Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 54
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:08
Hai người kia có chút do dự, cuối cùng vẫn không tin, ném lại tiền quẻ rồi bỏ đi.
Đám đông vây xem thấy nàng liên tiếp phán hai quẻ "đại hung", sợ mình cũng đi vào vết xe đổ nên hậm hực giải tán.
Bộ Vi Nguyệt chẳng hề để tâm, dù sao hôm nay cũng luyện tay xong rồi. Nàng cất mai rùa đi, vui vẻ hưởng thụ sự thanh nhàn.
Bên cạnh nàng, một sư tỷ cùng thuộc Huyền Hoàng tông lắc đầu, cảm thán: "Lại là hai kẻ xui xẻo."
Người ngoài chỉ biết Bộ Vi Nguyệt bói chuẩn, nhưng lại không biết nàng có một cái tật xấu —
Nàng chỉ bói cho những kẻ sắp gặp xui xẻo, tuyệt đối không bói cho người vận đỏ!
Theo lời nàng nói thì chỉ có người gặp vận rủi tai kiếp mới cần tìm cách hóa giải. Còn mấy kẻ vốn dĩ đã may mắn thì cần gì phải xem, nhỡ đâu họ lại ỷ lại vào vận may của mình, biến chuyện tốt thành chuyện xấu thì sao.
Còn việc những kẻ sắp xui xẻo kia có nghe lời khuyên của nàng hay không, thì không nằm trong tầm kiểm soát của nàng.
Bộ Vi Nguyệt hí hửng cầm đũa lên gắp thức ăn, ánh mắt tình cờ lướt qua một thanh niên ngồi cách đó không xa, bất giác hơi sững lại.
Nàng giấu tay trái ra sau lưng, lặng lẽ bấm đốt ngón tay một hồi: "Ái chà, mệnh tinh của người này thịnh vượng quá đi mất? Lai lịch không nhỏ, tương lai ắt làm nên chuyện kinh thiên động địa. Chỉ là sát phạt khí trên người hắn nặng nề quá, huyết quang không dứt, không khéo sẽ liên lụy người bên cạnh gặp tai ương theo. Loại người này không thể đắc tội, nhưng cũng không nên lại gần quá."
Người thanh niên khiến Bộ Vi Nguyệt âm thầm kiêng dè, chính là Lâm Nghiêu.
Thân là con trai thành chủ, từ nhỏ hắn đã quen với những dịp thế này, phong thái ung dung đoan chính, chỉ là lúc này hắn đang cúi đầu uống rượu, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng nét u ám.
Thực ra, kể từ lúc chạm mặt Lâu Mộ Vân, tâm trạng của Lâm Nghiêu chưa bao giờ tốt lên nổi.
Cũng không phải vì hắn coi trọng Lâu Mộ Vân đến mức nào... Chỉ là vừa nhìn thấy nàng ta, hắn lại nhớ về bản thân yếu đuối bất lực trong quá khứ.
Hắn chỉ tu hành sáu năm đã đạt tới Trúc Cơ. Nếu ngày xưa hắn không phải là kẻ vô công rồi nghề, ham chơi lười làm... liệu cha mẹ hắn có phải c.h.ế.t oan uổng như vậy không?
Lâm Nghiêu nâng chén rượu lên uống cạn một hơi, ánh mắt như phủ một lớp băng mỏng lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, Hệ thống Thiên mệnh bên dưới tầm mắt hắn lại lặng lẽ thay đổi:
[Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm được Thần Khí trong bí cảnh Bắc Hải — Côn Luân Kính.]
[Nhiệm vụ chi nhánh: Thu thập các mảnh vỡ linh khí thuộc tính Kim/Mộc/Thủy/Hỏa/Thổ, hoặc các thiên tài địa bảo chứa linh khí, để chuẩn bị cho việc phá cảnh. Sau khi hoàn thành một lần thu thập, thưởng một tờ đơn t.h.u.ố.c Huyền Nguyên Đan (đan d.ư.ợ.c này giúp tăng xác suất kết đan thành công).]
Lâm Nghiêu giật mình.
Trong cái bí cảnh Bắc Hải nhỏ bé này lại ẩn giấu Thần Khí Côn Luân Kính sao!
Nhưng Hệ thống Thiên mệnh chỉ chỉ dẫn cho hắn một phương hướng, trên đường sẽ gặp phải nguy hiểm gì vẫn là ẩn số. Quan trọng nhất là làm thế nào để thần không biết quỷ không hay mang một món Thần Khí ra khỏi bí cảnh mà không bị bất kỳ ai phát hiện...?
Sư tôn của hắn, Từ Vũ tôn giả đã sớm dặn dò hắn phải thu thập linh khí ngũ hành để chuẩn bị cho việc phá cảnh sau này. Nhưng từ Trúc Cơ trở lên, muốn đột phá thành công xác suất càng thấp. Có người sẽ thất bại rất nhiều lần. Mà mỗi lần thất bại, linh khí ngũ hành tích lũy trước đó sẽ tiêu hao đi một ít. Hệ thống dường như muốn bù đắp điểm này, vừa khuyến khích hắn thu thập linh khí, vừa thưởng cho hắn một tờ đơn t.h.u.ố.c Thiên phẩm — chỉ cần hắn luyện chế đủ nhiều Huyền Nguyên Đan, là có thể tăng xác suất đột phá của bản thân, tính ra tiết kiệm được không ít công sức...
Đầu óc Lâm Nghiêu xoay chuyển nhanh chóng.
Trầm tư chưa được bao lâu, vai hắn bỗng trĩu xuống:
"Lâm sư đệ, sao đệ lại ngồi uống rượu một mình ở đây thế?"
Là Ngụy Vân Di.
Vị sư tỷ có vẻ ngoài ngây thơ hồn nhiên lại dễ mủi lòng.
Tuy thời gian tiếp xúc với mấy đệ t.ử thân truyền cùng thế hệ của Quy Tàng tông chưa lâu, nhưng Lâm Nghiêu cũng đại khái nắm được tính nết của họ. Tuy yêu ghét khác nhau, nhưng nhìn chung đều không phải người xấu.
Chỉ trừ Tuân Diệu Lăng... Nàng ta đúng là một con quái vật!
Trong số mấy thân truyền đi cùng lần này, Ngụy Vân Di nhập môn sớm nhất, là đại sư tỷ của mọi người, cũng là người dẫn đội trong chuyến đi bí cảnh lần này. Lâm Nghiêu đã sớm tính toán tạo mối quan hệ tốt với vị sư tỷ này, mấy ngày qua liên tục chủ động bắt chuyện, công phu không phụ lòng người, hiện tại Ngụy Vân Di cũng coi như thân thiết với hắn hơn vài phần.
Sư tôn của Ngụy Vân Di là đại tông sư luyện khí, biết đâu nàng biết chút thông tin gì về Thần Khí chăng?
Lâm Nghiêu dò hỏi: "Ngụy sư tỷ, gần đây đệ đọc được trong một cuốn sách cổ nhắc đến Thần Khí thượng cổ Côn Luân Kính. Tiếc là cuốn sách đó bị rách nát, những ghi chép về sau liên quan đến Côn Luân Kính đều bị mờ nhòe..."
"À. Đệ nói Côn Luân Kính hả." Ngụy Vân Di không nghĩ nhiều, chỉ tưởng hắn tò mò nên thuận miệng giải thích, "Nhắc đến Côn Luân Kính, thực ra sự tồn tại của nó cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Nghe đồn đó là tấm gương do chính tay Nguyệt Thần đúc nên. Gương tròn như trăng rằm, soi rọi bản chất vạn vật, mọi ảo thuật và biến hóa đứng trước Côn Luân Kính đều không chỗ che giấu. Ngoài ra, nghe nói nó còn một điều thần kỳ nữa, có thể 'lưu chiếu hình ảnh ngày xưa'."
"... Nghĩa là sao?"
"Cụ thể ta cũng không rõ lắm. Dù sao cũng chưa ai nhìn thấy vật thật bao giờ." Ngụy Vân Di bất lực dang hai tay, chiếc vòng trên cổ tay kêu leng keng, "Đối với loại Thần Khí thất lạc kiểu 'lần xuất hiện gần nhất là ở lần trước nữa' này, nếu chúng ta nắm rõ nguyên lý và cách dùng của nó thì mới gọi là lạ đấy."
Cũng có lý. Lâm Nghiêu hơi chần chừ, đang định hỏi thêm gì đó thì thấy Tuân Diệu Lăng bước ra từ khu vực các trưởng lão, tìm một chỗ ngồi xuống giữa đám đệ t.ử Quy Tàng tông.
... Chính xác mà nói, nàng đã trở về đúng vị trí thuộc về mình.
Tuân Diệu Lăng vừa ngồi xuống, liền thấy Bộ Vi Nguyệt của Huyền Hoàng tông không biết vì sao bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt hơi mở to lóe lên tia sáng kỳ dị liên tục —
