Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 32
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:04
Lâm Nghiêu bị người dùng sức mạnh cưỡng ép phải quỳ một chân xuống đất, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn: "Tấm Lệnh Phi Tiên đó là cho ta! Mọi người đều nhìn thấy! Cho dù ngươi dùng tên ta vào tiên môn, ngươi không sợ bị tiên trưởng nhìn thấu sao?"
"Nhìn thấu thì đã sao?" Lâm Minh tỏ vẻ chẳng thèm để ý, "Đường huynh à, chuyện đã đến nước này mà huynh vẫn ngây thơ đến mức nực cười. Huynh tưởng mình vẫn là con trai thành chủ Tư Liễu Thành ngày xưa sao? Tấm Lệnh Phi Tiên này là Lâu gia bồi thường cho gia tộc Lâm thị chúng ta. Còn cuối cùng ai dùng tấm lệnh bài này, liệu có ai thèm quan tâm không? Huynh trông chờ ai sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho huynh đây?"
Lâm Nghiêu lại bật ra vài tiếng cười lạnh nghẹn ngào, như đang thầm cười nhạo sự ngu dốt của Lâm Minh:
"Ngươi không nghĩ tới tại sao vị chân nhân kia lại ban Lệnh Phi Tiên cho Lâu gia sao? Nếu là để kết thiện duyên, hoàn trả nhân quả thì sao? Người Lâu gia nợ là ta, không phải ngươi — nếu sự bồi thường này trao sai người, dẫn đến nhân quả giữa bọn họ chưa dứt, thì đó chính là quấy nhiễu việc tu hành của tiên trưởng. Ngươi đoán xem... Nếu tiên trưởng biết được chân tướng, liệu có dễ dàng tha cho ngươi không?"
Lâm Minh cau mày, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Lâm Nghiêu dõng dạc nói: "Đây là Lệnh Phi Tiên thuộc về ta, không ai có thể cướp đi được!"
Theo tiếng hét của hắn, tấm Lệnh Phi Tiên trong tay Lâm Minh bỗng nhiên nóng lên, rung bần bật như muốn bay trở về bên cạnh Lâm Nghiêu.
Trên mặt Lâm Minh hiện lên vẻ ghen ghét nồng đậm, ngay sau đó hắn cười lạnh một tiếng: "Được lắm! Nếu tấm Lệnh Phi Tiên này không thể để ta sử dụng, vậy thì ta sẽ hủy nó!"
Hắn ném Lệnh Phi Tiên lên không trung, vận linh lực, bất ngờ phóng ra một đạo lôi chú. Tấm lệnh bài đang tỏa linh quang va chạm với tia sét, trong nháy mắt bị nghiền nát thành bột mịn!
"Dừng tay!!"
Trong lúc giãy giụa, bả vai hắn truyền đến cơn đau xé rách.
Trước khi bị thô bạo ấn đầu xuống vũng bùn một lần nữa, Lâm Nghiêu ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt chứng kiến cảnh Lệnh Phi Tiên bị bẻ gãy, linh quang tán loạn tứ phía.
Hồi ức như đầm lầy nhầy nhụa, một khi sa chân vào thì khó lòng thoát ra.
Vẻ u ám trong mắt Lâm Nghiêu lóe lên rồi biến mất. Sau đó, hắn nhắm mắt, hít sâu một hơi, rồi lại mở mắt ra, xòe bàn tay dưới ánh mặt trời.
Bàn tay vốn trắng nõn của hắn giờ đây đầy những vết chai sạn, khi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại có cảm giác như giấy nhám cọ xát vào nhau.
... Hắn của hiện tại, đã không còn là hắn của ngày xưa.
Bao năm dốc lòng tu luyện, thoát t.h.a.i hoán cốt, tất cả chỉ vì ngày hôm nay!
Lâm Nghiêu nhìn xuống góc dưới bên phải tầm mắt. Ở đó có một khung nhỏ màu vàng kim mà chỉ mình hắn nhìn thấy, người khác tuyệt nhiên không thấy được:
"Nhiệm vụ chính tuyến: Thắng liên tiếp mười trận trong đại hội tỷ thí ngọn Vô Ưu, đ.á.n.h bại đệ t.ử thủ quan, tiến vào nội môn."
"Nhiệm vụ thưởng thêm: Đánh bại một đệ t.ử thân truyền, danh chấn Quy Tàng tông, và được một vị Phong chủ trưởng lão thu làm đệ t.ử thân truyền ngay tại chỗ. (Phần thưởng: Một viên Trúc Cơ Đan thượng phẩm)"
Trong đó, chữ của nhiệm vụ 1 là màu vàng, biểu thị nhiệm vụ bắt buộc. Nhiệm vụ 2 là màu đỏ, biểu thị độ khó cực cao, là nhiệm vụ tùy chọn.
Nhưng Lâm Nghiêu đã quen lờ đi màu sắc của mấy dòng chữ này — trong quá khứ, bất kể là nhiệm vụ gì, hắn đều sẽ bất chấp khó khăn liều mạng hoàn thành, nếu không thì cũng chẳng thể nào tu luyện đến Luyện Khí tầng mười chỉ trong vòng sáu năm ngắn ngủi.
Năm đó, hắn có thể tìm được đường sống trong cõi c.h.ế.t, tất cả là nhờ vào cái thứ tự xưng là "Hệ thống Thiên mệnh" này.
Hệ thống tuyên bố hắn là người cứu thế trong lời tiên tri, tương lai sẽ trở thành Tiên Đế đệ nhất tứ hải cửu châu.
Ban đầu Lâm Nghiêu chẳng tin chút nào — cho đến khi dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, hắn rút được thanh thần kiếm do đại năng để lại trong một ngôi thần mộ, sau đó lại học được bí pháp sai khiến yêu thú, giả làm người qua đường bị yêu thú tập kích, dùng khổ nhục kế thuận lợi ôm được đùi trưởng lão chấp sự của Quy Tàng tông, nhập môn làm tạp dịch.
Kể từ đó, hắn đối với cái hệ thống Thiên mệnh này tin tưởng không chút nghi ngờ.
Hệ thống bình thường không nói chuyện, chỉ phụ trách ban bố nhiệm vụ. Còn Lâm Nghiêu thì ẩn mình chờ thời , dốc lòng luyện kiếm, tu tập công pháp lấy được từ thần mộ, che giấu thực lực Luyện Khí tầng mười xuống còn Luyện Khí tầng sáu... Tất cả chỉ để vang danh lập thân trong đại hội tỷ thí tông môn lần này!
Nhưng con át chủ bài của hắn không chỉ dừng lại ở đó.
Nhờ sự dẫn đường của hệ thống, hắn mới phát hiện ra linh căn của mình không phải là Ngũ Trọc Linh Căn (năm loại linh căn tạp nham) thấp kém nhất trong miệng người đời, mà là Ngũ Hành Linh Căn hiếm thấy nhất, chỉ hiển lộ chân dung sau khi kinh mạch được đả thông!
Thực ra sau nhiều năm tu luyện, Ngũ Hành Linh Căn của hắn lẽ ra đã sớm lộ diện, nhưng hắn vẫn tìm mọi cách để che giấu những chi tiết này.
Bởi vì hắn có nhịp điệu riêng của mình.
Kế hoạch của hắn là như thế này: Thắng liên tiếp mười trận trong đại hội tỷ thí để trở thành đệ t.ử nội môn — thừa thắng xông lên dùng thân phận nội môn khiêu chiến đệ t.ử thân truyền — đúng lúc bị các trưởng lão nhìn thấu Ngũ Hành Linh Căn, gây chấn động toàn bộ Quy Tàng tông — cuối cùng được một vị Phong chủ nào đó thuận lý thành chương (hợp tình hợp lý) thu làm đệ tử!
Không phải hắn cứ nhất thiết phải bày vẽ màu mè để tạo thanh thế cho bản thân, mà là người trong giới Tu chân ít nhiều đều có chút mê tín, họ tin vào cái gọi là "duyên phận". Nếu trực tiếp ngửa bài "ta là Ngũ Hành Linh Căn hiếm có đây" rồi đi gõ cửa sơn môn của các tôn giả, các vị ấy có thể sẽ khen ngợi vài câu, nhưng cũng có thể chẳng thèm gặp mặt hắn.
Nhưng giả sử kịch bản hắn tỉ mỉ chuẩn bị đều thành hiện thực, hiệu quả sẽ hoàn toàn khác biệt:
Nếu hắn sắm vai một hắc mã thiên tài có linh căn thấp kém nhưng thực lực siêu phàm, một nhân vật kiểu "ngọc quý bị bỏ quên", thì các trưởng lão ngược lại sẽ nảy sinh lòng hiếu kỳ với hắn, muốn đến chỉ điểm hắn, khai quật hắn... Khi phát hiện ra sự thật hắn sở hữu linh căn xuất chúng, họ sẽ vô cùng kinh hỉ.
Đến lúc đó bái sư chẳng phải là thuận nước đẩy thuyền sao?
Một kế hoạch hoàn hảo biết bao! Chỉ cần nghĩ đến thôi, m.á.u trong người Lâm Nghiêu đã bắt đầu sôi trào.
Trên Diễn Võ Trường, Lâm Nghiêu dựa vào khí thế càng đ.á.n.h càng hăng, liên tiếp giành chiến thắng, bên ngoài ngày càng có nhiều người hô vang tên hắn.
"Lâm Nghiêu! Lâm Nghiêu! Lâm Nghiêu!!"
Tiếng hô hào thu hút sự chú ý của không ít người.
Ngụy Vân Di phấn khích nói: "Nhân khí (độ nổi tiếng) của hắn cao phết nhỉ."
Rất nhanh, Lâm Nghiêu đã đứng trước mặt đệ t.ử nội môn thủ quan.
Đệ t.ử thủ quan hôm nay của n
Vô Ưu Phong tên là Chu Lăng, tu vi Luyện Khí tầng chín.
Chu Lăng khuôn mặt lạnh lùng, ít nói. Lâm Nghiêu lên lôi đài, theo thông lệ chào hỏi trước, nhưng lại thấy một tia kiếm quang trong trẻo lóe lên, Chu Lăng thế mà không chút do dự rút kiếm đón đầu, đ.á.n.h cho Lâm Nghiêu trở tay không kịp!
Hai bên nhanh chóng lao vào nhau, kiếm ý sắc bén giao tranh trên sân đấu. Thế công của Chu Lăng trầm ổn, mỗi đòn đều nặng tựa ngàn cân, khí thế như cầu vồng. Còn kiếm của Lâm Nghiêu nhanh như gió, tuy vung vẩy một thanh kiếm rỉ sắt nhưng độ sắc bén cũng không thua kém đối thủ.
