Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 7:-----
Cập nhật lúc: 02/12/2025 10:01
Người giảng dạy là một đệ t.ử Chấp sự đường của Thanh Lam Tông. Học viên tham gia lớp học này chính là tám người trúng tuyển từ đợt sàng lọc vừa rồi.
Ngày mai bọn họ sẽ xuất phát, ngồi linh thuyền đến Vấn Đạo Thần Cung trên đảo Vô Lượng, dùng Đăng Tiên Thang để khảo nghiệm tâm tính, sau khi kết thúc sẽ là tiết mục các tiên môn bách gia chọn lựa đồ đệ.
"Kể từ sau trận đại chiến Tiên - Ma ngàn năm trước, nhân tu chúng ta lập nên Tiên đạo liên minh mới, nương tựa giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ Thiên Đạo. Trong đó, thế lực mạnh nhất chính là 'Tam tông Tứ phái Thập nhị môn'."
Đệ t.ử Chấp sự đường vì thuận tiện giảng giải nên phất tay, dùng linh khí vẽ hình minh họa giữa không trung. Những dòng chữ vàng phác họa ra biểu đồ hình kim tự tháp.
"Trong các đại tông môn, cấp bậc tu giả được phân chia đại khái như sau: dưới Tông chủ là Trưởng lão, dưới Trưởng lão là Đệ t.ử thân truyền, Đệ t.ử nội môn, sau đó đến Đệ t.ử ngoại môn và Tạp dịch."
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại, nghiêm mặt nói:
"Theo tiêu chuẩn thông dụng của các đại tông môn hiện nay, Thượng phẩm linh căn có thể bái Trưởng lão làm thân truyền, Trung phẩm linh căn có thể làm đệ t.ử nội môn. Còn Hạ phẩm linh căn thì chỉ có thể làm đệ t.ử ngoại môn hoặc tạp dịch."
Nghe đến đó, phần lớn những người chờ tuyển chọn đều không kìm được mà cúi đầu.
Tám người được chọn từ thị trấn Vân Khê, ngoại trừ một Thiên linh căn là Tuân Diệu Lăng, còn có hai người Trung phẩm linh căn, số còn lại đều là Tạp linh căn hạ phẩm.
Có người không kìm được mà ném về phía Tuân Diệu Lăng ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị —
Cho dù trước đó họ không biết Thiên linh căn là gì, thì nghe đến đây cũng đủ hiểu ra vấn đề.
Con đường tiên đạo xa vời thâm sâu, ngay ở bước đầu tiên, đã có sự phân chia một trời một vực giữa những người cùng xuất phát.
Đệ t.ử Chấp sự đường tiếp tục giảng bài: "Tuy nhiên phàm sự không có gì là tuyệt đối. Đối với những đệ t.ử có tâm tính siêu phàm, luôn có tiên sư sẵn lòng phá lệ thu nhận."
Hắn chia sẻ thêm một số thông tin thực tế: "Hơn nữa, đại hội lần này trên danh nghĩa là tiên môn bách gia chọn đồ đệ, nhưng thực tế cũng là sự lựa chọn hai chiều. Một số người sẽ nhận được lời mời từ nhiều môn phái, lúc này cần các ngươi tự mình cân nhắc lợi hại."
Nói đoạn, hắn không giấu được vẻ hơi cao ngạo, giọng điệu ôn hòa nhưng lại mang hàm ý kẻ bề trên:
"Ta biết, rất nhiều người sẽ có suy nghĩ 'thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng', cho rằng gia nhập một tông môn nhỏ làm đệ t.ử hạt giống sẽ thoải mái hơn làm đệ t.ử ngoại môn ở đại tông môn. Đại tông môn có sẵn danh tiếng, tiểu tông môn muốn lôi kéo người thì chỉ có thể đưa ra nhiều thành ý hơn, lẽ đời là thế. Nhưng các ngươi ngàn vạn lần đừng quên —"
"Dưới bóng cây lớn dễ hóng mát. Mà chênh lệch giữa đại tông môn và tiểu tông môn còn khủng khiếp hơn các ngươi tưởng tượng nhiều."
Lời này nói điểm đến là dừng, khá hàm súc, nhưng Tuân Diệu Lăng hiểu ngay lập tức.
Bái nhập tông môn cũng giống như đầu t.h.a.i lần hai, tìm sư phụ chẳng khác gì tìm cha mẹ ruột cho mình.
Hiện tại ngươi dựa vào cha thế nào, thì tương lai ngươi cũng sẽ dựa vào tông môn mình như thế ấy.
Địa vị đệ t.ử của đại tông môn và tiểu tông môn ai hơn ai kém, nhìn qua là hiểu ngay.
Tiếp theo, vị đệ t.ử Chấp sự đường này còn tập trung kể về lịch sử phát triển của Thanh Lam Tông bọn họ, kể xem tông môn hiện nay có bao nhiêu trưởng lão đã tu thành đại năng một phương trong các lĩnh vực.
Thanh Lam Tông là tông môn đỉnh cấp, nhưng vẫn chưa thể vươn tới một trong Thượng Tam Tông (ba tông môn đứng đầu).
Về hai tông môn còn lại trong Thượng Tam Tông — Huyền Hoàng tông dựa vào mỏ linh thạch nên có thể nói là cực kỳ giàu có, đệ t.ử nhờ đó cũng giỏi cảm ứng linh khí hơn, độc chiếm ưu thế trong các mảng như luyện khí, chế phù.
Ngoài ra chính là Quy Tàng tông. Dùng lời của vị đệ t.ử này thì Quy Tàng tông là nơi "nguồn xa dòng dài, căn cơ thâm cố, từng xuất hiện rất nhiều nhân vật kiệt xuất, cũng là người đứng đầu Tiên đạo liên minh hiện nay."
"Giá mà chúng ta được ba tông môn lớn tuyển chọn thì tốt biết mấy..." Một thiếu niên tướng mạo thanh tú, dáng vẻ thư sinh không kìm được buột miệng nói. Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền hơi trợn mắt, xấu hổ tạ lỗi với mọi người.
Hắn là Trung phẩm linh căn, hơn nữa lại là Biến dị Phong linh căn, coi như có cơ hội tiến vào Thượng Tam Tông. Nhưng điều đó không có nghĩa là những người khác cũng may mắn như hắn.
"Hừ, giả nhân giả nghĩa cho ai xem?" Cô bé ăn mặc sang trọng bên cạnh hắn bĩu môi quay mặt đi đầy vẻ không kiên nhẫn. Nhưng vì có đệ t.ử Thanh Lam Tông ở đó nên nàng cũng chỉ dám lầm bầm oán trách một câu.
Bọn họ giống như những chú cá nhỏ sắp bơi ra biển lớn, thất tình lục d.ụ.c trong lòng lúc này đã bị khuấy đảo thành một nồi cháo, có người trở nên chần chừ yếu đuối hơn ngày thường, cũng có người trở nên nóng nảy dễ giận hơn.
Còn Tuân Diệu Lăng — Đệ t.ử Chấp sự đường vẫn không nhịn được mà liếc nhìn về phía Thiên linh căn hiếm thấy kia. Nàng dường như bình tĩnh và nhẹ nhàng hơn người thường rất nhiều.
Hắn chỉ do dự trong tích tắc, Tuân Diệu Lăng đã chú ý đến ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt trong veo như muốn hỏi: Có việc gì không?
... Hắn quên mất, nàng hiện tại đã dẫn khí nhập thể, độ nhạy bén với ánh mắt vượt xa người thường.
Đệ t.ử Chấp sự đường hít sâu một hơi.
Hắn tu hành năm năm, hiện giờ cũng chỉ mới Luyện Khí tầng ba thôi! Đối mặt với Thiên linh căn, hắn thật sự cảm thấy không đủ tư cách làm thầy!
Cũng may buổi giảng giải đã sắp kết thúc. Vị đệ t.ử này qua loa nói vài câu tổng kết cho lớp học xóa mù chữ, rồi trốn như chạy khỏi tĩnh thất.
Hắn đi rồi, đám trẻ còn lại rốt cuộc không kìm nén được nữa, tụm năm tụm ba thì thầm to nhỏ.
Nhưng không một ai dám lại gần Tuân Diệu Lăng.
Tuân Diệu Lăng mừng vì được yên thân. Nàng đứng dậy phủi những hạt bụi không hề tồn tại trên váy, chậm rãi đi ra khỏi đạo quan.
Thị trấn Vân Khê mang đậm nét đẹp vùng sông nước Giang Nam, dòng nước biếc bao quanh những con đường lát đá xanh, những ngôi nhà cổ tường trắng ngói đen xây dọc bờ sông, liễu rủ ven bờ phất phơ trong gió nhẹ, một khung cảnh yên bình tường hòa.
Chỉ là nàng không ngờ những trải nghiệm tiếp theo của mình lại muôn màu muôn vẻ đến thế.
Đầu tiên nàng gặp một ông lão tóc bạc đang bán kẹo đường (đường họa) bên đường — điều thú vị là những hình vẽ bằng đường của ông không hề có chút trọc khí nào thường thấy ở đồ ăn phàm trần.
Tuân Diệu Lăng không kìm được liền mua hai cây kẹo đường của ông lão.
Ông lão cười đến mức nếp nhăn trên mặt như nở hoa: "Tiểu cô nương, lão sống đến tuổi này rồi, tay nghề vẽ đường này không có người truyền thừa, cháu có muốn học cùng lão không?"
"Dạ không đâu ông ơi." Tuân Diệu Lăng c.ắ.n một miếng kẹo đường, đáp, "Cháu thích ăn, đâu có nghĩa là cháu muốn làm đầu bếp đâu ạ."
Ông lão tóc bạc: "..."
