Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 21 (1)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:20

21. Thăng Nhị Thanh.

A phiêu tỷ từ trước đến nay đều đoan trang và tĩnh lặng. Nàng chưa từng làm bộ dáng q/uỷ quái để dọa Vạn Bảo Bảo, cũng không đột nhiên khoác lên mình bộ quần áo đỏ, lại càng không phát ra những âm thanh rợn người.

Gặp gỡ nhau bao ngày, Vạn Bảo Bảo đã sớm không còn sợ nàng nữa. Ban ngày có chuyện gì, đêm đến nàng còn thủ thỉ vài câu.

"A phiêu tỷ!"

Vạn Bảo Bảo k/ích động đứng dậy khỏi ghế, ngẩng cổ nhìn nàng.

Nàng không nhìn nhầm, mắt A phiêu tỷ quả thật đang chuyển động, còn nhìn về phía nàng.

Khuôn mặt A phiêu tỷ trong suốt, lông mày thẳng, môi mím lại, biểu cảm có vẻ rất cứng đờ. Môi nàng từ từ hé ra một khe hở, sau khi thử mở miệng vài lần, cuối cùng cũng chỉ tạo được vài khẩu hình, nhưng không thể phát ra tiếng.

"Tỷ nói gì?"

Vạn Bảo Bảo trèo lên bàn, muốn nhìn cho rõ hơn một chút.

Đột nhiên, mũi chân A phiêu tỷ cũng bắt đầu cháy. Giống như quyển sách kia, từ chân, lên bắp chân, từng chút một từ dưới lên trên, hóa thành những đốm sáng màu cam.

Trực giác mách bảo Vạn Bảo Bảo rằng, căn phòng tối om và A phiêu tỷ, đang dần dần biến mất.

"A phiêu tỷ, tỷ nói gì thế?" Nàng lo lắng hỏi.

Những đốm sáng nổi lên như bọt bong bóng, che khuất tầm nhìn của Vạn Bảo Bảo.

Vạn Bảo Bảo kiễng chân, dùng tay muốn gạt đi những đốm sáng này. Nhưng những đốm sáng lại như những quả bóng bay linh hoạt, nhanh chóng bay lượn trong không trung.

Những bức tường đen xung quanh căn phòng tối om bỗng chốc sáng lên, giống như những đám mây cháy ở chân trời. Ranh giới của bức tường bị phá vỡ, những làn khói màu cam từ khắp mọi nơi tràn tới.

Vạn Bảo Bảo đã được huấn luyện trong căn phòng tối om lâu như vậy, nhìn thấy những trận thế lớn này, theo phản xạ nàng vung tay, hướng về phía khói và những đốm sáng để thi triển phép.

Những luồng sáng mạnh mẽ từ lòng bàn tay nàng b/ắn ra, đ/ánh tan tất cả khói và ánh sáng trước mắt. Vạn Bảo Bảo cuối cùng cũng lại nhìn thấy A phiêu tỷ trên không trung.

Biểu cảm trên mặt A phiêu tỷ giống như một người sáp đang tan chảy, sống động hơn nhiều so với ban nãy. 

Những đốm sáng đang cháy đã dâng lên đến eo của nàng. Mày nàng hơi nhíu, mắt nàng long lanh, môi đỏ mọng đang nói gì đó. Ánh mắt nàng dịu dàng và đầy tha thiết, dường như muốn truyền đạt thông tin gì đó cho Vạn Bảo Bảo.

Khói và đốm sáng sau khi bị đ/ánh tan vài giây, lại cùng nhau ùa tới, che khuất tầm nhìn của Vạn Bảo Bảo. Nàng lại chắp tay, thi triển phép thuật lên không trung. Vạn Bảo Bảo chưa bao giờ cảm thấy kiệt sức trong căn phòng tối om, nhưng lúc này, nàng rõ ràng cảm thấy pháp lực trong cơ thể đang giảm đi không ngừng khi nàng liên tục tung ra đòn đ/ánh.

"A phiêu tỷ, tỷ nói to hơn đi, ta không nhìn rõ!"

Miệng A phiêu tỷ chúm chím từng chút một, khi nói chuyện giống như cá vàng nhả bọt, hoàn toàn không thể p/hân biệt được nàng đang nói gì.

Lớp che chắn lại một lần nữa bị đ/ánh tan, điểm cháy của A phiêu tỷ đã lan đến xương sườn. Lần này, Vạn Bảo Bảo cuối cùng cũng nhìn rõ khẩu hình của nàng.

Đôi mắt ướt át của A phiêu tỷ ngấn đầy lệ, dùng khẩu hình nói: "Cứu hắn đi."

"Cứu ta sao?"

Là nam "hắn" hay nữ "nàng" hay là một vật gì đó?

Thời gian đã không còn nhiều, ngón tay Vạn Bảo Bảo truyền đến cảm giác nhói buốt vì sắp kiệt sức.

"Ai? Tỷ nói ai? Cứu ta thế nào? Ta ở đâu?"

Miệng A phiêu tỷ nhanh chóng đóng mở, trong mắt Vạn Bảo Bảo, chỉ có thể thấy một chữ "A".

"Cái gì mà 'A'?"

Ngón tay lại cảm thấy một cảm giác đau nhói s/ắc bén, giống như có vài cây k/im đồng thời đ/âm vào giữa móng tay và thịt.

Vạn Bảo Bảo: "..."

Đau quá, đau đến mức mũi nàng cay xè.

Ngón tay Vạn Bảo Bảo đau nhói dữ dội, pháp lực của nàng đã cạn kiệt, không thể sử dụng được nữa. Vạn Bảo Bảo nhịn đau tay, c/ởi áo ngoài ra, dùng sức quạt về phía không trung.

Gió chỉ có thể tạo ra một ảnh hưởng yếu ớt đối với khói màu cam và những đốm sáng. Vạn Bảo Bảo không dám ngừng lại, dùng sức quạt.

A phiêu tỷ trên không trung cũng từ từ mím môi lại. Nàng nhìn Vạn Bảo Bảo với đôi mắt ướt át, đôi môi đẹp mỉm cười.

Trong nụ cười của nàng có sự cảm kích, có sự phó thác, và cả sự luyến tiếc.

Vạn Bảo Bảo cũng không biết tại sao nàng lại có thể nhìn ra nhiều cảm xúc như vậy, khiến hốc mắt vốn nông của nàng cũng nóng lên.

"A phiêu tỷ!"

Cổ, môi, lông mày.

A phiêu tỷ trên không trung hóa thành một vầng sáng lung linh. Nhanh chóng hòa vào khói và những đốm sáng.

Vạn Bảo Bảo buông thõng cánh tay đau nhức, làn khói màu cam ấm áp xung quanh nhẹ nhàng vây lấy cơ thể nàng. Đầu nàng dần trở nên hơi choáng váng.

Cuối cùng đọng lại trong tâm trí Vạn Bảo Bảo, là trần nhà màu cam đang chuyển động. Không ngờ căn phòng tối om khi sáng lên lại đẹp đến thế.

Tiếng chim hót vang lên từ ngoài cửa sổ.

Vạn Bảo Bảo "chớp" một cái, mở mắt ra.

Gần đó vang lên tiếng ngáy bá đạo của Chu Linh, trước mắt là xà nhà bằng gỗ của nhà chung. editor: bemeobosua. Vạn Bảo Bảo co các ngón chân trong chăn, thò tay ra khỏi chăn, ấn ấn vào hốc mắt.

Đầu ngón tay từng đau nhói vì kiệt sức trong giấc mơ giờ không đau không ngứa, toàn thân vô cùng thoải mái, không có cảm giác mệt mỏi rã rời.

Vậy rốt cuộc, A phiêu tỷ là ai?

Và "ta" trong câu "cứu ta đi" lại là ai?

Chữ "ta" này chắc chắn không phải chỉ bản thân A phiêu tỷ. Nếu là nàng, nàng hẳn đã nói với Vạn Bảo Bảo: "Cứu ta."

A phiêu tỷ đã ở trong giấc mơ của nàng lâu như vậy, nhìn bộ dạng đáng thương của nàng ấy lúc cuối, Vạn Bảo Bảo không thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.