Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 55:---

Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:08

Lại đến nữa rồi.

Lâm Nghiêu cười khẩy trong lòng.

Chắc hắn lại sắp được chứng kiến khoảnh khắc Tuân Diệu Lăng nổi như cồn rồi đây.

Không biết tiểu thần toán của Huyền Hoàng tông sẽ bói ra lời phán kinh thiên động địa gì cho Tuân Diệu Lăng?

Nào ngờ tia sáng kỳ dị trong mắt Bộ Vi Nguyệt vụt tắt, nàng lắc đầu liên tục, lẩm bẩm khe khẽ: "Nhìn không thấu, nhìn không thấu a... Sao lại thế này được chứ? Ta tính sai rồi? Không thể nào."

"..."

Động tác cầm chén của Lâm Nghiêu khựng lại, hắn quay đầu đi chỗ khác.

... Xem ra con bé Quẻ tu này đích thị là một thần côn (kẻ lừa đảo) giả thần giả quỷ rồi.

Lâm Nghiêu viện cớ rời tiệc, ra khỏi Lưu Vân Tạ, tùy tiện túm một đệ t.ử Thanh Lam Tông, nhờ chuyển lời cho Lâu Mộ Vân:

"Cứ bảo là 'vị hôn phu cũ' mời nàng ta đến đình Đan Thủy nói chuyện."

Đình Đan Thủy nằm cách Lưu Vân Tạ không xa, mây trôi cuồn cuộn, hoa cỏ um tùm, phong cảnh u tịch.

Lâm Nghiêu chọn bừa một gốc cây cổ thụ, ôm kiếm dựa vào thân cây, chán nản chờ đợi. Khoảng mười lăm phút sau, Lâu Mộ Vân quả nhiên đến phó hẹn.

Nàng c.ắ.n chặt môi dưới, dáng vẻ như sắp ra pháp trường, bước nhanh về phía hắn, rồi dừng lại cách hắn bốn năm bước chân, trừng to mắt, hoảng loạn nói:

"Ngươi ngươi ngươi..."

Lâm Nghiêu từ trên cao nhìn xuống nàng, nhếch môi cười: "Lâu tiểu thư, lâu rồi không gặp, lễ nghĩa cơ bản nhất của thế gia cô cũng quên rồi sao?"

Ai ngờ Lâu Mộ Vân lại "xoẹt" một tiếng rút kiếm ra, chĩa thẳng vào hắn.

Lâm Nghiêu giật mình. Sao thế này, Lâu Mộ Vân này còn có gan g.i.ế.t người diệt khẩu cơ à?

Lại thấy Lâu Mộ Vân quát khẽ với giọng run rẩy như sắp khóc: "Ngươi muốn làm gì!"

Lần này đến lượt Lâm Nghiêu cạn lời: "Cô vừa đến đã chĩa kiếm vào ta, còn hỏi ta muốn làm gì?"

Hắn bước ra khỏi bóng cây, trường kiếm trong tay hơi tuốt khỏi vỏ, xoay nửa vòng trên không trung, đè mũi kiếm của Lâu Mộ Vân xuống. Loạt động tác này hắn làm trôi chảy như mây trôi nước chảy, cũng có lẽ do tay Lâu Mộ Vân đang mềm nhũn, cầm kiếm không chút sức lực nên mới bị hắn chế ngự chỉ bằng một chiêu.

Lâu Mộ Vân ngẩn ngơ nhìn hắn, không hiểu sao đột nhiên thở phào nhẹ nhõm. Nàng chỉ vào chỗ bóng cây Lâm Nghiêu vừa đứng, nghiến răng nói: "Còn không phải tại ngươi vừa rồi cố tình dọa ta!"

Khuôn mặt Lâm Nghiêu góc cạnh rõ ràng, mắt sáng như sao, khi cười lên cực kỳ rạng rỡ sảng khoái. Nhưng vừa rồi nửa người hắn ẩn trong bóng tối, đôi mắt lóe sáng u ám, nửa khuôn mặt còn lại nở nụ cười nguy hiểm — trông y hệt mấy tên vai phản diện đang mưu tính g.i.ế.t người chôn xác trong mấy cuốn thoại bản. Cộng thêm Lâu Mộ Vân vốn đã có tật giật mình, tự nhiên bị dọa cho khiếp vía.

Lâm Nghiêu mất một lúc mới hiểu được mạch não của nàng, bật cười chế giễu thật lòng: "Cô có thể nhát gan hơn chút nữa được không?"

Đột nhiên, ý cười của hắn nhạt dần.

"Ta biết người đời thường nịnh nọt kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu, nhưng không ngờ lại đến mức này. Ngày đó Lâu gia các người đến từ hôn với ta thì kiêu căng ngạo mạn, hôm nay cô lại bày ra cái thái độ thần hồn nát thần tính này, thật khiến người ta khinh thường."

Mặt Lâu Mộ Vân đỏ bừng lên.

Hồi lâu sau, nàng mới rầu rĩ nói: "Chuyện từ hôn... là Lâu gia chúng ta không đủ nhân nghĩa. Sự việc đã đến nước này, ta cam bái hạ phong. Ngươi nói thẳng đi, muốn thế nào mới chịu tha thứ cho Lâu gia chúng ta?"

Lâm Nghiêu: "Cô bày ra cái vẻ nhẫn nhục chịu đựng này cho ai xem? Chẳng lẽ không phải Lâu gia các người thất tín bội nghĩa trước, bỏ đá xuống giếng sau sao?"

Lâu Mộ Vân không nhịn được cãi lại: "Từ hôn đúng là chủ ý của ta. Nhưng ngươi hãy tự hỏi lòng mình xem, nếu đổi lại hoàn cảnh hai chúng ta hôm đó, ngươi liệu có nhịn được không từ hôn không? Hơn nữa ta đã cố gắng đưa ra bồi thường thỏa đáng nhất rồi, ngươi không biết ta đã phải đồng ý bao nhiêu điều kiện với gia tộc để thoát khỏi hôn sự này đâu... Tấm Lệnh Phi Tiên đó, cũng là do ta tranh thủ cho ngươi!"

"Nhưng tấm Lệnh Phi Tiên đó, cuối cùng ta cũng đâu dùng được." Lâm Nghiêu sầm mặt nói, "Thực ra, ngay từ đầu ta cũng chẳng ghi hận Lâu gia lắm đâu. Đến cả họ hàng thân thích của ta còn trở mặt sau khi cha mẹ ta qua đời, huống chi chúng ta chỉ là quan hệ thông gia. Thứ thực sự khiến ta và cô kết thù, chính là chuyện tấm Lệnh Phi Tiên kia."

Lâm Nghiêu hít sâu một hơi, dường như không kìm nén được nỗi oán hận ngập tràn, giọng điệu không còn bình tĩnh như trước: "Vị đường huynh tốt đẹp của cô biết rõ Lệnh Phi Tiên là bảo vật trân quý đến mức nào — mà lúc đó ta lại cô độc một mình, không nơi nương tựa. Hắn muốn chế giễu ta, sỉ nhục ta, hoàn toàn có thể tìm ta nói chuyện riêng. Nhưng hắn nhất định phải ném những thứ đó cho ta trước mặt bao người, một là muốn chà đạp thể diện của ta, hai là muốn cho người đời biết chúng ta đã vạch rõ giới hạn, ba là hắn biết Lệnh Phi Tiên quý hiếm vô cùng, bọn họ đi rồi chắc chắn sẽ có kẻ đến cướp... Hành động này có khác gì cố ý mưu sát ta đâu?!"

Thực tế, Lâm Nghiêu sau đó quả thực vì tấm Lệnh Phi Tiên này mà bị không ít kẻ liều mạng truy sát chặn đường.

Sắc mặt Lâu Mộ Vân trắng bệch: "Không. Ta không biết... Hơn nữa đường huynh ta sẽ không nghĩ như vậy! Huynh ấy không cố ý..."

Lâm Nghiêu gằn từng chữ: "Cô lấy gì đảm bảo hắn không cố ý?"

Lâu Mộ Vân cứng họng.

Một lúc lâu sau, sống lưng Lâu Mộ Vân bỗng run lên, dường như không thể gượng dậy nổi nữa, ảm đạm cúi đầu.

"... Xin lỗi." Cuối cùng nàng cũng hạ mình xin lỗi, hàm răng c.ắ.n chặt đôi môi khô khốc đến bật máu, "Lâm Nghiêu, ngươi muốn thế nào mới chịu bỏ qua chuyện này?"

Lâm Nghiêu hơi rũ mắt, nhìn như không động lòng, nhưng hai tay lại siết chặt thành nắm đấm.

"Ta có ba yêu cầu."

"Ngươi nói đi."

"Thứ nhất, ta muốn Lâu gia dán bố cáo ở Tư Liễu Thành, nói rõ rằng hiện tại là Lâu tiểu thư cô không xứng với ta, cho nên mới bị ta từ hôn." (Editor note: Chỗ này bản gốc dùng từ "từ hôn" theo ý Lâm Nghiêu chủ động bỏ Lâu Mộ Vân để trả đũa)

Lâu Mộ Vân c.ắ.n răng đồng ý: "Được. Điều kiện thứ hai?"

Lâm Nghiêu nhướng mày, cười nói: "Thứ hai, ta muốn Lâu gia các người phế bỏ tên đường huynh ngu như lợn kia của cô, đày hắn ra biên cảnh. Tóm lại, nếu ta đi lại trong các thành trì lớn của Nhân giới mà gặp hắn, ta nhất định sẽ lấy mạng hắn ngay lập tức."

Lâu Mộ Vân hít sâu một hơi: "Được! Ta đồng ý với ngươi!"

"Điều kiện thứ ba —" Lâm Nghiêu xòe bàn tay về phía nàng, "Sư tôn của cô trước đó có đưa cho Tuân Diệu Lăng bản đồ bí cảnh Bắc Hải đúng không? Ta cũng muốn."

Lâu Mộ Vân khựng lại. Nói thật, ba điều kiện này của Lâm Nghiêu không tính là quá đáng, nếu chỉ cần thế này mà lật qua được trang sử cũ thì hoàn toàn xứng đáng.

"Ta cũng rất muốn đáp ứng điều kiện của ngươi. Nhưng bản đồ bí cảnh Bắc Hải ta thực sự không cách nào lấy được cho ngươi." Lâu Mộ Vân có chút sốt ruột, nhưng vẫn khẩn thiết nói, "Huống chi ngươi và Tuân Diệu Lăng cũng coi như một nửa đồng môn, ngươi trực tiếp hỏi mượn nàng ấy, biết đâu lại được thì sao?"

Lâm Nghiêu cười lạnh: "Tuân Diệu Lăng mà chịu cho mượn á? Nàng ta đâu có ngốc."

Lâu Mộ Vân: "Nhưng ta thấy con người nàng ấy cũng tốt mà..." Nói đoạn, nàng nhớ lại cảnh Tuân Diệu Lăng cứu mình giữa không trung, vô thức đỏ mặt.

Lâm Nghiêu: "..."

Thế rốt cuộc cô đỏ mặt cái gì?

Tuân Diệu Lăng đã làm gì cô? Tại sao biểu cảm của cô lại kỳ quái như vậy?

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.