Sau Khi Thành Hôn Với Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 49: "đợi Ta Khải Hoàn, Sẽ Trả Lại Yếm Cho Nàng."
Cập nhật lúc: 05/09/2025 19:06
Chuyển ngữ: Naomi.
Không khí xung quanh như bị đóng băng, sự im lặng c.h.ế.t chóc lan tỏa giữa hai người.
Ánh mắt Sở Ý quá đỗi lạnh lùng, dưới ánh nhìn soi mói như vậy, Dung Kim Dao cảm thấy mình như một con kiến bị đặt dưới ánh mặt trời gay gắt, không nơi nào ẩn náu.
"Không có gì, không có gì." Dung Kim Dao chột dạ bật cười gượng gạo hai tiếng, theo phản xạ muốn bỏ chạy: "Có gì từ từ nói, chàng buông ta ra trước đã."
Nàng giơ tay lên, hơi dùng sức, cố gắng rút cổ tay đang bị Sở Ý nắm chặt ra. Không ngờ đối phương hoàn toàn không cho nàng cơ hội giãy ra, ngược lại còn nắm càng chặt hơn.
Sở Ý không nhanh không chậm ngồi dậy, người hơi nghiêng về phía trước, từ từ áp sát vào mặt nàng, vẻ mặt u ám khó lường: "Muốn trốn?"
Sự bình tĩnh của Dung Kim Dao lập tức bị ánh mắt chất vấn đó đánh tan thành tro bụi.
Dù sao cũng không chạy thoát được, nàng đánh liều dứt khoát ngồi xuống bên giường, nhìn thẳng vào Sở Ý, liều mạng nói: "Sao chàng còn giả vờ say nữa vậy!"
Sở Ý lúc này mới buông tay nàng ra, ung dung đáp: "Nếu ta không giả vờ say, làm sao có thể thăm dò được rốt cuộc nàng đang có ý đồ gì."
Từ lúc nhận được kẹo mạch nha, ngửi thấy mùi vị, hắn đã biết bên trong có pha một chút rượu. Tuy mùi rượu đã bị vị ngọt ngấy của kẹo mạch nha che lấp, nhưng vẫn không thoát khỏi khứu giác của hắn.
Hắn suýt nữa lại chìm đắm trong sự dịu dàng mềm mỏng của Dung Kim Dao, nhất thời bỏ qua vẻ thất vọng và u buồn thoáng qua trên gương mặt nàng.
Không ổn.
"Nàng cho rằng tửu lượng của ta kém, nhưng chút rượu trong mấy viên kẹo mạch nha này còn chưa đủ để làm ta choáng váng, mặc cho nàng sắp đặt đâu." Sở Ý khẽ dừng lại, cười nói đầy ẩn ý: "Hơn nữa, nam tử nếu thật sự say đến mức không biết trời đất, làm sao có thể cùng nàng ân ái, bá vương ngạnh thượng cung lại càng không thể thành công."
Sở Ý thờ ơ nói, nhưng lại khiến tim Dung Kim Dao đập thình thịch, cả người như cây cà tím bị nhiễm sương mà xìu xuống, đôi môi hồng hào khẽ mím lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Chàng đúng là đồ tâm cơ..."
Uổng công nàng chủ động như vậy!
Sở Ý cụp mắt lặng lẽ nhìn nàng, dường như đang đợi nàng chủ động thú nhận: "Lần này có thể nói rồi chứ, rốt cuộc nàng đang giấu ta chuyện gì?"
Trong đôi mắt hạnh của Dung Kim Dao thoáng lóe lên một tia do dự.
Nàng thực sự không chắc chắn, rốt cuộc Sở Ý đang muốn nói đến chuyện nào.
Là câu nàng nói 'có khả năng rời khỏi kinh thành, sống c.h.ế.t chưa biết', hay là câu 'hôn sự có mưu đồ khác' kia?
Dung Kim Dao còn đang vắt óc suy nghĩ, Sở Ý đã lại mở lời trước: "Nàng nói, nàng muốn rời khỏi kinh thành, nếu may mắn còn có thể khỏe mạnh sống sót. Nếu không may mắn, cũng không tính là hy sinh vô ích..."
Sở Ý nheo mắt, hàm ý dò xét càng thêm nồng đậm: "Nàng muốn hy sinh cái gì?"
Lông mi Dung Kim Dao khẽ run, thần sắc bỗng nhạt đi.
Từ ngày Hạ Lan Thần tìm đến nàng, nhắc đến chuyện hòa thân giữa Đại Chiêu và Mạc Bắc, nàng đã âm thầm chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất.
Có lẽ là vào ngày triều cống, trên triều đình, văn võ bá quan vì chuyện này mà tranh cãi không dứt. Cuối cùng Đại Chiêu Đế cân nhắc lợi hại, liền ra lệnh bắt nàng phải gả đi Mạc Bắc. Dùng phương pháp hòa thân, để dập tắt ngọn lửa chiến tranh giữa hai nước, kết thúc cuộc chiến giằng co kéo dài này.
Đây có lẽ là con đường "đơn giản" nhất, "ít tốn công sức" nhất.
Nàng nhớ rất rõ ngày đi săn phụ hoàng từng nói, trong số những người được chọn để thành hôn với Sở Ý vốn không có nàng. Sở Ý cũng từng thẳng thắn thừa nhận, việc kết thân với hoàng gia là chuyện đã định, cho dù không phải là nàng, cũng sẽ có những nữ tử khác.
Dù cho Sở Ý đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, nhưng dưới sự ràng buộc giữa quân thần tam cương ngũ thường, liệu có thể thay đổi được gì? Nói không chừng hoàng đế sẽ tùy tiện tìm một lý do để họ hòa ly, sau đó lại ban cho Sở Ý một mối hôn sự khác.
Đến lúc đó, liệu còn ai nhớ đến Dung Kim Dao nàng không?
Xưa nay nàng không thích bị ép phải nhượng bộ, nhưng bây giờ nàng lựa chọn bảo vệ Sở Ý, bảo vệ Đại ca, là một hành động chủ động không chút do dự.
Những suy nghĩ này nàng vốn định chôn sâu trong lòng, nhưng Sở Ý rất nhạy bén, sự việc đã đến nước này, những lời nói không thật lòng chắc chắn sẽ bị hắn nhìn thấu ngay.
"Ngày chàng đến Lương Châu, Hạ Lan Thần đã chặn đường ta về cung, âm mưu dùng ta làm con cờ để hãm hại chàng." Dung Kim Dao chậm rãi cúi đầu, mái tóc đen như thác đổ che đi phần lớn gương mặt.
Nàng nắm chặt vạt áo, cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc dâng trào, nhưng hốc mắt vẫn không kìm được hơi ửng đỏ, khóe môi nở một nụ cười thờ ơ, khẽ nói: "Ta từ chối giao dịch đó với y. Chẳng phải chỉ là hòa thân thôi sao? Nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên phát hiện cũng phải chuyện gì to tát."
Nàng tự mình lẩm bẩm: "Vị vương tử Mạc Bắc kia đẹp hay xấu còn chưa biết được. Ta đều đã tính toán cả rồi, trước ngày triều cống ta phải bá vương ngạnh thượng cung, dù sao thì trong lòng ta, cũng sẽ không có ai đẹp hơn chàng..."
Sở Ý khựng lại: "Rồi sao nữa?"
"Rồi, ta sẽ lén lấy Đoạn Nguyệt đao của chàng..."
Nghe đến đây, ánh mắt Sở Ý trầm xuống, vẻ mặt u ám, lạnh lùng đến mức đáng sợ.
Tim hắn đột nhiên thắt lại, từng cơn đau âm ỉ, hắn lạnh lùng ngắt lời: "Lấy Đoạn Nguyệt đao? Nàng định tự kết liễu sao?"
"Không đời nào!" Dung Kim Dao đôi mắt hạnh trợn tròn, khóe môi trề ra, mang theo vài phần kiên quyết bướng bỉnh: "Ta muốn g.i.ế.c hết những kẻ muốn lợi dụng ta để uy h.i.ế.p chàng và ca ca, g.i.ế.c được thì ta bỏ trốn, g.i.ế.c không được thì ta đầu thai chuyển kiếp, làm lại từ đầu..."
Lời còn chưa dứt, chân mày Sở Ý đột nhiên nhíu chặt, buột miệng quát: "Nói bậy bạ gì đó?"
Trong đôi mắt đen của thiếu niên trào dâng những cảm xúc phức tạp khó tả, có xót xa, có tức giận, có bất đắc dĩ, tất cả đan xen vào nhau, cuối cùng hội tụ thành một mặt hồ đầy ắp dịu dàng.
Dung Kim Dao bất ngờ bị chìm vào hồ nước dịu dàng ấy, theo phản xạ sững người, có chút tủi thân, giọng điệu mang theo ý nũng nịu: "Chàng mắng ta."
"...Ta không mắng nàng."
Lồng n.g.ự.c Sở Ý tắc nghẽn, muốn đưa tay ôm lấy mặt nàng, lại kinh ngạc phát hiện – ngón tay mình đang run rẩy một cách khó nhận ra.
Sở Ý sững sờ.
Hắn... đang sợ hãi sao?
Sợ hãi Dung Kim Dao thật sự sẽ rời xa hắn.
Nếu như hắn không kịp về kinh trước ngày triều cống, hoặc là hôm nay không về phủ giữa đêm, vậy thì Dung Kim Dao có phải sẽ mãi ôm ấp tâm tư dũng cảm đơn độc đó, một mình âm thầm chịu đựng?
Chỉ vừa nghĩ đến việc nàng sẽ vì mình mà không chút do dự lựa chọn hy sinh, Sở Ý cảm thấy lồng n.g.ự.c đau nhói, lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát.
Hắn không thể kìm nén được nữa, cúi người xuống, không nói một lời nắm lấy vai Dung Kim Dao, mạnh mẽ kéo nàng lại gần, khoảng cách lập tức thu hẹp đến mức gần như không còn kẽ hở.
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Sở Ý đã cúi đầu xuống, mạnh mẽ hôn lên môi Dung Kim Dao. Một nụ hôn không hề báo trước, môi răng chạm nhau, dường như muốn nuốt chửng mọi cay đắng trong lòng nàng.
Sở Ý dùng nụ hôn này để giải tỏa nỗi u uất trong lòng, trừng phạt nàng không biết quý trọng bản thân, lại còn nghĩ đến việc hy sinh vì hắn.
Cho nên hắn dùng răng cắn nhẹ môi dưới của nàng, hơi dùng sức.
Dung Kim Dao đau đến "hít" một tiếng, ngay sau đó, người đối diện chộp lấy cơ hội, đầu lưỡi lập tức trườn vào.
Hơi thở trong nháy mắt bị tước đoạt, trái tim Dung Kim Dao đập loạn xạ. Xung quanh tràn ngập mùi hương thoang thoảng trên người Sở Ý, tựa như mùi trầm hương lặng lẽ cháy trong đêm đông giá rét.
Một nụ hôn kết thúc, kéo theo một sợi tơ mảnh, Sở Ý để lại một vết cắn trên môi nàng: "Dung Chiêu Chiêu, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn. Cũng xin nàng, nhất định phải trân trọng bản thân. Ta hy vọng dù có một ngày ta c.h.ế.t đi, nàng vẫn có thể tươi sáng rạng rỡ."
Dung Kim Dao nghe vậy, trái tim mạnh mẽ rung động, nàng vội vàng bịt miệng hắn lại: "Đừng nói những lời xui xẻo như vậy, chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Ta vốn nghĩ nàng sẽ vĩnh viễn không biết chuyện này." Hắn nói.
Sở Ý hôn nhẹ lên lòng bàn tay nàng, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Thế cục ở Lương Châu nguy hiểm hơn vẻ bề ngoài rất nhiều, Ưng Sư của Hạ Lan Thần đang đóng quân ở chân núi Tê Ổ, vì một nửa thuộc lãnh thổ Đại Chiêu, một nửa thuộc lãnh thổ Mạc Bắc, cho nên tình hình này không được ghi rõ trong quân báo."
"Hạ Lan Thần ép buộc nàng đi hòa thân, chẳng qua là muốn làm ta rối loạn, gây nên sự nghi kỵ và hiềm khích giữa quân thần, để y có cơ hội lợi dụng."
Theo kế hoạch của Mạc Bắc, Đại Chiêu sẽ cử cấm quân và Bạch Vũ quân hộ tống Dung Kim Dao, lộ trình chắc chắn sẽ đi qua Lương Châu và núi Tê Ổ. Ưng Sư chiếm đóng trước ở núi Tê Ổ, chính là muốn nhân lúc binh lực của Bạch Vũ quân phân tán, trước tiên g.i.ế.c hại Dung Kim Dao, rồi đổ tội cho hắn. Sau đó đánh thẳng một mạch, dọc đường công thành chiếm đất, thẳng đến Thượng Kinh.
"Bất kể nàng có đồng ý hòa thân hay không, trận chiến này là không thể tránh khỏi," Sở Ý chậm rãi nói: "Cho nên, ta phải phá vỡ âm mưu của Hạ Lan Thần trước ngày triều cống, chặn đứng lá thư hòa thân đó, ngăn cản mọi biến cố có thể xảy ra."
"Đây chính là ngọn ngành sự việc, lần này, nàng có thể yên tâm rồi chứ?"
Nghe xong lời giải thích của Sở Ý, Dung Kim Dao trong lòng khẽ động.
Nàng khẽ ngẩng đầu, tựa như một chú thỏ con thân mật dụi vào cằm Sở Ý, trong đôi mắt trong veo là thần thái rạng ngời chói mắt: "Sở tiểu tướng quân, đợi chàng khải hoàn, bổn công chúa sẽ trọng thưởng!"
Sở Ý mỉm cười, những ngón tay thon dài khẽ nâng cằm nàng lên, vuốt ve làn da mịn màng hai cái, đùa cợt đáp: "Được, công chúa điện hạ, ta nhớ rồi."
Ánh nến vẫn lay động trong chao đèn lưu ly, vầng sáng vàng vọt rọi lên hai người, phản chiếu bóng hình họ đang quấn quýt lấy nhau, dường như ngay cả thời gian cũng ngừng lại trong khoảnh khắc dịu dàng này.
Tuy nhiên, tình ý nồng nàn đó không kéo dài được bao lâu.
Đuôi mày Sở Ý khẽ nhướng, đột nhiên cất lời: "Chuyện này đã nói xong, nên nói đến chuyện khác rồi."
Dung Kim Dao sững người, mày mắt lóe lên vẻ nghi hoặc: "Chuyện gì?"
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, nhớ lại vài giây, giọng điệu bình thản lặp lại những lời lẽ đó: "Nàng vẫn luôn có mưu đồ khác với ta, chuyện trước đây nói cho ta biết cũng không sao, hôn sự của nàng và ta..."
Nghe vậy, trong lòng Dung Kim Dao vang lên tiếng chuông báo động, thầm kêu không ổn.
Sở Ý trầm ngâm một lúc: "Sao không nói gì nữa?"
Một lát sau, Dung Kim Dao cắn môi, lấy hết can đảm đột nhiên ngồi thẳng dậy trên đùi Sở Ý, nghiêm túc nói: "Chàng nghe nhầm đấy!"
Sở Ý ngả người ra sau: "..."
Dung Kim Dao cầm chiếc túi thơm bên gối, liếc thấy vẻ mặt kỳ quái của Sở Ý, nói: "Chúng ta đừng lãng phí thời gian tối nay vào việc chất vấn nữa, được không?"
Tối nay hai người thẳng thắn với nhau, bày tỏ hết lòng mình, nàng cũng không ngốc, có thể nhận ra sự quan tâm trong vẻ mặt Sở Ý. Nàng biết, hắn thích nàng.
Còn nàng, cũng không thể phủ nhận sự rung động đang nảy mầm trong lòng.
Nhưng nếu nàng nói ra hết những tính toán trước đây và những màn kịch giả tạo, chắc chắn sẽ phá hỏng thứ tình cảm vừa mới chớm nở này.
Cho nên nàng cam nguyện làm "kẻ xấu", dù sao nếu nàng không nói, Sở Ý sẽ không bao giờ biết.
Dung Kim Dao vừa nghĩ, vừa tháo nút thắt của chiếc túi thơm, bên trong đựng "Các Trung Hương" đã được nghiền nhỏ. Nàng cố ý trước mặt Sở Ý, dùng ngón tay lấy một ít bột hương, từ từ bôi lên xương quai xanh.
Trong khoảnh khắc, giữa đêm khuya tay áo đỏ che nến, mùi hương tinh tế quyến rũ thoang thoảng bay ra, tựa như lớp áo voan mỏng manh trên người thiếu nữ.
Mày Sở Ý khẽ động, nhìn chằm chằm vào gò má hồng đào của thiếu nữ, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt thờ ơ: "Vào lúc này nếu ta chọn tiếp tục truy hỏi, há chẳng phải phụ lòng sự chủ động này của nàng hay sao."
Ánh mắt Dung Kim Dao mê hoặc lòng người: "Một lát nữa trời sáng rồi!"
Giai nhân trong lòng, thân thể mềm mại trơn láng, lại còn mang theo mùi hương thoang thoảng, hắn không cách nào ngồi yên mà không loạn.
Ngay sau đó, ánh mắt Sở Ý trở nên sâu thẳm, hai tay ôm lấy eo Dung Kim Dao, trực tiếp mạnh mẽ đè nàng xuống dưới thân, giọng khàn khàn: "Kịp mà."
Hắn dường như lại tìm thấy một điểm tựa mới, để cho trái tim đang xao động có thể tạm thời lắng xuống. Lòng bàn tay đong đầy sự mềm mại, từ ngoài từ từ vào trong, từ dưới từ từ lên trên, quả thực còn khiến người ta say đắm hơn cả chiếc bụng tròn vo ấm áp của mèo con.
Dung Kim Dao run rẩy dữ dội, đầu óc trống rỗng: "Sao chàng lại tiến bộ nữa rồi..."
"Ta đã nói rồi, rất nhiều thứ ta chỉ cần xem qua là nhớ, bao gồm cả nàng."
Chỉ một lát sau, Sở Ý cúi đầu, đang chuẩn bị phủ lên môi nàng thưởng thức hương vị ngọt ngào, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo chói tai, như tiếng chim cú kêu đêm, xé toang sự tĩnh lặng của màn đêm.
Động tác của Sở Ý đột ngột dừng lại, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, vẻ mặt lập tức bị sự nghiêm nghị thay thế.
Tiếng huýt sáo này vô cùng chói tai, Dung Kim Dao cũng bị tiếng huýt sáo bất ngờ này làm cho tim thắt lại, lông mày xinh khẽ: "Tiếng gì vậy?"
Tiếng huýt sáo này là tín hiệu khẩn cấp do ám vệ canh giữ ngoài cửa phát ra, ý muốn nhắc nhở hắn, có người không rõ thân phận đang lặng lẽ áp sát xung quanh phủ.
Hẳn là gián điệp của Mạc Bắc.
Sở Ý có chút bực bội nhíu mày, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mang theo sát khí, giọng nói lạnh đến mức như có thể đóng băng: "Là tiếng còi hiệu trong quân, ta phải đi rồi."
Dung Kim Dao vừa nghe, cảm xúc lập tức như bị một con mèo con nghịch ngợm cào cấu, dâng lên chút lưu luyến: "Không phải có thể ở lại ba canh giờ sao, sao nhanh vậy đã phải đi rồi?"
Lời vừa dứt, ánh mắt liếc thấy hành động của Sở Ý, không khỏi vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, vội vàng nói: "Ấy... chàng lấy yếm của ta làm gì!"
Lúc này, chiếc yếm của nàng đang bị Sở Ý nắm chặt trong lòng bàn tay, lớp vải mềm mại mang theo mùi hương riêng biệt của nàng, từng chút từng chút chui vào mũi hắn.
Thiếu niên nhếch môi, trong mắt ánh lên sắc xuân tình nồng đậm: "Đợi ta khải hoàn, sẽ trả lại yếm cho nàng."