Sinh Tồn Nơi Hoang Dã: Ảnh Đế Leo Cửa Sổ Muốn Chui Vào Lòng Tôi - Chương 105 + 106: Cho Anh Ăn Thịt (6)
Cập nhật lúc: 25/09/2025 11:15
Chân tê không thể đứng dậy được, Hạ Tầm Song dứt khoát ngồi phịch xuống đất. Cô biết Lâm Vãn Niên đang đứng sau lưng, nhưng cô không muốn nói chuyện lúc này, chỉ lặng lẽ nhìn dòng suối trước mặt, mơ màng.
Trong đầu, cô hồi tưởng lại toàn bộ cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Từ khi Hạ Tầm Song bắt đầu nhận thức được mọi chuyện, cô đã ở trong cái tổ chức quái đản đó. Ở đó, mọi lứa tuổi đều có, bất kể nam nữ, tất cả đều là trẻ mồ côi. Họ được tổ chức đào tạo thành sát thủ từ khi còn rất nhỏ.
Quy luật sinh tồn nghiệt ngã, không biết bao nhiêu đứa trẻ đã bỏ mạng trong những buổi huấn luyện tàn khốc. Cuối cùng, những người có thể sống sót như cô chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hạ Tầm Song đã chịu đựng vô vàn khổ cực từ bé. Cô rất độc lập, gần như trở thành một cỗ máy m.á.u lạnh vô cảm. Cô đã thực hiện vô số nhiệm vụ, g.i.ế.c người không gớm tay.
Vậy mà, một người như cô lại tình cờ lạc vào thế giới của một bộ tộc hoang dã và được họ đối xử như người thân.
Hạ Tầm Song chưa bao giờ biết thế nào là tình phụ tử hay mẫu tử, chút tình cảm hiếm hoi ấy cô chỉ cảm nhận được từ đôi vợ chồng hoang dã. Thế nên, khi nghe những lời A Dụ nói, cô mới không thể kìm nén cảm xúc mà sụp đổ.
Trước đây, cô từng bị thương nặng, nhiều lần cận kề cái chết, nhưng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt.
Đã sống đến từng tuổi này, Hạ Tầm Song không nhớ lần cuối cùng mình khóc là khi nào, nhưng tối nay... cô lại khóc nức nở thảm hại như một con cún.
Thậm chí, toàn bộ cảnh tượng đó lại bị người khác chứng kiến!
Hừm... Thật quá mất mặt!
Hạ Tầm Song lúc này chỉ muốn tìm một hành tinh khác để sinh sống.
Lâm Vãn Niên thấy cô có vẻ ngượng ngùng, bỗng cảm thấy buồn cười. Rõ ràng vừa nãy còn khóc thảm thiết, sự thay đổi nhanh đến mức anh suýt không theo kịp.
"Đói không?" Lâm Vãn Niên đột ngột lên tiếng phá tan bầu không khí tĩnh lặng.
Cô đã chạy ra đây mà chưa ăn gì.
Hơn nữa, lúc này anh cũng không tìm được chủ đề nào khác để nói.
Giọng nói của người đàn ông rất nhẹ, trầm ấm đầy quyến rũ.
Hạ Tầm Song vừa lắc đầu, bụng cô đã kêu lên phản đối ngay tức khắc. Ngượng đến mức mặt cô hơi nóng lên, đành gật đầu lại.
"Heh!" Lâm Vãn Niên cười khẽ không che giấu, rồi đứng dậy. "Cô đợi một lát."
Hạ Tầm Song quay đầu nhìn bóng lưng anh, không cần nghĩ cũng biết anh đi đâu.
Chỉ đến khi bóng Lâm Vãn Niên khuất dần, cô mới thở phào một hơi nặng nề. "Hôm nay đúng là... quá mất mặt."
Không chỉ Lâm Vãn Niên mà những người khác cũng biết cô chạy ra đây để làm gì. Dù sao thì bây giờ cô cũng chẳng dám quay về.
Đường đường là một nữ sát thủ g.i.ế.c người không chớp mắt, cô vẫn cần chút sĩ diện!
Lâm Vãn Niên đi không lâu, trở lại với một ít thức ăn. "Còn nóng, mau ăn đi."
Hạ Tầm Song biết anh cũng đang đói, nên lấy một xiên thịt từ khay gỗ đưa cho anh. "Này, anh cũng ăn đi."
Lâm Vãn Niên liếc nhìn xiên thịt, rồi nhìn thẳng vào Hạ Tầm Song. Vài giây sau, anh hơi cúi đầu, cắn một miếng thịt trên que xiên và ngậm lấy.
"???"
Hạ Tầm Song trố mắt kinh ngạc nhìn anh. Cô đưa xiên thịt là để anh tự cầm lấy ăn, sao... sao lại biến thành cô đang đút thịt cho anh thế này?
Không hiểu vì sao, cô cảm thấy tai mình hơi nóng ran.
Dưới ánh trăng, hai bóng người ngồi bên bờ suối. Với rừng cây và bầu trời đêm làm nền, toàn bộ khung cảnh trở nên vô cùng lãng mạn, đẹp đến nao lòng.
Người quay phim không dám lại gần làm phiền, chỉ đứng từ xa lặng lẽ ghi lại cảnh tượng này.
【Oa, hai người này bí mật hẹn hò là thật rồi!】
【Ối giời ơi... Họ đang rắc cơm chó đấy à??】
【Không thể tin được, sở thích của Niên thần với con trai hóa ra là giả. Mấy cái tài khoản marketing bẩn thỉu kia mau đóng cửa hết đi!】
【Tôi đã ship cp Lâm - Giang lâu như vậy mà hóa ra là giả, nước mắt tôi không đáng tiền đâu.】
【Nước Tây Hồ, nước mắt tôi, tôi nguyện cầu anh và cô ấy hóa thành một ngọn lửa, a~】
【Này bạn trên kia, lời bài hát bạn sửa rồi đấy à?】
【Tôi giống như một con ch.ó đi ngang qua, đột nhiên bị đá một cái! Gâu gâu gâu!!!】
Sáng hôm sau.
Đã đến lúc phải chia tay. Lúc đến, mọi người mang theo lỉnh kỉnh đồ đạc, nhưng khi đi, hầu như ai cũng nhẹ nhàng.
Bởi vì tất cả những thứ họ mang theo, như quần áo, dao, túi sơ cứu, áo mưa, dây thừng, đèn pin, và cả đèn năng lượng mặt trời của đoàn làm phim... đều được tự nguyện tặng lại cho bộ tộc.
Trước khi đi, Hạ Tầm Song quay đầu nhìn lại mười mấy căn nhà tranh được sắp xếp đều đặn. Toàn bộ người trong bộ tộc đã ra tiễn, đưa họ ra khỏi khu rừng.
Đi được một lúc lâu, Hạ Tầm Song thấy họ vẫn chưa có ý định dừng lại, liền đứng khựng lại và nói: "Được rồi, mọi người tiễn đến đây thôi!"
"Song Song~ Em không nỡ để chị đi." Hương Hương bĩu môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, lòng đầy lưu luyến.
"Đừng lo! Chị sẽ quay lại thăm mọi người. Đến lúc đó, chị sẽ đưa tất cả mọi người ra ngoài xem thế giới bên ngoài. Ngày đó sẽ không còn xa đâu." Hạ Tầm Song nhìn từng người trong bộ tộc, như muốn khắc ghi từng khuôn mặt vào trong tim.
Lúc này, mắt Hương Hương đã ngấn lệ. "Ừm, chị nói rồi đấy nhé, nhất định phải quay lại."
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Không được khóc, nuốt nước mắt vào cho chị!" Hạ Tầm Song lau đi giọt lệ nơi khóe mắt Hương Hương, rồi chuyển ánh mắt sang A Dụ bên cạnh. "Thay chị chăm sóc mọi người thật tốt nhé, lát nữa đưa họ quay về đi."
"Ừm, en biết rồi. Mọi người cũng bảo trọng nhé!" A Dụ nén lại sự luyến tiếc trong mắt, cố gắng cười thật nhẹ nhõm với cô.
Cậu ta mạnh mẽ hơn chính bản thân mình tưởng tượng rất nhiều.
"Mọi người cứ yên tâm! Tôi và anh Niên cũng sẽ chăm sóc chị Song thật tốt." Giang Dã lúc này lên tiếng.
Sợ họ không hiểu, Giang Dã còn cố ý vỗ vỗ vào mình, chỉ vào Lâm Vãn Niên đang đứng im lặng như tờ bên cạnh, rồi lại chỉ vào Hạ Tầm Song và dùng tay ra hiệu.
Người trong bộ tộc dường như đã hiểu ra, họ gật đầu đầy vẻ hài lòng.
Khi chia tay, Hạ Tầm Song ôm từng người một, rồi cả hai bên vẫy tay chào tạm biệt và chính thức rời đi.
Người trong bộ tộc vẫn đứng tại chỗ, cho đến khi bóng dáng của Hạ Tầm Song và mọi người khuất hẳn khỏi tầm mắt, họ vẫn không nỡ quay về.
Cuối cùng, phải đến khi thủ lĩnh lên tiếng, mọi người mới lưu luyến quay trở lại.
...
Khi đến trước mấy chiếc xe buýt lớn mà đoàn làm phim đã sắp xếp, đạo diễn lần lượt trả lại các thiết bị điện tử đã thu giữ cho từng thành viên.
Nhận lại điện thoại, ai nấy đều rất vui. Hai người đã có gia đình như Hồ Huệ Quân và tộc trưởng Triệu ngay lập tức bật máy để gọi cho người thân.
"Thật không ngờ, trước đây chúng ta dán mắt vào điện thoại từng giây từng phút, lần này lại có thể nửa tháng không động vào nó."
Giang Dã vừa nghịch điện thoại trong tay, vừa cảm thán. "Bây giờ nghĩ lại, tôi thấy mình cũng khá nể phục bản thân đấy chứ."
