Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 103 +104: Đút Thịt Cho Hắn (4)
Cập nhật lúc: 21/09/2025 03:08
Tuy bọn họ là người rừng, làm việc thì đơn giản, thô bạo, nhưng lại chẳng có cái kiểu giả nhân giả nghĩa hay sự khéo léo luồn lách như người hiện đại.
Mọi người trong bộ lạc đều vô cùng chân thành, lương thiện, lại đáng yêu hết mực.
Đây là bữa tối cuối cùng ở bộ lạc. Bình thường mỗi khi quây quần cùng nhau đều ồn ào náo nhiệt, hôm nay lại đặc biệt yên tĩnh.
Ngày thường, cứ đến giờ ăn là ai nấy đều hăng hái nhất. Thế mà lúc này, trước mặt bày cả đống thịt nướng cùng trái cây, lại chẳng ai có khẩu vị, ăn vào cũng như nhai sáp nến.
“Hầy, cũng đâu phải sau này không còn gặp được. Nếu nhớ họ, chúng ta vẫn có thể hẹn nhau quay lại thăm mà.” Tộc trưởng Triệu nhìn ra vẻ khác thường của Hồ Huệ Quân, liền vỗ vỗ vai an ủi.
“Mọi người làm sao thế, làm sao thế hả!” Thấy không khí u ám, Hạ Tầm Song liền vỗ tay khuấy động, “Câu kia nói thế nào nhỉ, ăn uống không tích cực thì tư tưởng có vấn đề. Nhanh lên, ăn đi cho ta!! Lề mề… nguội rồi thì còn ngon gì nữa.”
Dưới sự thúc ép mạnh mẽ của cô, mọi người mới bắt đầu ăn uống bình thường trở lại.
“Chậc… không hổ là chị Song của ta.” Giang Dã lúc này quả thực bội phục cô sát đất.
Kỳ thực ai nấy đều nghĩ, người không nỡ rời xa nhất phải là Hạ Tầm Song. Vậy mà cô lại như chẳng hề có việc gì, cũng không biết là cô ngụy trang quá giỏi, hay thật sự đã buông bỏ.
Thấy mọi người đều đã động đũa, chỉ còn A Dụ ngồi đần ra, Hạ Tầm Song liền đưa tay phẩy trước mắt cậu:
“Ăn cơm đi nào! Nhóc con, em lại nghĩ gì thế?”
A Dụ mím môi, rồi nghiêng người, nghiêm túc hỏi cô:
“Song Song, sau này chị còn quay lại thăm bọn em không?”
Cậu sợ cô lại giống như lần trước, một đi là hơn mười năm.
“Sao? Em là không muốn chị trở về à?” Hạ Tầm Song nhướng mày nhìn cậu.
“Không, em không có ý đó…” A Dụ vội vàng giải thích.
“Thế chẳng phải được rồi sao? Nhìn mấy người đa sầu đa cảm này, cũng đâu phải sinh ly tử biệt. Chờ lúc nào chị rảnh, chị sẽ quay lại, được chưa?”
Giờ khác xưa rồi, Hạ Tầm Song nay đã là kẻ tự do, muốn đi đâu, làm gì cũng không còn bị ràng buộc.
Năm xưa cô không quay lại tìm họ, thật ra còn có mấy nguyên nhân:
Thứ nhất, khi ấy cô hoàn toàn không biết nơi này là đâu. Bởi lúc bị đưa đến thì bịt mắt, rời đi cũng vậy.
Thứ hai, để phòng đám “chuột bạch” như họ bỏ trốn, đội huấn luyện đã gắn chip định vị vào cơ thể. Thế nên dù chạy đến đâu, thậm chí c.h.ế.t đi, cũng đều nằm trong tầm kiểm soát.
Thứ ba, những kẻ được đào tạo thành sát thủ như họ, tuyệt đối không được phép có điểm yếu. Nếu đội huấn luyện phát hiện cô đã sống cùng một nhóm người rừng suốt nửa năm qua, thì tất cả bọn họ đều sẽ bị đẩy vào cảnh nguy hiểm.
Vì thế, ngay khi nửa năm huấn luyện kết thúc, Hạ Tầm Song buộc phải rời đi một mình, đến điểm tập kết cùng giáo quan rời khỏi nơi này.
【Mọi người rõ ràng đều chẳng nỡ, nhìn không khí thôi mà ta cũng muốn khóc theo.】
【Có ai để ý ánh mắt cún con nhỏ kia nhìn chị Song không, đáng thương quá, rõ ràng cậu ta rất buồn.】
【Cả sân khấu bình tĩnh nhất chỉ có chị Song và Niên thần, cảm xúc ổn định như chó già vậy.】
【Pụp… cái gì mà ổn định như chó già, ngươi định chọc ta cười c.h.ế.t để thừa kế khoản nợ Alipay sao! Cái từ này dùng như thế được à?】
“Ừm ừm…” A Dụ gật đầu mạnh, khóe mắt hoe đỏ, nước mắt lấp lánh nhìn cô.
“Thật ra còn một chuyện em muốn nói với chị. Năm đó a ba bắt bạn của chị về, kỳ thực là muốn hỏi tung tích của chị. Bởi vì em và a ba tận mắt nhìn thấy chị bị một nhóm người da trắng và da vàng mang theo bay đi, nên lầm tưởng hắn là đồng bọn với bọn đã bắt chị. Vì vậy… phiền chị thay chúng ta nói lời xin lỗi với bọn họ.”
Ngừng lại một chút, A Dụ lại đưa mắt nhìn sang Trình Vạn Thanh, rồi bổ sung:
“Đặc biệt là vị này. Hôm đó hắn bị chúng ta trói vào cọc gỗ, phơi nắng cả một ngày. Sau này khi biết hắn là bằng hữu của chị, a ba và mọi người trong bộ lạc đều vô cùng áy náy, nhưng mãi không tìm được cơ hội thích hợp để nói lời xin lỗi.”
Thì ra chân tướng lại là như thế…
Hạ Tầm Song chưa từng nghĩ, bản thân năm đó chỉ vô tình lạc bước vào thế giới của họ. Cô cho rằng, trong mắt họ đó chỉ là một đoạn ngẫu nhiên thoáng qua. Nào ngờ, họ lại coi cô như người thân, khắc sâu vào trong lòng, bao nhiêu năm vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm.
Nặng tình trọng nghĩa đến vậy…
Một lời đã chạm thẳng vào chỗ mềm nhất nơi tâm khảm cô.
Hạ Tầm Song bỗng thấy có chút xấu hổ, kẻ vốn kiên cường trước mặt người khác, lúc này sống mũi cay cay, viền mắt cũng ươn ướt.
Cô ngửa đầu, liều mạng không để giọt lệ nào rơi xuống.
Để tránh mất mặt trước đám đông, cô lập tức đứng dậy rời đi.
Biến chuyển bất ngờ này khiến Giang Dã sợ đến lắp bắp:
“Má ơi, cái… cái… cái gì thế này? Thằng nhóc A Dụ rốt cuộc đã nói gì với chị vậy? Sao lại làm chị Song khóc rồi?”
A Dụ thấy cô rời đi, trên mặt thoáng hiện nét hoảng hốt. Cậu theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng vừa cử động, cổ tay đã bị một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng bất ngờ nắm chặt.
Cúi đầu nhìn theo bàn tay tuấn mỹ ấy, cậu mới nhận ra, người giữ mình lại chính là Lâm Vãn Niên.
Lúc này, người đàn ông chỉ ngẩng đầu, thản nhiên liếc cậu một cái. Dù không thốt lấy một lời, hành động ấy đã đủ thay lời muốn nói.
Ngay sau đó, Lâm Vãn Niên chậm rãi đứng dậy, buông tay A Dụ ra, rồi bước về hướng Hạ Tầm Song vừa rời đi.
【Aaaaaa tiếng hét chuột chũi, Niên thần cuối cùng cũng ra tay rồi.】
【Không ngờ đời này còn có thể chứng kiến Tu La Tràng của Niên thần!!!】
【Thật muốn biết A Dụ đã nói gì, lại có thể khiến chị Song bật khóc 6666】
【Haizz… Niên thần là đi dỗ vợ sao?】
【Niên thần có tiền đồ rồi! Cờ của CP Song-Niên mau dựng thẳng lên nào!】
A Dụ vốn còn muốn đuổi theo, nhưng lần này là Hương Hương ngăn lại. Cô lắc đầu với cậu:
“Em không cần qua đâu. Để hắn ở bên Song Song, giúp cô ấy bình tâm lại.”
A Dụ nhìn bóng lưng Hạ Tầm Song, vẻ lo lắng còn cậu rõ trên mặt. Nhưng cuối cùng, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống lại, trong lòng vẫn canh cánh chẳng yên.
…
Bên bờ suối, Hạ Tầm Song ngồi xổm, vùi đầu sâu vào trong khuỷu tay.
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống, lờ mờ có thể thấy bóng lưng cô run rẩy nức nở. Có lẽ tiếng nước chảy quá lớn, đã lấn át cả tiếng khóc của cô.
Lâm Vãn Niên lặng lẽ đi đến phía sau, chẳng nói một lời, chỉ lặng thinh đứng đó, lặng lẽ canh giữ.
Hai người quen biết nhau hơn mười ngày, đây là lần đầu tiên anh thấy người phụ nữ này khóc.
Tuy không biết nguyên do, nhưng chỉ cần nhìn là hiểu, giờ khắc này cô vô cùng đau lòng.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé co rút trước mặt, Lâm Vãn Niên khẽ thở dài một tiếng.
Từng phút từng giây trôi đi, đôi chân đang ngồi xổm của Hạ Tầm Song dần tê dại, mà tâm tình cũng từ từ lắng dịu xuống.
