Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 83: Món Hàng Trao Đổi
Cập nhật lúc: 02/12/2025 11:12
Từ Hưng Hoài cúi đầu, không hiểu vì sao lại trầm mặc một lát.
Giây tiếp theo, ông bất ngờ rút thanh linh kiếm bên hông, không chút do dự c.h.é.m một nhát vào cổ tay mình!
Máu tươi chứa đầy linh khí đậm đặc lập tức tuôn ra, chảy lênh láng trên mặt đất.
Tên tu sĩ đang bị nhốt trong lồng sắt kia dường như chịu phải kích thích gì đó, đột ngột ôm chặt lấy đầu. Đầu hắn vặn vẹo một cách quỷ dị, "rắc" một tiếng quay ngoắt về hướng Từ Hưng Hoài. Ngay sau đó, những con Khôi Lỗi Trùng dưới lớp da hắn tranh nhau chui ra, kết thành từng đàn lúc nhúc lao về phía Từ Hưng Hoài.
Chấp pháp trưởng lão dường như đoán được điều gì, hét lớn: "Từ trưởng lão!"
Nhưng đã quá muộn.
Tốc độ của lũ Khôi Lỗi Trùng quá nhanh, chỉ trong tích tắc đã chui tọt vào miệng vết thương của Từ Hưng Hoài. Kèm theo tiếng nhai nuốt khe khẽ đầy thỏa mãn, chúng biến mất tăm trong cơ thể ông.
Sắc mặt Từ Hưng Hoài vì mất m.á.u quá nhiều mà chuyển sang màu trắng bệch của người sắp c.h.ế.t.
Mặc kệ cơn đau nhức nhối trong cơ thể, ông nhìn con Khôi Lỗi Trùng đỏ tươi vừa chui ra trước mắt, bật cười vài tiếng thê lương nhưng lại có phần sảng khoái.
"Khôi Lỗi Trùng của Ma tộc... chỉ có một điều cấm kỵ duy nhất. Đó là kẻ tu vi thấp không được phép gieo trùng lên người có tu vi cao hơn. Nếu không, quan hệ chính phụ sẽ bị đảo ngược, âm dương đảo lộn..."
Từ Hưng Hoài nghiêm mặt, trong mắt hiện lên sắc đỏ như máu. Rất nhanh, thần thức của ông đi ngược theo cơ thể của hàng ngàn hàng vạn con Khôi Lỗi Trùng, dường như kéo dài đến một nơi rất xa, rất xa.
Ông bỗng nhiên mở mắt ra.
Hồng hộc, hồng hộc...
Âm thanh đầu tiên ông nghe thấy là tiếng tim đập dữ dội trong lồng ngực, cùng với tiếng thở dốc sặc mùi m.á.u tanh.
Từ Hưng Hoài theo bản năng đưa tay che miệng.
Nhưng đôi tay kia không phải là tay của ông.
Đôi tay này trắng trẻo, mềm mại... là tay của một người đàn ông trung niên được bảo dưỡng kỹ càng.
Từ Hưng Hoài gian nan ngẩng đầu lên, nhìn vào tấm gương đồng mờ ảo. Trong đó phản chiếu một mái tóc đen rối bù cùng một đôi mắt chứa đầy oán hận ——
Oán hận đó thuộc về Lệ Thiện Tư.
Thần thức của Lệ Thiện Tư vẫn đang gào thét, giãy giụa trong đầu, cố gắng đoạt lại quyền kiểm soát.
Ta đã chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi Thanh Lam Tông ngay lập tức... Ta sẽ rời khỏi tiên môn, cho dù phải đầu quân cho Ma tộc, đặt chân đến Ma Vực, ta cũng muốn sống, sống thật lâu dài, sống mãi không già!
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ!
Từ sư huynh! Dựa vào cái gì huynh vẻ ngoài già nua đến thế, mà tu vi lại cao hơn ta?
Ta chỉ muốn sống tiếp mà thôi, tại sao huynh cứ phải bức ép ta vào đường cùng, thà ngọc đá cùng tan, đồng quy vu tận với ta chứ không chịu để ta được toại nguyện!
Từ Hưng Hoài cúi đầu, dùng đôi tay dính đầy m.á.u loang lổ kia nâng đầu mình lên, sau đó khẽ ngâm:
"Nhân sinh nhi tĩnh, thiên chi tính dã... Cảm nhi hậu động, tính chi hại dã... Cố viết nhất niệm khởi, tắc bách chướng sinh; nhất niệm diệt, tắc thiên kiếp tận..." (Người sinh ra vốn thanh tịnh, đó là tính trời... Do cảm xúc mà vọng động, đó là hại đến bản tính... Cho nên nói một niệm khởi lên thì trăm chướng ngại sinh ra, một niệm diệt đi thì ngàn kiếp nạn chấm dứt...)
Đột ngột, tiếng gào thét điên cuồng của Lệ Thiện Tư im bặt —— hắn sắp bị vị sư huynh này chọc cho tức cười rồi.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời này, huynh ấy thế mà còn muốn tụng kinh?
... Sư huynh, huynh muốn siêu độ cho ai đây?
Tốc độ điều tra kẻ đ.á.n.h cắp trận đồ của Thanh Lam Tông quả thực rất nhanh.
Những chiếc linh thuyền chở các đệ t.ử Trúc Cơ từ bí cảnh trở về còn chưa kịp đáp đất, Chấp Pháp Đường đã báo cáo rằng đã tìm ra hung thủ. Đó chính là Ngoại môn trưởng lão của Thanh Lam Tông - Lệ Thiện Tư.
Vì thế, trưởng lão dẫn đầu của Thanh Lam Tông đã đứng ra giải thích cho các tiên môn ngay trên linh thuyền:
"... Lệ trưởng lão đã làm Truyền công trưởng lão ở Thanh Lam Tông ta mấy trăm năm nay. Ông ta cũng từng trải qua đại chiến Tiên - Ma lần trước, từng chứng kiến cảnh sinh linh đồ thán do ma triều gây ra. Đáng tiếc, vật đổi sao dời —— ông ta thế mà lại cấu kết với Ma tộc, mượn tà thuật Khôi Lỗi của chúng để thao túng đệ t.ử của mình đến Vân Tâm Lâu đ.á.n.h cắp trận đồ. Sau khi sự việc bại lộ, ông ta còn điều khiển tai mắt đã cài cắm trong Chấp Pháp Đường hòng tiêu hủy chứng cứ. May thay, một vị trưởng lão khác của tông môn ta là Từ Hưng Hoài Từ trưởng lão, nhờ kiến thức sâu rộng đã phá giải được tà thuật này, không để Lệ trưởng lão thực hiện được âm mưu."
"Chỉ tiếc là, bản thân Từ trưởng lão cũng vì thế mà hao hết chân nguyên, cùng Lệ Thiện Tư đồng quy vu tận..."
Từ Hưng Hoài là trưởng lão chuyên dạy dỗ các đệ t.ử nội môn của Thanh Lam Tông.
Đa số các đệ t.ử này trước khi tu vi thành công và rời khỏi học đường đều đã từng chịu sự huấn luyện dưới trướng Từ trưởng lão.
Vừa nghe tin Từ trưởng lão qua đời, không ít đệ t.ử Thanh Lam Tông đều đỏ hoe mắt.
"Thanh Lam Tông vậy mà lại xuất hiện kẻ phản đồ thất tín bội nghĩa, đại nghịch bất đạo như thế, thật quá đáng hận!"
"... Qua chuyện này cũng có thể thấy Thanh Lam Tông quản lý tu sĩ cấp dưới quá lỏng lẻo, phải chịu tội sơ suất."
Cũng có tu sĩ đứng ra biện giải cho Thanh Lam Tông:
"Ma tộc xưa nay tàn nhẫn xảo trá, giỏi trò đùa bỡn nhân tâm. Lần này cũng là do xui xẻo..."
"Lệ Thiện Tư cố nhiên đáng hận. Nhưng thọ nguyên của hắn sắp hết mà mãi không thể tăng tiến cảnh giới, trong lúc cùng đường bí lối làm ra chuyện hồ đồ này cũng chẳng lạ. 'Cửa tử' này là kiếp nạn mà hàng ngàn hàng vạn tu sĩ đều phải đối mặt. Từ xưa đến nay, biết bao tu sĩ vì không vượt qua được cửa t.ử mà một niệm thành ma. Ngược lại, người có tâm tính sáng tỏ như Từ trưởng lão thật sự hiếm có, vậy mà lại bị đồng môn ngày xưa liên lụy đến c.h.ế.t, kết cục chẳng lành, thật khiến người ta thổn thức."
Nhờ phúc của Từ trưởng lão, vụ án này được kết thúc trong nội bộ Thanh Lam Tông. Tuy danh dự Thanh Lam Tông giảm sút nghiêm trọng, nhưng cũng không đến mức bị các tiên môn khác vây đ.á.n.h đòi công đạo.
Dù vậy, vẫn có những trưởng lão của tông môn khác không phục. Một vị trưởng lão nói giọng châm chọc: "Hừ, Lệ Thiện Tư thì bảo là có tình có thể tha thứ, Từ Hưng Hoài thì là chí công vô tư, thế còn đồ đệ của ta vì chứng ly hồn mà đến giờ vẫn chưa tỉnh lại thì sao? Chẳng lẽ đồ đệ ta xứng đáng chịu kiếp nạn này à? Hơn nữa chúng ta còn chưa điều tra rõ ràng rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong bí cảnh ——"
Tóm lại, trong ván cờ này, Nhân tộc tu sĩ thật sự thua t.h.ả.m hại.
Tuân Diệu Lăng ngồi trong hàng ghế đệ tử, nghe họ lòng đầy căm phẫn tranh cãi. Lâm Nghiêu đứng cách đó không xa lặng lẽ đi tới, khẽ nhíu mày: "Sao bên ngoài bí cảnh lại có chuyện trộm cắp trận đồ của Thanh Lam Tông nhỉ? Có phải có người cố ý nhốt chúng ta ở trong đó không?"
Tuân Diệu Lăng ném cho hắn một ánh mắt kiểu "Ngươi tự hiểu đi", rồi nói: "Những chuyện trải qua trong kính Nguyệt Thần, tốt nhất ngươi nên giữ bí mật, đừng hé răng nửa lời."
Sắc mặt Lâm Nghiêu không đổi, chậm rãi nói: "Cái gương đó còn có một cái tên, gọi là Côn Luân Kính."
Tuân Diệu Lăng nhướng mày: "Ồ, hóa ra nó tên là Côn Luân Kính à ~"
"Sư tỷ, chuyện đến nước này tỷ đừng giả ngốc nữa." Lâm Nghiêu dùng ánh mắt tang thương như đã nhìn thấu hồng trần nói, "Có phải Côn Luân Kính bị tỷ lấy đi rồi không? Nếu không thì chúng ta đời nào được cái gương đó thả ra. Ta biết đó là Thần khí. Tỷ dựa vào bản lĩnh của mình khiến Thần khí nhận chủ, ta không có ý kiến gì. Trước đó ta đã nói sẽ ghi nhớ ân tình của tỷ, câu nói đó là nghiêm túc. Chuyện về Thần khí, ta đảm bảo sẽ không nói cho người thứ ba biết."
Lâm Nghiêu nhìn về phía hệ thống thiên mệnh của mình.
Nhiệm vụ chính tuyến "Tìm kiếm Thần khí Côn Luân Kính" sau khi bị kẹt suốt một đêm, thế mà lại tự động hiển thị hoàn thành một cách khó hiểu.
Cũng đúng thôi, hắn thực sự đã tìm thấy Côn Luân Kính rồi mà, chỉ là cuối cùng không lấy được vào tay thôi.
Chuyến đi bí cảnh lần này cũng khiến Lâm Nghiêu bắt đầu nghi ngờ sâu sắc về độ tin cậy của cái "Hệ thống thiên mệnh" này —— con Huyễn Kình khổng lồ trong bí cảnh là do hắn chạm vào bức tranh Nguyệt Thần mà đ.á.n.h thức, hắn cũng là người mang theo manh mối từ hệ thống để đi tìm Thần khí, kết quả suýt chút nữa thì bỏ mạng ở trỏng. Nói cách khác, vốn dĩ chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng hễ hắn đến là y như rằng có biến.
... Có câu châm ngôn rằng "Không tìm đường c.h.ế.t thì sẽ không phải c.h.ế.t". Lâm Nghiêu quyết định, từ nay về sau sẽ tôn thờ câu nói này làm châm ngôn sống, khắc cốt ghi tâm, khắc cả lên chuôi kiếm của mình.
Nhiệm vụ tìm kiếm Côn Luân Kính đã kết thúc, nhưng nhiệm vụ nhánh thu thập ngũ hành linh khí vẫn chưa biến mất:
[Nhiệm vụ nhánh: Thu thập mảnh vỡ linh khí thuộc tính Kim / Mộc / Thủy / Hỏa / Thổ, hoặc các thiên tài địa bảo chứa linh khí để phục vụ cho việc phá cảnh. Sau khi thu thập đủ một lần, thưởng một tờ đơn phương Huyền Nguyên Đan (loại đan d.ư.ợ.c này giúp tăng xác suất Kết Đan thành công).]
Lâm Nghiêu vẫn thèm khát tờ đơn phương kia, thế là hắn ôm thanh "Kiếm tìm đường c.h.ế.t" của mình, hắng giọng, cố nặn ra một giọng điệu chân thành thắm thiết, nở nụ cười lấy lòng với Tuân Diệu Lăng: "Tuân sư tỷ..."
"Dừng, có gì nói thẳng." Tuân Diệu Lăng cảm thấy da gà da vịt nổi hết cả lên.
Lâm Nghiêu: "Khụ khụ, nghe nói trong bí cảnh sư tỷ được Viêm Hoàng Điểu tặng cho một chiếc lông đuôi chứa linh khí hỏa thuộc tính?"
Tuân Diệu Lăng khựng lại: "Sao ngươi biết?"
Lâm Nghiêu: "Sư tỷ vẫn còn đ.á.n.h giá thấp độ nổi tiếng của mình trong đám tu sĩ cùng lứa rồi. Nhất cử nhất động của tỷ trong bí cảnh, chỉ cần bị Khuy Thiên Kính ghi lại, thì hầu như đều đã truyền khắp các tông môn."
Hắn chớp mắt, nói tiếp: "Hiện giờ trong tay ta đã có mảnh vỡ linh khí của ba thuộc tính Thủy, Thổ, Kim, chỉ còn thiếu Hỏa và Mộc là đủ ngũ hành. Vốn dĩ, sau mỗi lần rèn luyện ở Bắc Hải bí cảnh, Thanh Lam Tông đều sẽ tổ chức một hội giao lưu pháp bảo ngắn hạn, lúc đó mọi người có thể mang những thứ mình không dùng ra trao đổi. Nhưng với tình hình năm nay, hội giao lưu chắc chắn không thể tổ chức được nữa, ta đành phải tự thân vận động tìm kiếm hai loại thuộc tính còn lại. Vừa khéo chiếc lông đuôi trong tay sư tỷ là thứ ta cần... Cho nên ta nghĩ, nếu sư tỷ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích, thì sẽ đỡ cho ta rất nhiều công sức. Ta cũng nhất định sẽ cố gắng trả thù lao khiến sư tỷ hài lòng —— tỷ muốn linh thạch hay vật liệu khác, cứ việc nói."
Thiên tài địa bảo giàu linh lực tinh thuần tuy hiếm, nhưng phóng mắt khắp Cửu Châu đại lục thì cũng không thiếu, định giá cũng không khó.
Ví dụ như chiếc lông đuôi trong tay Tuân Diệu Lăng, lúc được giá có thể bán khoảng một vạn năm ngàn linh thạch, rẻ nhất cũng không dưới một vạn.
Lâm Nghiêu căng thẳng c.ắ.n răng. Thật ra trong tay hắn không có nhiều linh thạch đến thế, nhưng hắn có thể ứng trước lương tháng ở Thiên Lộc Các. Chờ lấy được đơn phương Huyền Nguyên Đan, luyện chế xong đem bán thì sẽ nhanh chóng thu hồi vốn.
Nói đoạn, Lâm Nghiêu vung tay lên, thả ra đống "trân quý" trong túi trữ vật của mình —— đây đều là gia sản hắn tích cóp được, trong đó có cả những linh thực cao cấp, pháp bảo tàn khuyết... tìm được trong Bắc Hải bí cảnh lần này.
"Nếu sư tỷ không chê, vừa mắt cái nào cứ nói thẳng với ta, dùng để trừ vào một phần linh thạch thì càng tốt."
Tuân Diệu Lăng nhìn đống đồ lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ gọi Côn Luân Kính trong đầu: "Dậy đi, làm việc nào!"
"Tới đây tới đây! Giám định bảo vật đúng không? Ha ha, trên đời này không ai giỏi món này hơn ta đâu!" Côn Luân Kính cảm thấy cuối cùng mình cũng có đất dụng võ, dùng giọng điệu diễu võ dương oai nói, "Ta biết ngay là ngươi không thể rời xa ta được mà! Để ta xem nào ——"
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Côn Luân Kính bắt đầu bình phẩm từng món:
"Rác rưởi."
"Đồ chơi con nít."
"Vô vị."
"Đống rác to."
Tuân Diệu Lăng: "............"
Tuân Diệu Lăng dù sao cũng có chút mắt nhìn.
Gia sản của Lâm Nghiêu tuy không tính là giàu đến mức kinh thiên động địa, nhưng trong đám tu sĩ cùng cấp cũng thuộc hàng thượng thừa. Những thứ bị cái gương này chê là "rác rưởi", đối với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói đều là đồ có giá trị.
Thế là Tuân Diệu Lăng mặt vô cảm lấy chiếc lông đuôi Viêm Hoàng Điểu ra: "Thế còn cái này của ta thì sao?"
"Rác ——" Côn Luân Kính suýt nữa thì buột miệng chê, nhưng may mà phanh lại kịp thời, nịnh nọt nói: "Đây là vật kỷ niệm chủ nhân nhặt về từ bí cảnh mà! Ý nghĩa khác biệt, giá trị đương nhiên cũng không giống nhau rồi!"
Nói xong, nó vội vàng chữa cháy: "Thật ra trong đống kia cũng có cái dùng được. Nhìn xem, chỗ kia có phải có một lá cờ nhỏ rách nát không?"
"Cái này á?" Tuân Diệu Lăng chỉ vào lá cờ màu đen tàn tạ.
"Hửm?" Lâm Nghiêu nhìn lá cờ đó một lúc, mãi mới nhớ ra mình nhét nó vào túi trữ vật từ bao giờ. Nhưng nhìn quanh thân nó chẳng có lấy một tia linh quang, hắn biết thứ này đã hỏng hoàn toàn: "À, đây là một món đồ chơi nhỏ thôi. Nếu sư tỷ thích, ừm... thì ta sẽ trả số linh thạch mua lông đuôi theo giá thị trường, còn thứ này tặng kèm cho sư tỷ làm đầu thừa đuôi thẹo, thế nào?"
Cùng lúc đó, Côn Luân Kính đang đắc ý dào dạt nói trong đầu nàng: "Đây là trận bảo mà Vu tộc thời thượng cổ dùng để dựng Tụ Hồn Trận. Cũng chẳng phải tà vật gì đâu, chỉ là có thể giúp hồn phách người c.h.ế.t ngưng tụ lâu dài không tan, không bị ngoại giới quấy nhiễu, để có thể thanh thanh tịnh tịnh, nguyên vẹn mà đi đầu t.h.a.i —— những cuộc đấu tranh thời thượng cổ t.h.ả.m khốc hơn bây giờ nhiều, bị đ.á.n.h đến hồn phi phách tán là chuyện thường tình. Cái Tụ Hồn Trận này tuy đã rách nát t.h.ả.m thương, nhưng tu sửa một chút vẫn dùng được. Lúc nào cảm thấy mình sắp c.h.ế.t thì cắm phập xuống đất thế này, hắc hắc, cho dù là tu sĩ Phản Hư Cảnh cũng không đ.á.n.h tan được hồn phách của ngươi, 18 năm sau lại là một hảo hán! Có điều, nếu đổi là tu sĩ Hợp Đạo Kỳ hoặc Độ Kiếp Kỳ đến, thì e là phải xem vận may của ngươi rồi..."
