Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 101 +102: Đút Thịt Cho Hắn (2)
Cập nhật lúc: 21/09/2025 03:08
A Dụ: “…”
Chuyện xấu hổ ngày trước bị khơi lại, gương mặt A Dụ đỏ bừng như lửa, ngay cả lời nói cũng lắp ba lắp bắp:
“Nhưng… nhưng sao trên chân chị lại không có vết sẹo?”
Cái này… Cô đâu thể nói thật cho cậu biết rằng mình là linh hồn trọng sinh trong thân thể người khác chứ?
Chuyện ấy quá khó để lý giải, hơn nữa càng không nên để ai hay biết, tránh rước họa, làm liên lụy người vô tội.
“Ở xã hội của chúng ta, khoa học kỹ thuật rất phát triển, có một loại công nghệ thẩm mỹ có thể xóa đi sẹo. Vậy nên chân chị mới không còn vết tích gì. Chị nói vậy, em có hiểu không?” Hạ Tầm Song chỉ có thể tìm đại một lý do để giải thích.
Những lời này rơi vào tai A Dụ chẳng khác nào nghe thiên thư. Cậu ngẩn ngơ gật đầu, lại lắc đầu:
“Ừm…”
“Ừ, chị cũng biết em nghe không hiểu.” Hạ Tầm Song giơ tay vỗ nhẹ vai cậu, “Vậy thì hiểu đơn giản thế này đi: sẹo trên chân chị đã biến mất, không còn nữa. Thế là rõ chưa? Sau này không được nghi ngờ chị nữa.”
“Ồ~” A Dụ khẽ gật đầu. Tuy rằng nghe chẳng mấy hiểu, nhưng chỉ cần cô vẫn là Song Song thì thế nào cũng được.
Mây mù nơi khóe mắt tan biến, tâm tình cậu lại tươi sáng hẳn lên.
Cái thằng ngốc này!
“Í~” Hạ Tầm Song đưa tay vò rối mái tóc cậu, sau đó ánh mắt rơi xuống hàng loạt đồ gỗ thủ công xếp ngay ngắn, “Tay nghề cũng khá lắm đấy! Làm nhiều thứ nhỏ xinh thế này cơ à.”
Chỉ cần nhìn qua, đại khái cũng phải năm sáu chục món lớn nhỏ.
“Chỉ tiện tay làm thôi, lúc rảnh rỗi đỡ buồn. Nếu chị thích thì cứ chọn lấy.” A Dụ giống hệt một thiếu niên ngốc nghếch, bị khen thì ngượng ngùng cúi thấp đầu.
“Vậy thì chị không khách khí đâu.”
Hạ Tầm Song lập tức để mắt tới một chú nai con bằng gỗ to bằng bàn tay, tuy chỉ là đồ thủ công nhưng cực kỳ tinh xảo, mang ra chợ cũng có thể bán được giá cao.
Rõ ràng cậu đã tỉ mỉ chạm khắc từng nét. “Chú nai con này là của chị nhé.”
“Chỉ cần chị thích là được.” Đừng nói một con nai gỗ nhỏ, ngay cả cả căn phòng này, chỉ cần cô thích, cậu cũng vui lòng dâng tặng.
“Cảm ơn nha!” Hạ Tầm Song cầm chú nai trong tay, lắc lắc trước mặt cậu.
Ngoài túp lều cỏ.
Ánh mắt Lâm Vãn Niên gắt gao dán chặt vào căn lều của A Dụ. Từ khi hai người kia bước vào, mãi mà vẫn chưa thấy ra.
Không hiểu vì sao, trong lòng anh lại dấy lên một tia bực bội khó tả.
Giang Dã liếc trộm anh một cái, cố ý buông lời bâng quơ:
“Hầy, không biết hai người kia ở trong đó làm gì, sao lâu thế mà chưa chịu ra.”
Không nói còn đỡ, vừa mở miệng, sắc mặt Lâm Vãn Niên lập tức sầm xuống.
【Anh Dã, mau ngậm miệng đi! Cẩn thận không còn cái đầu để giữ.】
【Không phải trước đó còn có người bảo CP Song-Niên cùng đón năm mới sao, mới qua bao lâu chứ!】
【Xong rồi xong rồi, Niên thần anh thật sự sa vào lưới tình rồi~】
【Niên thần, anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau kéo chị Song ra đi! Anh mà cứ đờ đẫn thế này, con của chị Song với A Dụ sắp chạy đi mua nước tương rồi đấy, sốt ruột c.h.ế.t được!】
Đúng lúc này, giọng Giang Dã lại vang lên:
“Ê, ra rồi ra rồi! Chị Song bước ra ngoài rồi.”
Ngừng mấy giây, cậu lại thêm vào:
“Có điều, hình như trong tay chị ấy còn cầm theo cái gì… chẳng lẽ là do thằng nhóc kia tặng? Hầy… cũng khéo lấy lòng phết, còn biết tặng đồ cho con gái để lấy điểm.”
Không bao lâu, Hạ Tầm Song cùng A Dụ đã đi tới trước mặt hai người.
“Thỏ nướng của tôi chắc sắp chín rồi nhỉ?” Vừa trở lại, điều đầu tiên Hạ Tầm Song quan tâm vẫn là miếng thịt của mình.
Kết quả, chẳng ai đáp lại.
Ánh mắt Lâm Vãn Niên vẫn gắt gao dán chặt vào chú nai gỗ trong tay cô.
Giang Dã cảm thấy nhiệt độ quanh mình hạ xuống đột ngột, không khỏi rùng mình một cái:
“Chị Song, thứ trong tay chị… là…”
“À~ cái này ấy à!” Hạ Tầm Song lúc này mới phản ứng, hóa ra sự chú ý của bọn họ đều dồn vào chú nai gỗ trên tay mình. Cứ tưởng họ chỉ hiếu kỳ, cô liền đưa ra khoe:
“Chú nai gỗ này là A Dụ tặng tôi đó, còn do chính tay cậu ấy chạm khắc nữa, đẹp chứ?”
“Thì ra… thật sự là A Dụ tặng à!” Trong lúc nói, Giang Dã lén liếc người đàn ông bên cạnh, chỉ cảm thấy xung quanh lại lạnh thêm một tầng nữa.
Cậu thật sự không biết phải nói gì, nhưng im lặng thì không khí lại càng đè nén đến mức khó thở. Cuối cùng, xoay tới xoay lui trong đầu, cậu lại lỡ buột miệng:
“Tôi… tôi có thể xem thử không?”
Vừa thốt ra, Giang Dã hận không thể tìm kim chỉ để khâu miệng mình lại.
Đúng là nói trúng ngay chỗ đau!
“Ồ…” Hạ Tầm Song chẳng hề nhận ra bầu không khí vi diệu xung quanh, hào phóng đưa nai gỗ cho hắn, rồi lại ngồi xổm xuống kiểm tra món thỏ nướng.
“Ừm… con nai này được khắc rất khéo, cũng rất tinh xảo.” Động tác của Giang Dã cứng ngắc, chỉ liếc qua vài cái đã vội vàng trả lại.
“Đó là đương nhiên, cậu thử xem ai làm mà!” Hạ Tầm Song liền nảy sinh chút tự hào, còn không tiếc lời khen ngợi A Dụ, “A Dụ rất có thiên phú trong mảng này, trong nhà cậu ấy còn chất cả đống nữa kìa! Nếu cậu thật sự thích, có thể chọn một món, ta sẽ giúp cậu nói với A Dụ, cậu ấy tuyệt đối không hẹp hòi đâu.”
Trời ạ, tổ tông nhỏ của ta, xin chị đừng nói nữa có được không?
Giang Dã gượng gạo cười vài tiếng, ánh mắt người bên cạnh sắc bén như lưỡi dao, vậy mà cô lại không thấy sao?
“Cái này… e là không tiện lắm đâu?”
Dù trong lòng cậu cũng động tâm, nhưng so ra, giữ mạng quan trọng hơn.
“Có gì đâu.” Nói rồi, Hạ Tầm Song liền dùng ngôn ngữ bộ lạc trò chuyện với A Dụ. Sau mấy câu ngắn gọn, cô lại quay sang dùng tiếng Trung:
“Tôi đã hỏi A Dụ rồi, hắn bảo các ngươi thích món nào thì cứ chọn, cậu ấy rất thoải mái.”
【Hahaha, chị Song xác định chuẩn gái thẳng rồi!】
【anh Dã: ta muốn trốn, nhưng không thoát được~】
【Biểu cảm của anh Dã đủ để ta cười một năm hhhhh】
【Chị Song, tôi xin chị đấy, đừng nói nữa có được không? Đừng làm Niên thần tức chết, không đáng đâu!】
【Đường mật của CP Song-Niên, hình như bị chính chủ đá đổ rồi 2333】
…
Trong chớp mắt, mấy ngày nữa lại trôi qua.
Mùa đầu tiên của 《Phép Tắc Rừng Rậm》, sau nửa tháng ghi hình, cuối cùng cũng đến ngày cuối cùng. Điều này đồng nghĩa Hạ Tầm Song phải nói lời từ biệt với những người trong bộ lạc.
Có lẽ đã cảm nhận được sắp phải chia tay, cả bộ lạc đều chìm trong một bầu không khí ảm đạm, làm việc gì cũng chẳng còn hứng thú.
Trong mấy ngày ngắn ngủi ấy, gia đình rừng rậm cũng đã kết giao được những người bạn mới trong bộ lạc. Tuy ngôn ngữ bất đồng, nhưng tất cả đều sống chung rất vui vẻ, thậm chí còn học hỏi được từ đối phương không ít kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã.
Nay đột nhiên phải chia xa, ai nấy đều thấy luyến tiếc. Người dễ xúc động như Hồ Huệ Quân thậm chí còn vụng trộm lau nước mắt.
