuống phòng sinh hoạt chung hòa vào đám đông ồn ào hơn cái chợ từ hồi 5 giờ, còn Giselle thì từ từ lấy ra đôi giày Von gửi kèm trong hộp. Một đôi giày màu bạc gold tệp màu với bộ váy, đính những viên ngọc lấp lánh hệt như các ngôi sao nhỏ. Concept chung của cả bộ váy giày là bầu trời fantasy huyền ảo. Còn tại sao cậu ta có gu chọn đồ thế này thì Giselle chịu chẳng thể hiểu nổi.
Cô cho rằng thời trang là môn học vấn bắt buộc của mấy gia đình quý tộc lâu đời, và có lẽ trong một kiếp sống nào đó cô đầu thai vào một gia đình thượng lưu thì mới có cơ may tiếp cận với những kiến thức này.
Trong một nỗ lực trì hoãn việc bước ra khỏi chốn an toàn phòng ngủ, cô ếm bùa nhân đôi cái gương toàn thân ở cửa ra vào lên thành sáu cái. Rồi vẫy đũa xếp chúng xung quanh người để soi 360 độ xem mình có trông như một củ khoai tây biết đi hay không.
Cô gái chưa bao giờ thích soi gương nhưng với tình hình hiện giờ thì mấy cái gương ít nhất sẽ không ngó nghiêng phán xét hành vi thô lỗ kỳ cục của cô. Tiếng cười đùa bên ngoài hành lang phòng ngủ và dưới phòng sinh hoạt chung đã dần lắng xuống, Giselle biết mọi người bắt đầu di chuyển xuống Đại Sảnh Đường rồi. Nhưng nội việc di chuyển từ giữa phòng ra đến cửa thôi cũng đã làm bụng dạ cô thắt lại.
Cô không muốn đi, không muốn xuất hiện ở giữa một căn phòng mà ai cũng sẽ chú mục vào mình với một bộ váy vướng víu vốn không ăn nhập gì với cử chỉ vụng về hàng ngày của cô.
Cô muốn ở một mình.
Đương lúc chân nặng như chì thì có tiếng lạch cạch bên ngoài, cánh cửa bật ra, Ive trong bộ váy màu lam nhạt chạy ùa vào: “Selly cậu có...”
Cô bạn không nói được hết câu, miệng cứ thế há ra đứng ngó trân trân vào cô. “Trời ơi... Selly...”
“Khó coi lắm hả? Tớ không đi được không?” Giọng Giselle lạc đi như muốn khóc.
“Cậu nói ba láp ba xàm gì vậy.” Sau hai giây đứng hình Ive chạy tới, miệng cười toe toét: “Đẹp lắm! Xinh lắm Selly! Bộ váy trông hợp với cậu kinh khủng!”
“Cậu đừng giả vờ khen tớ. Tớ nhấc chân đi không nổi đây nè.”
“Không không không,” Ive rút đũa phép ra chĩa thẳng vào cô. “Cậu chỉ cần thế này thôi...”
Đũa phép vẫy lên, có thứ gì đó như vừa rót từ trên đầu Giselle rót xuống. Cô bỗng thấy cơn căng thẳng biến đâu mất tiêu, trong lòng nhẹ nhõm, bụng dạ không còn quặn thắt và chân thậm chí có thể chạy bước nhỏ được luôn.
“Cậu vừa ếm...”
“...Bùa cổ vũ, đúng vậy,” Ive giắt lại đũa phép vào bên váy. Phục trang phù thủy hiện đại lúc nào cũng có thiết kế chỗ để đũa phép như một phụ kiện trang trí vậy. “Cậu chỉ cần chút phép màu để bớt căng thẳng thôi.”
Rồi cô bé kéo lấy cổ tay cô: “Đi nào! Cậu mà còn không xuống nữa thì xảy ra án mạng mất.”
“Án mạng cái gì cơ? Mà khoan sao cậu vào đây được?”
“Cậu tập trung vào vấn đề chính xem nào!” Ive kéo lấy cô leo xuống cầu thang, xuống phòng sinh hoạt chung Gryffindor thì chỉ còn mấy đứa năm dưới không được đi Dạ Tiệc đang ngồi chơi xơi nước mà thôi.
Cô có thể không để ý đến việc ai cũng dừng lại mọi việc mình đang làm để nhìn cô khi hai đứa băng ngang qua, nhưng không thể không chú ý đến cái lỗ trèo ra khỏi phòng sinh hoạt chung đã được chỉnh sửa thành cánh cửa nhỏ một người. Và khi cánh cửa bức tranh Bà Béo bật mở, đã có sẵn một tiểu tổ đứng đó.
Nol Theo anh Eli chị Eda xếp hàng như đội quân tiên phong đang bảo vệ cổng thành Gryffindor. Còn phía đối diện là tên rắn lươn lẹo Slytherin với màu tóc signature.
Quả nhiên sắp có án mạng thật.
“Cậu, cậu làm gì ở đây vậy?” Giselle lắp bắp, bùa cổ vũ chẳng xi nhê gì, cô lại bắt đầu run rẩy.
“Cậu Slytherin đây đang đòi vào tham quan phòng sinh hoạt chung của chúng ta đấy.” Anh Eli đứng khoanh tay cười cười.
Mắt Von không hề rời khỏi Giselle kể từ khi bức tranh Bà Béo hé mở. Cậu cứ nhìn cô như thể cô là chủ thể duy nhất tồn tại trong tầm mắt cậu, nhưng miệng thì nhếch lên đáp trả:
“Phòng sinh hoạt chung quý-báu của mấy người là thứ cuối cùng trên đời tôi muốn tham quan. Tôi chỉ muốn vào tìm Selly thôi.”
“Chị Selly, chị có muốn đi Dạ Tiệc với em không? Em dạy chị nhảy điệu Waltz chậm cơ bản nhé.” Cái đầu tóc vàng của nhóc Theo hí hửng sáp tới, miệng dẻo dẹo. “Chị Selly đêm nay xinh quá đi mất!”
“Mấy người Gryffindor về dạy lại đám mèo con chưa mọc lông nhà mình đi,” Von cười mỉa, bắt lấy tay Giselle chuẩn bị quay đầu bước đi.
Nhưng Nol di chuyển trước chặn đường: “Mịa Montgomery, tối nay tao mà nghe có chuyện gì...”
“...Thì mày tính làm gì tao hả cái thằng suốt ngày bám đuôi Burrows?”
“Von!” Giselle giật tay ra, đanh mặt lại. “Cậu nói chuyện đàng hoàng không được à?” Rồi quay sang Nol và Ive: “Thôi tớ đi trước nhé. Cảm ơn cậu nhe Ive.” Cô gật đầu cười chào anh chị tóc đỏ và nhóc tóc vàng.
Quay bước đi trước, Von trừng mắt nhìn Nol cái nữa mới chạy theo: “Đi từ từ thôi coi chừng vấp.”
Và như để chứng minh lời cậu ta, Giselle đúng là dẫm lên tà váy, chuẩn bị đo đất thật... May mà có cánh tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy.
Tiếng cười vang vọng bên tai, cô quê độ, tính giật tay ra nhưng cậu nắm chặt quá. “Để tớ đỡ cho.”
“Sao nói chờ tớ ở trước sảnh đường mà?” Đi hết hành lang Bà Béo rồi, biết phía sau không còn ai nhìn nữa cô mới bớt căng thẳng, nhủ thầm bùa cổ vũ thiệt vô tích sự.
“Tớ sợ con mèo nhát gan trốn trong ổ chăn không chịu ra,” tay cậu nắm lấy tay cô, cười đùa như thể đang đi dạo vườn hoa nhà mình. Nhưng ngọn lửa cháy bừng trong đôi mắt xám khói mãi dõi về phía cô.
“Tớ mà biết cái đầm vướng víu thế này tớ tự mua cho rồi,” cô bước đi vô cùng khó chịu trong bộ váy và đôi giày cao gót 5 phân, cảm thấy cả cơ thể như thuộc sở hữu của ai khác chứ chẳng phải của mình, chẳng chịu nghe mình điều khiển nữa.
Tiếng nhạc dần vang đến, âm thanh rộn ràng hòa cùng tiếng nói cười vui vẻ. Cả người cô đơ cứng, sợ hãi cái viễn cảnh phải quăng mình vào đám đông xa lạ.
Nhưng Von dừng bước, tay cậu cầm lấy hai tay cô gái, từ từ đưa lên, nhẹ nhàng hôn xuống mu bàn tay phải, trong khi mắt nhìn thẳng vào cô. “Selly, my beautiful princess, cậu không việc gì phải lo lắng cả, có tớ ở đây.”
Rồi cậu nhích tới, vòng tay qua eo còn mặt thì tiến tới sát gần, đến khi mùi bạc hà và tuyết tùng bao phủ lấy bầu không khí quanh cô, cậu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Mon amour, tu es une étoile tombée du ciel, je ne peux pas te quitter des yeux.” (*)
Xong tay cậu đưa lên, chỉnh sợi dây chuyền bạc lồng chiếc nhẫn đen và mặt locket mà cô đang đeo quanh cổ. Sợi dây chuyền locket y hệt cũng nghiễm nhiên ngự trị trên cổ cậu. Trong vài giây Giselle tấm tắc làm kỳ là tại sao dây chuyền lại có thể ăn rơ với bộ vest đen lễ phục của cậu đến vậy.
Đám học sinh năm 5 và năm 7 đang đứng cười đùa chờ cửa lớn Đại Sảnh Đường mở ra lúc 7 giờ, và tất cả chúng đều như im lặng mất một phần mười giây khi nhìn thấy Giselle và Von nắm tay từ từ bước xuống những bậc thềm đá. Xong chúng quay ra với cuộc trò chuyện của mình, nhưng cô nhận thấy thi thoảng lại có ánh mắt quăng tới.
Nhiều nhất chính là đám nhà Slytherin. Tụi nam sinh thì không nói chứ Amelia Beaufort và mấy đứa con gái trong băng của cô ả cứ nhìn sang đầy thù địch. Thật tâm Giselle thấy Amelia Beaufort đêm nay rất xinh, cô ả mặc một chiếc đầm xanh lá cầu kỳ, cũng đính kèm những viên đá bạc lấp lánh quanh tà váy. So với chiếc váy xanh Veronica Girard đã mặc ở Koldovstoretz thì cũng một chín một mười, và nhan sắc tươi tắn của cả hai thì ngang tài ngang sức.
Còn đằng kia, Matt và Veronica đang trò chuyện vui vẻ với hội nhà Ravenclaw, Ive và Nol bước xuống cũng nhập tụ. Chiếc đầm Veronica mặc đơn giản hơn hồi ở Koldovstoretz, màu xanh lơ tệp với màu mắt, mái tóc đỏ rực thế mà lại trông vô cùng ăn khớp với sắc váy.
Không ai bảo ai như rõ là có xu hướng diện màu sắc chủ đạo của Nhà mình. Những tà váy 50 sắc thái xanh dương được các cô nàng Ravenclaw ăn vận, đối chọi với màu xanh lá quý tộc của Slytherin. Nữ sinh Gryffindor đa số mặc màu đỏ cam hồng, những gam màu nóng nhiệt huyết, còn Hufflepuff thì màu vàng nâu đất, Giselle còn thấy có chiếc váy y hệt chị Nakimera Okello đã mặc.
Lễ phục của nam sinh thì đơn điệu hơn nhiều, chủ yếu là 7749 các kiểu vest, suit, áo đuôi tôm hoặc tuxedo, màu đen và các gam màu tối. Thực tế cô rất nghi ngờ có đứa nam sinh nào dám diện nguyên bộ vest đỏ hay cam lấp lánh kim tuyến, cho dù chúng không có gu thời trang đi nữa thì bạn nhảy của chúng cũng không bao giờ chấp nhận.
Đúng 7 giờ thì cánh cửa gỗ sồi to lớn của Đại Sảnh Đường mở ra, từng cặp nam nữ sinh dắt tay nhau đi vào. Biết cô vẫn đang run, Von cầm c.h.ặ.t t.a.y cô, còn mắt thì sẵn sàng đáp trả khinh bỉ những đứa nào cả gan dám nhìn tới chúng.
Giáo sư Morton vận một chiếc áo choàng phù thủy khá đỏm dáng, giờ Giselle mới nhận ra trông thầy còn rất trẻ, chỉ lớn hơn giáo sư Kenworthy đôi chút. Thầy đứng lên phát biểu vài câu về mục đích tổ chức dạ tiệc, tuyên bố nó sẽ trở thành truyền thống hàng năm của Hogwarts. Rồi chúc mừng tụi nó đã thi xong hai kỳ thi quan trọng nhất của quãng đời học sinh phù thủy, hi vọng tụi nó sau này ra trường vẫn có kỷ niệm đáng nhớ.
Đêm tiệc chính thức khai màn khi ban nhạc Nhịp Ma Phách Cổ (**) xuất hiện trình diễn bài Charmed by Moonlight nổi tiếng của mình. Sở dĩ Giselle biết nó nổi tiếng vì được Linda phổ cập bằng cách bật suốt album của nhóm này trên cái máy hát đĩa mini đặt trong phòng ngủ. Với chút kiến thức âm nhạc nửa mùa của mình cô cũng thấy là nhóm nhạc này hay thật, nhưng chưa có dịp so sánh với ban Mèo Bí Ngô.
Khi Charmed by Moonlight kết thúc cũng là lúc khiêu vũ bắt đầu, với điều kiện là bạn có đủ can đảm bước ra nhảy mở màn.
Dĩ nhiên Giselle không có tí can đảm nào, bùa cổ vũ chỉ đủ khả năng làm cô hiện diện chốn này thôi. Nhưng bạn nhảy thì có dư thừa tự tin để sớt bớt cho cô.
Dưới ánh nến dịu nhẹ, âm nhạc du dương da diết, những con tiên nhí đêm bay lấp lánh trên đầu, Von Montgomery đứng trước mặt cô, cúi người như một quý ông lịch lãm, đôi mắt sáng như sao trời nhìn mãi vào cô:
“Quý cô Giselle Gibson, không biết tôi có hân hạnh làm bạn nhảy của cô đêm nay không?”
Giọng cậu âm vang như được đệm lên bằng tiếng nhạc mộng ảo, thế giới khi đó bỗng hóa trong suốt, không ai đứng xung quanh cô nữa, Giselle không còn cảm thấy bất kỳ người hay vật nào nữa, cô chỉ thấy mỗi gương mặt cậu trai đang cầm tay cô đây, thấy tim mình đi lạc giữa muôn trùng khói sương trong ánh mắt nồng nàn của cậu.
Và đêm đó, cô đã phải lòng Von Montgomery.
-----
(*) Tình yêu của anh, em là vì sao rơi xuống trên bầu trời, anh không thể rời mắt khỏi em.
(**) The Grimmoire Groovers
