Sư Muội, Muội Đúng Là “chúa Hề” Thật Đó! - Chương 21 (2)

Cập nhật lúc: 04/09/2025 11:20

Nàng cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Hiện tại, nàng chỉ có thể chờ.

Căn phòng tối om này cũng đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ của nàng, tất cả những điều này chắc chắn có mối liên hệ nào đó. Chỉ cần nàng bình tĩnh chờ đợi, nhất định sẽ có một nhân vật ẩn danh đến để giải đáp thắc mắc cho nàng.

Sau buổi học sáng, Vạn Bảo Bảo cùng các tiểu đệ tử theo thường lệ xếp hàng luyện tập thi triển phép.

Đến lượt Vạn Bảo Bảo, Bàng sư thúc mang đến một chiếc đĩa thí nghiệm.

Thấy đĩa thí nghiệm, các đệ tử mới đang luyện tập xung quanh đều ùa tới.

Cái gọi là đĩa thí nghiệm, nhìn bề ngoài, không khác gì một cái đĩa trắng bình thường, nhưng nó lại là một pháp khí có thể kiểm tra cấp độ của tu sĩ.

Khi tu sĩ thi triển phép vào đĩa thí nghiệm, đáy đĩa sẽ hiện lên màu sắc và hoa văn của nước. Thanh Mông cảnh có màu xanh lá, Đằng Vân cảnh màu vàng, Chân Viên cảnh màu cam, Càn Khôn cảnh màu đỏ tươi.

Bàng sư thúc đặt đĩa thí nghiệm trước mặt Vạn Bảo Bảo, cười nói: "Thử xem."

Từ khi căn phòng tối om biến mất, Vạn Bảo Bảo đã nghĩ xem điều này có ý nghĩa gì không.

Bây giờ nàng mới biết, điều này có nghĩa là lớp học vỡ lòng của nàng đã kết thúc.

Dưới sự chú ý của các đệ tử mới, Vạn Bảo Bảo đưa tay phải ra, ngón trỏ và ngón giữa đeo nhẫn hộ thân, vững vàng truyền một chút linh khí vào trung tâm đĩa.

Chiếc đĩa thí nghiệm màu trắng từ trung tâm xuất hiện những gợn sóng màu xanh lá. Sóng lan ra đến rìa đĩa, từng đóa hoa văn nước trôi nổi trong đĩa.

Khi sóng lắng xuống, dưới đáy đĩa màu xanh lá vừa vặn còn lại hai hoa văn nước rất đẹp.

Bàng sư thúc vuốt râu, hài lòng gật đầu.

Chu Linh là người đầu tiên xông lên, nhảy một cái đã đậu lên lưng Vạn Bảo Bảo.

Vạn Bảo Bảo suýt nữa bị nàng đè bẹp, vội vàng giữ vững thân mình.

Những tiểu đệ tử khác cũng hùa theo đùa giỡn.

Họ đều là đệ tử tầm thường. Vạn Bảo Bảo là người đầu tiên tiến vào Nhị thanh, tiếp theo sẽ là họ. Nghĩ đến đây, không ai bảo ai cũng đều vui vẻ cười rộ lên.

Vạn Bảo Bảo tuy có tuổi tâm lý lớn, nhưng để thăng cấp Nhị thanh nàng cũng đã chịu không ít khổ sở. Tuy nhiên, nàng không cảm thấy có gì đáng tự hào. Giống như những lần thi cử thành công, thăng chức thành công trước đây, sau cảm giác thành tựu ngắn ngủi, thì nó cũng chỉ là chuyện đã qua.

Có lẽ vì xung quanh toàn là trẻ con, thấy họ cười vui vẻ như vậy, Vạn Bảo Bảo cũng không khỏi mỉm cười.

"Các ngươi đều cố gắng lên, nhanh chóng đuổi kịp ta nhé!"

Nếu không phải trong mơ nàng đi học trường dạy nghề, có lẽ phải rất lâu sau nàng mới có thể thăng cấp. Những đứa trẻ này chịu khổ, không hề ít hơn nàng.

Đệ tử tầm thường cuối cùng cũng có người đạt Thanh Mông cảnh Nhị thanh. Đối với các đệ tử mới, đây là một chuyện đáng để ăn mừng.

Buổi trưa ăn cơm, mọi người đều hăng say bàn tán về chuyện này.

Đến căng tin, Vạn Bảo Bảo theo thói quen lấy khay cơm xếp hàng. Chu Linh bên cạnh mắt sáng rực nói: "Từ hôm nay ngươi có thể tịch cốc rồi, phần của ngươi cho ta luôn đi."

Vạn Bảo Bảo: "..."

Hôm nay có món thịt băm xào rau xanh, một trong số ít những món Vạn Bảo Bảo thích.

Nàng vô cùng hối h/ận, trước khi thăng cấp Nhị thanh, sao không tìm cơ hội để ăn uống no say?

Vạn Bảo Bảo do dự cầm khay cơm đi hỏi Bàng sư thúc, có phải sau này nàng chỉ có thể uống sương?

Khi có thể ăn uống, nàng chê nhà xí h/ôi t/hối. Bây giờ nên tịch cốc, nàng lại có chút luyến tiếc khẩu vị.

Bàng sư thúc dường như đã đoán trước được nàng sẽ hỏi, liền giải thích: 

"Thăng lên Thanh Mông cảnh Nhị thanh, ngươi đã là người tu tiên, cho dù không ăn ngũ cốc cũng sẽ không cảm thấy đói bụng. Nhưng nếu muốn ăn, cũng có thể. Chẳng qua, đồ ăn sau khi ăn vào cũng phải thải ra bã thôi."

Nói đơn giản là, nếu ngươi không kìm được miệng, có thể ăn, nhưng ăn xong vẫn phải đi nhà xí.

Dù sao cũng đã ăn cơm mấy chục năm, đột nhiên bảo nàng không được ăn, Vạn Bảo Bảo nhất thời hơi khó thay đổi thói quen này.

"Sư thúc, vậy còn uống nước ạ?"

"Uống nước không sao, có thể hóa thành hơi mà thoát ra khỏi cơ thể." Nói rồi, Bàng sư thúc vung tay áo, để lộ cổ tay. Một thứ giống như hơi nước liền được đẩy ra từ lỗ chân lông.

Vạn Bảo Bảo suy nghĩ một chút, việc gì cũng phải có đầu có cuối.

Nàng vẫn nên đi ăn một bữa cuối cùng.

Miếng thịt băm xào rau xanh vừa vào miệng, Vạn Bảo Bảo đã thấy có gì đó không đúng.

Ngon thì vẫn ngon, nhưng nàng luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Đợi một bát cơm vào bụng, nàng mới nhận ra chỗ không đúng.

Nàng không có cảm giác no đói.

Ăn bao nhiêu cũng không thấy căng, cũng không thấy đói.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Chu Linh, nàng lại ăn thêm hai bát cơm.

Chu Linh cắn đũa: "Bảo Bảo, việc tịch cốc của ngươi có chút không bình thường."

Người khác tịch cốc đều ngậm miệng, sao Vạn Bảo Bảo lại ăn nhiều hơn cả trước đây?

Ăn ba bát cơm mà vẫn không thấy no, Vạn Bảo Bảo cam chịu đặt bát xuống: "Ngươi không hiểu đâu, đây là sự kiên cường cuối cùng của ta."

Vạn Bảo Bảo kiên cường, ngày hôm đó đã ngồi xổm trong nhà xí lâu hơn bình thường.   =)))

Nàng sẽ không ăn nữa, sẽ không ăn nhiều như thế nữa.

Đối với cơ thể tu tiên, ngũ cốc đã không còn được hấp thụ trong cơ thể. Vào thế nào, ra thế ấy. editor: bemeobosua. Đúng là lãng phí lương thực.

Vài ngày sau, "Viên tông chủ" không ngoài dự đoán, công bố với các trưởng lão trong giáo, tuyên bố tin tức ông sẽ nhận Vạn Bảo Bảo làm đệ tử.

Vạn Bảo Bảo trong trận thi đấu với Đằng Các Tông rất nổi bật, có vài trưởng lão đã nghĩ đến việc nhận nàng làm đệ tử, không ngờ bị tông chủ nhanh chân hơn một bước.

Khi Vạn Bảo Bảo nghe được tin tức này, trong lòng thầm nghĩ: "Những ngày tháng tốt đẹp sắp kết thúc rồi."

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.