Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 6

Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:01

Tạ Chước không có ý kiến gì.

"Đồ nhi, vi sư đi trước đây. Hẹn gặp lại con ở 'Đăng Tiên Thang' trên đảo Vô Lượng."

Dứt lời, hắn phất tay áo, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.

Tuân Diệu Lăng quay trở lại con phố tấp nập người qua lại, tay vẫn nắm chặt chiếc đèn lồng thỏ tròn vo, nhưng trong lòng lại cảm thấy dường như vừa trải qua mấy kiếp người.

"... A Lăng, A Lăng!"

Cha mẹ Tuân tìm không thấy nàng đâu, suýt chút nữa thì phát điên lên được. Đến khi nhìn thấy con gái đang đứng ngẩn ngơ bên cầu, họ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Cha, mẹ, hai người tìm con bao lâu rồi?"

"Chắc cũng tầm mười lăm phút... Rốt cuộc con chạy đi đâu thế?"

Tuân Diệu Lăng thuận miệng trả lời qua loa vài câu, cúi đầu trầm tư. Mới mười lăm phút thôi sao? Nàng rõ ràng cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu rồi.

Mẹ Tuân kéo tay nàng, mắt sắc bỗng phát hiện trên người con gái có thêm một chiếc lắc tay hình hoa linh lan bằng vàng và một chuỗi ngọc — rốt cuộc vừa rồi đứa nhỏ này đi đâu, sao lúc về trên người lại toàn vàng với ngọc thế này?

Rất nhanh sau đó, gia đình ba người gác lại khúc nhạc đệm nhỏ này ra sau đầu, tiếp tục vui vẻ đi dạo phố.

Tuy nhiên, chặng đường tiếp theo lại khiến Tuân Diệu Lăng hoàn toàn thất vọng.

Nói thế nào nhỉ, nàng vốn tưởng sau khi dẫn khí nhập thể, ngũ giác nhạy bén hơn, nàng có thể chọn ra những món ngon nhất trong rừng đồ ăn vặt kia. Hơn nữa, bụng nàng giờ đây không lo bị đầy, cộng gộp các điều kiện lại, lẽ ra phải được ăn uống thỏa thích mới đúng.

Thế nhưng, nàng đi hết hàng này đến quán nọ, lại phát hiện bản thân chẳng còn hứng thú với những món ăn đó nữa.

Một số thì điều kiện vệ sinh quá kém. Nhìn bằng mắt phàm thì có thể tạm chấp nhận, nhưng nhìn bằng mắt tu sĩ thì quả thực là một sự cha tấn.

Nhưng phần lớn đồ ăn là do chứa quá nhiều trọc khí. Nguyên liệu đều lấy từ phàm trần, không qua xử lý đặc biệt, với khả năng phân biệt linh khí của Tuân Diệu Lăng hiện tại, nàng có thể dễ dàng nhận ra trong đồ ăn chứa bao nhiêu tạp chất.

Vốn dĩ chỉ vì thèm ăn, đ.á.n.h đổi chút trọc khí nhập thể để nếm món ngon cũng chẳng sao — nhưng khi đồ ăn đưa đến bên miệng, nàng lại không sao nuốt trôi được. Có lẽ bản năng hấp thu linh khí, bài trừ trọc khí của tu sĩ đã ảnh hưởng đến nàng.

Đi dạo một vòng, nàng khó tránh khỏi cảm giác chán chường thất vọng.

Thảo nào các tu sĩ cơ bản đều "tích cốc" (nhịn ăn), hóa ra là vì lý do này. Sư phụ nàng cũng thật là, rõ ràng đã nhìn thấu tâm tư nhỏ mọn của nàng lại không chịu nói rõ, tâm địa quá xấu xa.

Bộ dạng "nhìn cái gì cũng chán" của Tuân Diệu Lăng làm cha mẹ sợ hết hồn, thậm chí còn định đưa con gái đi khám thầy thuốc. Tuân Diệu Lăng đành phải nói thật: Nàng đã nhập đạo, cần bắt đầu tích cốc.

Nàng lục trong pháp khí trữ vật sư phụ để lại, tìm thấy hai bình Tích Cốc Đan. Sư phụ nàng cũng coi như đủ chu đáo, bên ngoài mấy lọ đan d.ư.ợ.c đều dán giấy ghi tên, chỉ cần nàng biết chữ thì sẽ không tìm nhầm — Tích Cốc Đan vừa bỏ vào miệng liền tan ngay, mát lạnh như nước tuyết, thoang thoảng hương thơm nhẹ, ngoài ra chẳng có mùi vị gì khác. Một viên nuốt xuống, tinh thần sảng khoái, cảm giác đói bụng tiêu tan.

Gia đình ba người họ ở lại đạo quan, việc ăn uống do đạo quan lo liệu. Để tránh lãng phí, Tuân Diệu Lăng còn đặc biệt xuống bếp dặn dò họ không cần mất công nấu nướng cho mình nữa.

Chuyện này chỉ là việc nhỏ, nhưng lại lần nữa kinh động đến Thông Nhạc Sinh của Thanh Lam Tông.

Thông Nhạc Sinh kể từ lần trước vội vã lộ diện thì không thấy đâu nữa. Dù sao hắn cũng có rất nhiều việc phải xử lý, buổi tối cũng không ngủ lại đạo quan nên hai bên không chạm mặt nhau. Nhưng lần này, hắn ngự kiếm bay thẳng đến chỗ Tuân Diệu Lăng, người vừa đáp xuống đất đã đi thẳng vào vấn đề —

"Tuân tiểu hữu đã nhập đạo rồi sao?"

Tuân Diệu Lăng thập phần bình thản: "Vâng."

Chỉ mới nhập đạo sơ sơ thôi mà, vạn dặm trường chinh mới đi bước đầu tiên, đâu cần thiết phải loan tin cho cả thiên hạ biết chứ?

Dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của Tuân Diệu Lăng, Thông Nhạc Sinh nín thở, dùng thần thức quét qua người nàng từ trên xuống dưới một lượt. Xác nhận đạo tức trong cơ thể nàng đang vận chuyển, linh khí tinh thuần đang chạy theo vòng đại tiểu chu thiên, hắn tức khắc cảm thấy hoa mắt chóng mặt —

Mới ngày hôm qua khi gặp nàng, Thông Nhạc Sinh vô cùng chắc chắn đối phương vẫn là người phàm.

Nhưng hôm nay, nàng không nghi ngờ gì nữa đã là một tu sĩ dẫn khí nhập thể.

... Một đêm nhập đạo!

Thông Nhạc Sinh suýt nữa đứng không vững. Hắn nhắm mắt, niệm vài câu thanh tâm chú mới bình tĩnh lại được.

Hắn mở mắt, thái độ vẫn thân thiết tiêu sái như cũ, chỉ là giọng điệu có phần căng thẳng khó hiểu: "Chúc mừng Tuân đạo hữu."

Sau đó xoay người bỏ đi luôn.

Ngược lại làm cho Tuân Diệu Lăng bị thái độ lúc kinh lúc rống của hắn làm cho nghệt mặt ra, chẳng hiểu mô tê gì.

Thông Nhạc Sinh bước nhanh ra khỏi đạo quan, ngự kiếm bay lên trời, sau đó lấy ra ngọc giản truyền tin, báo tin tức về tông môn.

Mấy vị trưởng lão Thanh Lam Tông vốn đang có ý định thu đồ đệ nghe tin xong liền nhốn nháo cả lên.

"Một đêm nhập đạo, một đêm nhập đạo! Ha ha ha ha, lão hủ tu hành hơn hai ngàn năm, chưa từng gặp qua kỳ tài như thế!"

"Có Thiên linh căn này xuất thế, quả là may mắn của Thanh Lam Tông ta!"

Sau đó, mấy vị trưởng lão chứng nào tật nấy, lại bắt đầu vòng tranh cãi mới xem "ai thích hợp nhận Tuân Diệu Lăng làm đồ đệ hơn".

"Tất cả im miệng đi." Một vị trưởng lão mặc gấm y trắng, đầu đội mũ mẫu đơn châu ngọc quát lên đầy vẻ mất kiên nhẫn. Hai con sư t.ử xanh phủ phục dưới chân bà vẫy đuôi, lặng lẽ mở mắt, móng ngọc mắt vàng, uy phong bễ nghễ, "Trọng điểm là cái này sao? Trọng điểm là đứa nhỏ này dẫn khí nhập thể ở chốn phàm trần — con bé là Thiên linh căn, chỉ trong một đêm, cái thị trấn Vân Khê nhỏ bé này đào đâu ra nhiều linh khí cho nó tu luyện như vậy? Chắc chắn có người đã giúp nó."

Các trưởng lão lập tức nhíu mày, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn nhau.

Chẳng lẽ có kẻ nào lén phái đệ t.ử xuống hạ giới, định hớt tay trên bắt cóc Thiên linh căn trước? Đây là hành vi gian lận — hoặc là mấy lão trưởng lão đang bế quan kia nghe tin xong, nhân lúc bọn họ không để ý, lặng lẽ xuống trần gian thu đồ đệ trước...?

Mới có một ngày thôi mà! Ngồi đây đều là trụ cột của Thanh Lam Tông, đại năng của Nhân tộc, dưới trướng cũng đâu thiếu đồ đệ, chẳng lẽ lại khát khao cái Thiên linh căn này đến mức đó sao? Có đến nỗi thế không?

... Được rồi, sự thật chứng minh, rất đến nỗi là đằng khác.

"Chuyện này nếu là do ai đó trong chúng ta thông minh nhanh chân đến trước thì còn đỡ." Một vị trưởng lão nhắm mắt hừ nhẹ, "Chứ nếu đệ t.ử này bị môn phái khác cướp mất thì..."

Ngắn ngủi trầm mặc sau đó, Tông chủ Thanh Lam Tông phất tay: Tan họp!

Từ giờ trở đi, muốn cướp đệ t.ử thì mạnh ai nấy dùng bản lĩnh!

Chương 5

Thiên linh căn "một đêm nhập đạo" làm Thanh Lam Tông náo loạn gà bay ch.ó sủa, nhưng nhân vật trung tâm gây ra sóng gió lại chẳng hay biết gì, bởi vì nàng đang tham gia "lớp phổ cập kiến thức cơ bản Tu chân giới" tại đạo quan.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.