Sống Lại Trước Mạt Thế, Tích Trữ Hàng Tỷ Vật Tư Rồi Điên Cuồng Tàn Sát - Chương 283: Hỗn Loạn
Cập nhật lúc: 06/09/2025 06:04
“Có người ngất xỉu!!”
“Rốt cuộc khi nào mới có thể vào? Thời tiết nóng như vậy, sẽ không muốn ở đây xếp hàng cả ngày chứ? Đây không phải muốn mạng người sao!”
“Này! Cô đừng lợi dụng lộn xộn chen vào chỗ chúng tôi chứ?! Cô rõ ràng là ở hàng sau!”
“Ai nói tôi ở sau? Có chứng cứ không?”
“Ai? Cô người này sao lại không biết xấu hổ vậy?”
“Cô nói ai không biết xấu hổ?”
“Nói cô đấy! Sao nào?”
“Hôm nay tôi phải đánh ch·ết cô!”
Trong mạt thế, con người vốn dĩ hung hăng, lại phải ở dưới cái nóng gay gắt xếp hàng dài, càng là nôn nóng, rất nhanh liền hỗn loạn thành một đoàn.
Có người nhà bị nóng mà ngất la to, có nguyên nhân vì chen hàng mà đánh nhau, còn có kẻ đục nước béo cò muốn dựa vào sức trâu xông lên phía trước.
Thậm chí còn có người ý đồ lẻn đến đoàn xe bên này cướp xe.
An Nam tận mắt thấy từ đội ngũ bên phải xông tới ba người đàn ông, kéo ra cửa xe chiếc xe phía trước cô, xông vào trong xe.
Thân xe kịch liệt lay động sau một lát, hai người chủ xe gầy yếu cả người là thương bị ném ra.
Xe cứ như vậy đổi chủ.
Tận mắt thấy có người đắc thủ, càng ngày càng nhiều người bắt đầu cướp xe. Dù sao ngồi trong xe xếp hàng tương đối mát mẻ, không chịu khổ.
Hơn nữa thông thường trong xe đều sẽ tùy thân mang theo xăng và vật tư, chỉ cần cướp xe, chẳng khác nào trong nháy mắt thoát nghèo làm giàu.
Vì vậy tình huống càng ngày càng loạn. Cho dù khóa cửa xe, còn có thể trực tiếp ngang nhiên đập nát cửa sổ xe.
Nhân viên công tác chỉ có mấy người, nơi này người sống sót lại đông như biển người, nhiều không kể xiết.
Tình huống hỗn loạn, tiếng loa của nhân viên công tác cũng bị tiếng ồn ào rất lớn che lấp.
Chiếc Hummer đồng dạng bị người để mắt.
Bất quá xe bọn họ khóa, An Nam lại bay nhanh mà mở một khe hở cho cửa sổ xe, Cố Chi Dữ trực tiếp đem nòng s.ú.n.g Shotgun duỗi ra.
V·ũ kh·í nóng là thứ tốt nhất để hù dọa.
Người tới c·ướp b·óc bọn họ lập tức thu tay lại, dời đi mục tiêu.
Cố Chi Dữ cẩn thận ghìm súng: “Em nói không sai, căn cứ mới vừa xây xong quản lý xác thật còn chưa hoàn thiện.”
An Nam nhìn ngoài cửa sổ: “Mạt thế không giống với trước kia, chế độ quản lý mới luôn luôn phải từ từ tìm tòi.”
Cố Chi Dữ nhíu mày: “Có muốn đi về trước không?”
An Nam gật đầu: “Đi trước đi, chờ thêm hai ngày không hỗn loạn như vậy chúng ta lại đến.”
Có thể lên làm lãnh đạo căn cứ, khẳng định là có chút tài năng. Nơi này sẽ không vẫn luôn hỗn loạn vô tự như vậy.
Hai người đang chuẩn bị quay đầu về nhà, “Phanh” một tiếng, tiếng s.ú.n.g rất lớn truyền đến.
Người nổ s.ú.n.g cũng không phải Cố Chi Dữ.
Nhìn quanh, hai đội thủ vệ cầm s.ú.n.g từ trong căn cứ chạy nhanh ra.
“Phanh!”
“Phanh!”
Lại là mấy phát s.ú.n.g liên tiếp, mấy kẻ gây rối ở phía trước ngã xuống.
Các thủ vệ không nói gì, mấy phát s.ú.n.g khiến cho tất cả người sống sót đều an tĩnh lại. Những kẻ gây rối kia cũng đều im lặng mà quay lại đội ngũ bên phải, ngoan ngoãn xếp hàng.
An Nam nhếch môi, vậy mới đúng.
Thứ dân chủ hòa bình trong quá khứ đã không thích ứng với thế giới mới này.
Vũ lực áp chế mới là biện pháp quản lý hữu hiệu nhất.
Dù sao người trước kia kiên nhẫn xếp hàng mua đồ, hiện tại chính là ngay cả cơm cũng ăn không đủ no. Thứ chất lượng, đầu tiên phải trước có thể bảo đảm sống sót, mới có được.
Tận mắt thấy trật tự khôi phục bình thường. An Nam điều khiển chiếc xe tiếp tục xếp hàng trong đội ngũ, không rời đi nữa.
Lúc này, trong sự yên tĩnh, một người thân của người bị b·ắn ngã đột nhiên khóc lóc gào lên:
“Quân nhân gi·ết người! Cỏ lộc làm người!”
“Chồng tôi bất quá chỉ cướp một chiếc xe, nhiều nhất cũng chỉ phạm tội c·ướp b·óc, không đến mức bị phán t·ử h·ình đi?”
“Các người dựa vào cái gì không kiêng nể gì gi·ết người? Lãnh đạo nơi này là ai? Tôi muốn khiếu nại các người!”
Thủ vệ đi đầu kia, không nói hai lời, lại nã một phát súng.
“Phanh!”
Người phụ nữ ch·ết không nhắm mắt, thế giới hoàn toàn an tĩnh.
Đám người lặng ngắt như tờ, ai cũng không dám nói thêm một câu.
Mọi người đều tỉnh táo lại, đây là mạt thế, những người cầm s.ú.n.g trước mặt này, là thủ vệ quản lý bọn họ, không phải binh ca ca bảo vệ bọn họ.
Dưới sự trấn áp bằng s.ú.n.g của các thủ vệ, hiện trường trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Chiếc xe ở bên trái tốc độ tương đối nhanh, rất nhanh liền đến phiên An Nam.
Nhân viên công tác một bên đăng ký, một bên thu lương.
Vào căn cứ, mỗi người phải giao nộp năm cân lương. Quy tắc này đời trước An Nam biết.
Bọn họ vốn dĩ là đến xem phòng ở, cho nên trước khi xuất phát, hai người cố ý trong xe chứa đầy lương.
Đưa ra một túi lương nhỏ, đăng ký xong, An Nam và Cố Chi Dữ mỗi người nhận được một tấm thẻ căn cước.
Nhân viên công tác lệ thường giải thích: “Bằng thẻ căn cước có thể tự do ra vào cửa lớn căn cứ. Bất quá phải chú ý giới nghiêm - sau khi mặt trời lặn cửa lớn đóng cửa, không thể ra vào.”
An Nam gật đầu, tỏ vẻ lý giải.
Nơi này nói là căn cứ, kỳ thật có chút tương tự với một cái huyện thành nhỏ. Diện tích không lớn không nhỏ, vừa có thể chứa được rất nhiều người, lại không đến mức diện tích quá lớn khó quản lý.
Mà chế độ giới nghiêm, có thể hữu hiệu phòng ngừa bọn côn đồ thừa dịp bóng đêm làm loạn.
Chỉ là, cho dù có ý thức phòng bị, cũng không đánh lại sương mù bất thình lình ập đến.
An Nam nhìn thoáng qua cửa lớn, dưới tình huống tầm nhìn không rõ, cánh cửa này vẫn rất khó thủ. Càng không cần đề cập khi đó không ngừng ngoại địch, mà ngay cả bên trong cũng loạn thành một nồi cháo.
Căn bản chính là nơi nơi nổi lửa, tứ phía lọt gió.
Nhân viên công tác tiếp tục dặn dò: “Thẻ căn cước phải bảo tồn tốt, sau này căn cứ sẽ mở siêu thị, thực hành chế độ tích phân, mua sắm và đổi tích phân đều yêu cầu dùng đến thẻ căn cước.”
An Nam: “Tương đương với một thẻ tích điểm nhỉ?”
Nhân viên công tác gật đầu: “Đúng vậy! Vào căn cứ sau, cầm thẻ căn cước tới trước đại sảnh làm việc xử lý việc vào ở. Chúc ngài sinh hoạt vui vẻ!”
An Nam quan sát một chút thẻ căn cước trong tay. Đây là thứ mà đời trước cô cầu mà không được, giờ đây lại đơn giản như vậy liền đến tay.
Có cái này, sau này căn cứ chính phủ cô muốn tới thì tới, tùy thời đều có thể cư trú.
Cô đem thẻ căn cước cất đi, khởi động xe, lái vào căn cứ.
Vào bên trong căn cứ, nơi nhìn thấy rốt cuộc không còn là mênh m.ô.n.g một mảnh người.
Chiếc xe đi vào phía trước sớm đã không thấy bóng dáng, lác đác người sống sót đi bộ, đang xách theo hành lý chậm rãi hướng vào trong đi.
An Nam dọc theo đường cái lái không lâu, liền nhìn đến một tòa nhà ba tầng bắt mắt, phía trên treo biển hiệu “Phòng làm việc căn cứ”, chung quanh còn đậu không ít xe.
Cửa lớn một tả một hữu đứng hai người thủ vệ cầm súng.
An Nam nhìn bọn họ một cái, yên tâm đem xe đỗ tới cửa, khóa kỹ cửa xe, cùng Cố Chi Dữ đi vào đại sảnh làm việc.
Tiến đại sảnh, liền nhìn đến một nữ cán bộ, đang cầm loa chỉ huy trật tự:
“Người mới vào đều hướng vào trong đi, xếp hàng xử lý việc vào ở! Không cần chen lấn, không cần chen hàng!”
Đại sảnh làm việc rộng mở sáng ngời, An Nam hoảng hốt một chút, cho rằng lại trở về trước mạt thế.
Cô hướng vào trong nhìn, bên trong đại khái có bảy tám cái cửa sổ làm việc, mỗi cửa sổ trước đều xếp một hàng rất dài.
Nhưng cũng có lác đác mấy người không xếp hàng, theo cầu thang bên trái đại sảnh trực tiếp lên lầu.