Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 84: Làm Khí Tu Có Ai Mà Không Điên?

Cập nhật lúc: 02/12/2025 11:13

Tuân Diệu Lăng hít sâu một hơi, thầm hỏi trong lòng: "Thứ này thật sự phải đợi đến lúc c.h.ế.t mới dùng được sao?"

Côn Luân Kính đáp giọng hiển nhiên: "Chứ sao nữa? Đang yên đang lành tự nhiên ai lại để ba hồn bảy vía lìa khỏi xác làm gì? Bộ chán sống rồi à?"

Tuân Diệu Lăng: "..."

Thôi được rồi. Có còn hơn không.

Nàng nhận lấy lá cờ từ tay Lâm Nghiêu, đồng ý vụ giao dịch này. Còn chiếc lông đuôi Viêm Hoàng Điểu kia coi như bán giá hữu nghị đồng môn, thu của hắn một vạn linh thạch cho tròn.

Lâm Nghiêu mừng húm, cáo từ Tuân Diệu Lăng rồi cất kỹ túi trữ vật, quay người lặn vào đám đông như cá gặp nước để tiếp tục giao dịch với những người khác. Đi được một đoạn xa, hắn mới vỗ trán, sực nhớ ra: Hình như cái lá cờ kia là hắn nhặt được trong mộ thần!

Cũng không phải là hắn tiếc của. Đồ đã đưa đi rồi, hối hận cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng mà... chắc Tuân sư tỷ sẽ không để ý chuyện món đồ đó từng là vật bồi táng nằm trên nắp quan tài đâu nhỉ...?

Sắc mặt Lâm Nghiêu cứng đờ, quyết định sống để bụng c.h.ế.t mang theo, vĩnh viễn chôn chặt lai lịch của món pháp bảo đó.

Sau khi hắn đi, Tuân Diệu Lăng nhìn quanh bốn phía, hóa ra cũng có không ít đệ t.ử đang tranh thủ trao đổi, buôn bán ngầm với nhau.

Các trưởng lão thấy vậy cũng mắt nhắm mắt mở, không ai lên tiếng ngăn cản.

Thực ra hiện tại mới là thời điểm giao dịch tốt nhất. Đa số các trưởng lão dẫn đầu của các tông môn đều có mặt, ai cũng muốn êm chuyện, không muốn làm lớn, nên sẽ không xảy ra tình trạng ỷ lớn h.i.ế.p nhỏ hay ép mua ép bán. Phải biết rằng trước kia, mỗi khi có hội giao lưu, bóng dáng của các tu sĩ chấp pháp luôn túc trực, quản lý rất gắt gao.

Nửa ngày sau, linh thuyền từ từ đáp xuống trước sơn môn của Thanh Lam Tông.

Mọi người vừa mới rời thuyền, Tuân Diệu Lăng đã nghe thấy tiếng xì xào kinh ngạc từ phía trước:

"Là Tông chủ kìa!"

"Thanh Lam Tông chủ đích thân lộ diện luôn sao?"

Rèn luyện ở Bắc Hải bí cảnh là hoạt động quy mô không lớn cũng không nhỏ. Bình thường, nhân vật cấp Tông chủ sẽ không ra mặt tiếp khách, nhưng lần này bà ấy lại xuất hiện, hơn nữa còn đích thân đứng ở sơn môn đón chào... E rằng sự việc của Lệ Thiện Tư và Từ Hưng Hoài đã kinh động đến tầng lớp cao nhất của Thanh Lam Tông, khiến họ không thể không coi trọng.

Đây cũng là lần đầu tiên Tuân Diệu Lăng nhìn thấy Tông chủ Thanh Lam Tông.

Người nọ dung mạo thanh tú, vận một tà áo dài màu thiên thanh, mái tóc đen buông xõa tự nhiên sau lưng, trên người không có lấy nửa điểm trang sức cầu kỳ. Khi bà ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy ươn ướt như chứa đựng màn mưa phùn đêm xuân, khiến người đối diện vô cớ cảm thấy tĩnh tâm. Khi bà cất lời, không ai nỡ lên tiếng cắt ngang.

Bà mở miệng, người đầu tiên bà chào hỏi lại là Tạ Chước.

Bà mỉm cười, không hiểu sao trong nụ cười ấy ngoài sự quen thuộc còn pha chút bỡn cợt: "Tạ trưởng lão."

Nụ cười nhạt trên mặt Tạ Chước vẫn không đổi: "Không dám nhận tiếng 'trưởng lão' này của Tông chủ. Vãn bối Tạ Chước, tham kiến Lạc Tông chủ."

Lạc Tông chủ cũng không tiếp tục hàn huyên với hắn, ánh mắt bà xoay chuyển, dừng lại trên người Tuân Diệu Lăng.

"Đây là đệ t.ử mới thu nhận của Tạ trưởng lão phải không?"

Không hiểu sao, Tuân Diệu Lăng cảm thấy sắc mặt vị Tông chủ này có chút tái nhợt, mong manh như thể gió thổi qua là bay mất.

"Vâng. Tại hạ là Tuân Diệu Lăng, tham kiến ——"

Lạc Tông chủ thế mà lại đích thân vươn tay ra đỡ, chỉ để nàng hành lễ được một nửa.

"Hài t.ử ngoan." Lạc Tông chủ xoa nhẹ đỉnh đầu nàng, sau đó không hề lưu luyến mà bước tiếp, đi đến thăm hỏi Toàn Cơ tôn giả của Huyền Hoàng Tông.

Tóm lại, vị Tông chủ này đã thể hiện trọn vẹn bốn chữ "chiêu hiền đãi sĩ".

Sau khi thăm hỏi xong trưởng lão của các đại tông môn, bà hít sâu một hơi, sắc mặt nghiêm nghị như sương lạnh: "Lần này là do phản đồ của Thanh Lam Tông cấu kết với Ma tộc gây ra tai họa, là lỗi sơ suất của bổn tông. Ta xin tạ lỗi với chư vị tại đây, đồng thời xin hứa, phàm là người bị thương do sự cố lần này, tông môn sẽ dốc toàn lực chữa trị và bồi thường tổn thất."

Thanh Lam Tông chủ nói được làm được.

Lần này, phàm là đệ t.ử từng mất tích ở Nguyệt Lượng Loan đều nhận được một khoản bồi thường từ Thanh Lam Tông.

Thậm chí Lâm Nghiêu chẳng cần phải đến Thiên Lộc Các ứng trước lương tháng, ngay trên đường về hắn đã gom đủ tiền trả cho chiếc lông đuôi mua từ Tuân Diệu Lăng.

Còn những đệ t.ử vẫn hôn mê do chứng ly hồn, nếu xuất thân từ tiểu tông môn thì được giữ lại Thanh Lam Tông chữa trị. Nếu xuất thân từ đại tông môn, Thanh Lam Tông sẽ bồi thường một số đan d.ư.ợ.c và linh thảo an thần, định hồn.

Tuân Diệu Lăng cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ.

Không phải là Thanh Lam Tông làm không tốt... nhưng thái độ của Thanh Lam Tông trong sự kiện lần này dường như quá mềm mỏng, tư thế hạ xuống quá thấp.

Chuyện Thanh Lam Tông bị trộm trận đồ và chuyện các đệ t.ử mất tích do Côn Luân Kính thực chất là hai việc khác nhau. Dù chúng có liên quan, nhưng căn nguyên vẫn nằm ở Côn Luân Kính. Ít nhất Tuân Diệu Lăng biết rõ nội tình là vậy. Thế nhưng Thanh Lam Tông không hề biện bạch nhiều, cam chịu mặc định rằng tên Ma tộc đồng mưu với Lệ Thiện Tư trộm trận đồ chính là kẻ đã đặt bẫy trong bí cảnh để hại các đệ t.ử ——

Nếu Thanh Lam Tông muốn tranh luận đến cùng, thì Lâm Nghiêu - người gây ra dị tượng, cùng với những người rõ ràng cũng bị ánh trăng mê hoặc nhưng lại thoát nạn như Ngụy Vân Di, Khương Tiện Ngư chắc chắn sẽ phải chịu sự điều tra gắt gao.

Nhưng tất cả trách nhiệm đó đều được Thanh Lam Tông một vai gánh vác.

Bồi thường công khai là một chuyện, những món quà ngầm được đưa khi giao lưu riêng với các môn phái lại là chuyện khác.

Tuân Diệu Lăng hỏi sư phụ mình: "Chẳng lẽ tội danh liên kết với Ma tộc lại nghiêm trọng đến thế sao?"

Tạ Chước trông cũng đầy tâm sự, nỗi lo âu trên mặt tựa như sương mù nơi núi xa, m.ô.n.g lung, thoáng chốc lại tan đi. Hắn cười nói: "Con không biết đâu, thông đồng với Ma tộc rốt cuộc là tội danh lớn đến mức nào."

Hắn dựa người vào tràng kỷ như kẻ không xương, tà áo màu tím sẫm lay động theo cử chỉ, mái tóc đen xõa ra như mực đổ, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra vẻ mệt mỏi nhàn nhạt.

"Kể từ khi Tiên - Ma cùng tồn tại đến nay, cứ mỗi ngàn năm ma triều lại ngóc đầu trỗi dậy một lần, đất đai nhân gian đều bị m.á.u nhuộm đỏ. Phàm nhân trăm năm một kiếp, tự nhiên sẽ quên đi những cơn ác mộng đó, nhưng tu sĩ có trí nhớ tốt hơn, nợ m.á.u với Ma tộc cũng khắc ghi sâu hơn."

"Nhớ kỹ, muốn hoạt động trong giới tiên môn, tốt nhất đừng dính líu đến bất cứ chút quan hệ nào với Ma tộc."

Tuân Diệu Lăng chần chừ một lát rồi gật đầu thật mạnh.

Vừa trở về Quy Tàng Tông, nàng liền ôm một đống Nguyệt Hàn Tinh vội vã chạy đến Nguy Nguyệt Phong, lôi Tống Thức Diêm ra khỏi phòng làm việc của hắn.

Tống Thức Diêm dường như vừa thức trắng mấy đêm liền, mái tóc bạc có chút rối bời, khuôn mặt thanh tú lạnh lùng không chút cảm xúc, dưới đáy mắt còn lộ ra quầng thâm nhàn nhạt.

"Ta còn một bản thiết kế luyện khí chưa vẽ xong..."

"Sư bá, cầu xin người mà!"

Đôi mắt màu lam nhạt của Tống Thức Diêm lướt qua khuôn mặt tràn đầy mong đợi của Tuân Diệu Lăng.

"..."

Hắn hít sâu một hơi, khẽ nhắm mắt: "Về thu dọn đồ đạc đi."

Tuân Diệu Lăng: "?" Chẳng phải chỉ cần để lại kiếm và Nguyệt Hàn Tinh là được sao?

Tuân Diệu Lăng rất muốn nói mình không phải là Khí tu, nhưng Tống Thức Diêm đã gác lại chính sự để giúp nàng sửa Tức Tâm kiếm, nàng đứng bên cạnh xem thì có sao đâu? Người bình thường còn chẳng có cơ hội nghe đại tông sư luyện khí giảng bài ấy chứ! Hơn nữa nàng còn có cái cờ trận Tụ Hồn cần sửa, biết nhiều cũng đâu có hại thân.

Ngày hôm sau, nàng mang theo giấy bút, găng tay và túi dụng cụ mượn từ Ngụy Vân Di đến trình diện.

Ai ngờ, Tống Thức Diêm nhìn bộ dạng trang bị đầy đủ của nàng, ngạc nhiên nhướng mày:

"Ngươi cũng muốn học luyện khí với ta à?"

"Hả? Không phải ngài bảo con ——"

"Ta bảo ngươi đứng bên cạnh chuẩn bị sẵn sàng. Dù sao ngươi cũng đã luyện Tàng Kiếm Vu Cốt tâm pháp, quá trình tu sửa Tức Tâm kiếm sẽ gây ra chấn động rất lớn cho ngươi. Ta phải xác nhận ngươi không gặp nguy hiểm tính mạng mới có thể tiếp tục." Tống Thức Diêm bỗng đổi giọng, "Nhưng mà ngươi đến cũng đến rồi. Được thôi, dứt khoát theo ta học luôn đi."

Tuân Diệu Lăng: "..."

Tống Thức Diêm đẩy cửa phòng đúc lò.

Một luồng hơi nóng hầm hập ập vào mặt.

Trong phòng ánh lửa chói lòa, một chiếc lò khổng lồ đặt ngay chính giữa. Vỏ ngoài lò đen tuyền, bên trong lửa cháy hừng hực không ngừng giãy giụa, những tàn lửa như đàn chim muốn thoát khỏi lồng, lấm tấm bay lên không trung.

Một giọt mồ hôi lăn dài trên trán Tuân Diệu Lăng, rơi xuống sàn nhà nung đỏ, trong nháy mắt hóa thành một làn khói.

"Đến đây." Tống Thức Diêm nói, "Hôm nay ta dạy ngươi cái cơ bản nhất trước: Cách khống chế hỏa hầu. Ngươi tới điều khiển lửa lò này đi, đừng đốt cháy Nguyệt Hàn Tinh thành khói, cũng đừng để nó tan chảy quá chậm mà lưu lại cặn."

Hắn lấy hai khối Nguyệt Hàn Tinh, bỏ vào nồi nấu quặng để tinh luyện.

Tuân Diệu Lăng cẩn thận từng li từng tí bắt quyết, dùng thần thức điều chỉnh ngọn lửa trong lò.

Xèo một tiếng.

Ngọn lửa bùng lên, hai khối Nguyệt Hàn Tinh khí hóa nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, biến thành một làn khói nhẹ.

Tuân Diệu Lăng: "..."

Tống Thức Diêm: "..."

Hắn mặt không đổi sắc, lấy thêm hai khối nữa từ bên cạnh, thản nhiên nói: "Tiếp tục."

Tuân Diệu Lăng đau lòng đến mức tay bắt quyết cũng run rẩy.

Nguyệt —— Hàn —— Tinh a!

"Trấn tĩnh, hít sâu. Không muốn tiếp tục lãng phí nguyên liệu thì phải nhìn chằm chằm vào màu sắc của ngọn lửa."

"Tống sư thúc... hay là con đi thôi... ngộ nhỡ con phá hỏng hết mấy khối Nguyệt Hàn Tinh này thì làm sao..."

"Không sao, nếu ngươi không học được, vậy thì cứ tiếp tục phá cho đến khi chỉ còn hai khối cuối cùng mới thôi." Tống Thức Diêm không ngẩng đầu lên, nói tiếp, "Cùng lắm thì ta đích thân ra tay. Ta sẽ không phạm sai lầm đâu, ngươi cứ yên tâm."

Tuân Diệu Lăng hít sâu một hơi, hơi nóng xộc vào mũi khiến nàng có ảo giác như mũi mình sắp bị hỏa thiêu.

Nàng tĩnh tâm lại, khẽ khép hờ mắt, mọi tạp âm bên tai dường như biến mất. Thần thức như những sợi tơ thăm dò vào lòng lò. Trong khoảnh khắc, lửa lò lại nhảy múa cuồng dã. Tuân Diệu Lăng phân tán thần thức của mình, dùng tư thế bao bọc, từng chút một để thần thức giao hòa cùng lửa lò. Trong nhất thời, nàng thậm chí có thể nghe thấy âm thanh kỳ diệu khi Nguyệt Hàn Tinh dần dần lột xác dưới nhiệt độ cực cao ——

Nguyệt Hàn Tinh vốn tỏa ra hàn khí tứ phía, ngay khi chạm vào lửa lò đã bị nung đỏ. Một hồi lâu sau, nó dần dần tan chảy thành một loại chất lỏng màu bạc.

Tống Thức Diêm cười nói: "Thế chẳng phải là được rồi sao?"

Hắn không làm khó Tuân Diệu Lăng nữa, mà hạ vẻ mặt lãnh đạm xuống, tưới chất lỏng Nguyệt Hàn Tinh lên thân kiếm Tức Tâm, sau đó bắt đầu rèn đúc ——

Tuân Diệu Lăng mê mẩn nhìn chằm chằm vào linh quang đang bùng cháy trên thân kiếm Tức Tâm.

Nàng dường như có thể lờ mờ cảm nhận được sự reo vui của thanh kiếm.

Đột nhiên, nàng cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao linh lực trong cơ thể lại bất ngờ bạo trướng, hùng hổ xông pha tán loạn, như thể muốn phá tan kinh mạch của nàng bất cứ lúc nào!

A, cái cảm giác quen thuộc này...

Sắc mặt Tuân Diệu Lăng lập tức trắng bệch.

Tống Thức Diêm liếc nhìn nàng một cái: "Ngươi bị trúng gió à?"

Lại nhìn thêm cái nữa.

Cuồng phong nổi lên từ mặt đất, linh khí như nước lũ cuồn cuộn tàn phá bừa bãi.

Khuôn mặt Tuân Diệu Lăng vặn vẹo, móng tay găm sâu vào lòng bàn tay, gân xanh nổi lên. Tu vi cũng giống như nước hồ được rót đầy, từng chút một tràn ra...

Trúc Cơ nhị trọng viên mãn, Trúc Cơ tam trọng viên mãn... Trúc Cơ đại viên mãn!

Thái dương Tống Thức Diêm giật giật.

Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu, xuyên qua trần nhà dày cộp của phòng đúc lò, nghe thấy tiếng sấm nổ vang rền từ trên chín tầng mây.

Vốn dĩ đây chỉ là một ngày bình thường.

Các Khí tu của Nguy Nguyệt Phong dậy sớm dùng bữa như thường lệ, xếp hàng chờ đăng ký bên ngoài phòng luyện khí công cộng như thường lệ, sau đó vào phòng thuê, bắt đầu một ngày vừa leng keng rèn pháp khí vừa rụng tóc sửa bản vẽ như thường lệ.

Cho đến khi một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên ——

"Chạy mau! Nguy Nguyệt Phong sắp nổ rồi!!"

Khi mọi người tò mò mở cửa phòng luyện khí, ngó đầu ra ngoài xem, thì chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng bỏ chạy trối c.h.ế.t của tên tu sĩ kia.

Các Khí tu nhìn nhau ngơ ngác.

Một người lên tiếng: "Tình huống gì thế? Tên kia sửa bản vẽ xong lại bị khách hàng trả về đ.á.n.h cho, hay là luyện chế pháp khí thất bại chịu không nổi đả kích nên phát điên rồi?"

Người đối diện đáp: "Hầy, không sao đâu, quen là được. Nguy Nguyệt Phong chúng ta dăm bữa nửa tháng lại có một kẻ phát điên ấy mà. Tháng trước có tên vẽ bản thiết kế xong đột nhiên xé nát nháp rồi nhét vào miệng ăn luôn... Tháng trước nữa còn có tên thực nghiệm thất bại nhiều lần quá, tuyên bố phòng luyện khí có vấn đề, định đập nát phòng, kết quả bị người ta lôi cổ ra ngoài..."

"Haizzz. Thảm thật. Làm Khí tu thì có ai mà không điên chứ?"

Hai người vừa cảm thán xong, định chui lại vào phòng làm việc tiếp. Cửa còn chưa kịp đóng, bỗng nhiên nghe thấy chiếc chuông đồng treo trên tường trong phòng bắt đầu reo lên điên cuồng.

Sắc mặt cả hai lập tức biến đổi.

"Không ổn, đây là lệnh sơ tán khẩn cấp của phòng luyện khí. Xem ra là có chuyện lớn thật rồi!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.