Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 95: Mời Người Lớn Đến
Cập nhật lúc: 02/12/2025 20:11
"Ngươi có thể thăm dò xem tên Ma tộc hợp tác với ngươi tu vi ở cảnh giới nào không? Ngươi có chắc hắn ta đ.á.n.h thắng nổi ta không?"
"Được rồi, cho dù tu vi của hắn cao hơn ta, nhưng ta còn có một đám sư bá tu vi đã đạt đến Phản Hư, thậm chí là Độ Kiếp kỳ —— nếu bây giờ ta tùy tiện gọi một vị sư bá tới đây, ngươi đoán xem kế hoạch của các ngươi còn có thể thuận lợi thực hiện được nữa không?"
Chỉ thấy trên mặt Vân Tốc dần dần hiện lên vẻ trống rỗng tuyệt vọng. Nghe xong những lời "chí mạng" của Tuân Diệu Lăng, nàng trông như sắp vỡ vụn đến nơi.
"... Ba vị tiên sư." Nàng lau mặt đầy bi thương, "Xin cho ta bình tĩnh một lát."
Hồi lâu sau, bờ vai nàng rũ xuống, như thể đã trút bỏ hết sự kháng cự.
"Ta nói... ta nói hết." Nàng như bất chấp tất cả mà thú nhận, "Chúng ta và tên ma tu kia đã thỏa thuận: vào đúng ngày tế điển Hoa Thần, Bồng Tiên sẽ xuất hiện với dáng vẻ bị 'lời nguyền Ôn Quỷ' hành hạ, sau đó rải những hạt giống mà tên ma tu cung cấp —— những hạt giống đó sẽ mang đến cho Phi Lan Thành một trận đại dịch mới."
"Dưới sự bao trùm của lời nguyền Ôn Quỷ, cả Phi Lan Thành chắc chắn sẽ đại loạn. Lần này, Mai thị d.ư.ợ.c hành không còn bản lĩnh xoay chuyển tình thế như xưa nữa. Đến lúc đó, bá tánh vì sợ hãi Ôn Quỷ sẽ trút hết mọi oán hận lên đầu Mai thị d.ư.ợ.c hành. Để trốn tránh trách nhiệm, Mai thị d.ư.ợ.c hành chắc chắn sẽ buộc phải nói ra sự thật về câu chuyện trăm năm trước..."
Chỉ khi chứng minh tất cả mọi người đều là tội nhân, tội lỗi của Mai thị d.ư.ợ.c hành mới có thể giảm bớt phần nào.
Có lẽ ngay cả thanh danh của Hoa Thần cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng thế thì đã sao? Hạnh Nương từ đầu đến cuối vẫn là Hạnh Nương, nàng không phải Hoa Thần, con người cũng chưa từng thực sự tôn kính nàng như một vị thần!
Theo kế hoạch, trận ôn dịch này vừa có thể trừng phạt đám người vong ân phụ nghĩa trong thành, vừa khiến hậu nhân Mai thị phải trả giá đắt.
Nghe xong, cả ba người Tuân Diệu Lăng đều sởn gai ốc.
Triệu Tố Nghê khiếp sợ thốt lên: "Ngươi có biết thế nào là ôn dịch không?!"
Dân chúng lầm than, xác ch.ết ngổn ngang... Ôn dịch là một trong những tai họa khủng khiếp nhất nhân gian!
"Thì đã sao?" Vân Tốc ngẩng đầu, thản nhiên đáp, "Năm xưa chính Hạnh Nương đã cứu cả tòa thành này khỏi ôn dịch. Giờ đây chỉ là trả lại cho họ sự trừng phạt thích đáng, chẳng lẽ quá đáng lắm sao?"
Tuân Diệu Lăng hít một hơi thật sâu.
"Vân Tốc cô nương." Giọng Tuân Diệu Lăng lạnh như nước suối hàn băng, "Dù là người hay yêu, điều tối kỵ nhất là để một chiếc lá che mắt mà chấp niệm thành ma."
"Trong thành cố nhiên có kẻ thù của ngươi... Nhưng trăm năm đã trôi qua, một thành phố lớn có sự luân chuyển dân cư như thế này, có bao nhiêu người là mới đến, có bao nhiêu người hoàn toàn vô can với cái ch.ết của Hạnh Nương?"
"Trả thù những kẻ gây ra tội ác và dùng ôn dịch để gi.ết ch.ết tất cả mọi người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hơn nữa việc này lại cấu kết với Ma tộc. Thiên Đạo ở trên cao, món nợ này chắc chắn sẽ ghi lên đầu các ngươi, thậm chí là ghi lên đầu Hạnh Nương —— đến lúc đó các ngươi ngoài con đường nhập ma ra thì không còn lối thoát nào khác. Ngươi không quý trọng tu vi của mình, cũng không quý trọng tu vi của Hạnh Nương sao?"
Cách đám người năm xưa đối xử với Hạnh Nương quả thực rất đáng hận.
Nhưng kế hoạch liên thủ với Ma tộc để tàn sát dân trong thành thì quá mức điên rồ và tàn độc.
Dù xét theo góc độ nhân quả luân hồi, Thiên Đạo cũng sẽ không dung thứ.
Vân Tốc quệt nước mắt: "Thiên Đạo... Nếu Thiên Đạo thực sự tồn tại, vậy tại sao khi Hạnh Nương chịu hàm oan, ông trời không quản, đến khi chúng ta báo thù thì lại muốn xen vào!"
Tuân Diệu Lăng lắc đầu: "Kẻ làm tổn thương Hạnh Nương không phải không bị báo ứng, mà là chưa tới lúc. Nhưng nếu các ngươi làm hại đến vô số người vô tội, đó lại là một món nợ m.á.u hoàn toàn mới."
Huống chi, Thiên Đạo cũng chẳng phải tuyệt đối hoàn mỹ. Ít nhất Tuân Diệu Lăng đã không dưới một lần cảm thấy cái "Thiên Đạo" này hình như có bệnh nặng.
Chỉ xét về kết quả, trong tam giới, Thiên Đạo thiên vị Nhân tộc nhất, nhưng cũng trói buộc nhân tu nghiêm ngặt nhất. Bởi vì chỉ có nhân tu mới phải độ kiếp lôi đình để phi thăng thành tiên.
Hôm nay nói nhiều với Vân Tốc như vậy cũng là vì... nếu đổi lại là một con yêu quái tay đã nhúng chàm, Tuân Diệu Lăng sẽ chẳng phí lời thế này. Đằng này Vân Tốc trước khi bị ma hóa có linh lực rất thuần khiết, chứng tỏ trên người nàng chưa từng dính nhân quả sát hại con người. Vì thế Tuân Diệu Lăng mới kiên nhẫn khuyên giải, hy vọng kéo nàng khỏi vũng bùn lầy lội này.
Vân Tốc quỳ trên mặt đất, đôi mắt thâm sâu u tối.
"Tiên sư, ngài nói 'không phải không báo, thời điểm chưa tới'. Nhưng nếu chúng ta không tự mình ra tay, báo ứng bao giờ mới đến?"
"Sẽ đến rất nhanh thôi."
"Ta không tin. Tiên sư, bản tính con người vốn tham lam vô độ, bạc tình bạc nghĩa ——"
"Nói thật với ngươi, chuyện này có Ma tộc nhúng tay vào đã ảnh hưởng đến quan hệ hai tộc Nhân - Yêu. Sau khi sự việc kết thúc, dù là Nhân tộc hay Yêu tộc, chắc chắn sẽ có người đứng ra truy cứu." Tuân Diệu Lăng khẽ nâng kiếm, "Chúng ta tranh luận về bản tính con người lúc này là vô nghĩa. Ta chỉ xin khuyên một câu, nếu ngươi thực sự muốn gieo rắc ôn dịch, thanh kiếm trong tay ta định sẵn sẽ không dung tha cho ngươi."
"... Vân Tốc cô nương, cả tòa thành rộng lớn này, chẳng lẽ không có bất kỳ ai mà ngươi cảm thấy xứng đáng được gọi là 'người tốt' sao?"
Vân Tốc theo bản năng nghĩ đến người đang ở ngay bên cạnh mình, Xuân Chi ngây thơ không hề hay biết tai họa sắp ập xuống đầu ——
"Ta ư? Ta mười tuổi đã bị bán vào Thiều Vân Phường."
"Ta không trách cha mẹ. Cha ta thời trẻ làm việc ngã từ trên mái nhà xuống thành người tàn phế. Mẹ ta sinh ta xong thì bệnh tật triền miên, nửa tháng lại phải bốc t.h.u.ố.c một lần. Nhà nghèo đến mức không thể sống nổi nữa mới phải bán ta đi, cũng coi như tìm cho ta một đường sống."
"Tuy cuối cùng bệnh của mẹ ta vẫn không khỏi, nhưng tiền bán thân của ta ít ra cũng giúp bà được ăn no trong nửa năm cuối đời... Cho nên, ta một chút cũng không hối hận."
"Hơn nữa em còn gặp được tiểu thư mà! Tiểu thư người vừa đẹp người lại đẹp nết, chẳng khác gì tiên nữ trong kịch hát cả. Sau này tiểu thư ở đâu, em sẽ ở đó, quyết không nuốt lời!"
—— Vân Tốc lả đi, ngồi bệt xuống đất.
Nàng lẩm bẩm giải thích một cách yếu ớt, chẳng biết là đang nói với ai: "Ta... ta vốn định sẽ đưa Xuân Chi đi cùng..."
Tuân Diệu Lăng chợt nhớ đến cái gọi là "đại trận hộ thành" kia, chỉ cần thêm vài nét bút là sẽ biến thành lồng giam nhốt ch.ết cả người lẫn yêu trong thành.
Nếu đại trận quái đản đó cũng là tác phẩm của tên ma tu kia, chứng tỏ ngay từ đầu hắn ta đã không có ý định để bất cứ ai sống sót rời đi.
"... Thực ra việc lựa chọn cũng không khó khăn đến thế. Hạnh Nương chẳng phải đang ở ngay bên cạnh ngươi sao?" Thương Hữu Kỳ bỗng phe phẩy quạt, chỉ vào chiếc bình cổ lưu ly bên cạnh Vân Tốc, "Cũng may Hạnh Nương đạo hạnh cao thâm, hồn phách chưa tan, ý thức có lẽ vẫn còn tỉnh táo. Nàng ấy nãy giờ chắc đã nghe hết đầu đuôi câu chuyện. Chi bằng ngươi tự hỏi nàng ấy xem, rốt cuộc nàng ấy có muốn báo thù bằng cách thức tàn độc như vậy không."
Vân Tốc mím môi, thấp thỏm đặt chiếc bình lưu ly quý giá sang một bên, cẩn trọng hỏi: "Hạnh Nương, tỷ nghĩ thế nào?"
Thương Hữu Kỳ gợi ý: "Thế này đi, Hạnh Nương, nếu cô đồng ý thì hãy im lặng. Còn nếu không đồng ý, hãy làm chiếc bình này lóe sáng một cái."
Màn đêm buông xuống, bóng cây lay động, tiếng côn trùng kêu râm ran càng làm không gian thêm tĩnh mịch.
Chiếc bình lưu ly lặng lẽ đứng trên mặt đất.
Giây tiếp theo, thân bình tỏa ra ánh sáng dìu dịu như đom đóm, nhu hòa nhưng kiên định, lóe lên một cái.
Vân Tốc trầm mặc thật lâu.
Tuân Diệu Lăng thấy khí tức quanh nàng đã bình ổn trở lại, bèn hỏi: "Khi Ma tộc đề xuất kế hoạch tàn sát dân trong thành, có phải ngươi cảm thấy rất hả dạ không?"
Vân Tốc liếc nhìn nàng một cái, ôm chặt chiếc bình lưu ly vào lòng, hồi lâu sau mới c.ắ.n môi gật đầu.
"Cho dù ngươi thực sự cảm thấy Nhân tộc đều đáng ch.ết đi chăng nữa." Tuân Diệu Lăng xua tay, nói tiếp, "—— Ta tạm thời không tính toán chuyện ngươi lợi dụng bọn ta xong rồi quay ra định gi.ết người diệt khẩu. Ta chỉ phân tích lợi hại cho ngươi nghe: Một khi Phi Lan Thành thực sự thất thủ, chuyện Yêu tộc cấu kết Ma tộc tàn sát một tòa thành lan truyền ra ngoài, mâu thuẫn giữa Nhân và Yêu chắc chắn sẽ bùng nổ. Cuối cùng kẻ hưởng lợi chẳng phải là Ma tộc sao?"
"Huống hồ, dù ngươi làm theo kế hoạch của hắn, báo được thù, nhưng để Hạnh Nương rơi vào tay Ma tộc thì có kết cục tốt đẹp gì?"
So với Nhân tộc coi Ma tộc là điều cấm kỵ tuyệt đối, thái độ của Yêu tộc với Ma tộc có phần mềm mỏng hơn —— bởi Yêu tộc từng có lịch sử bị Ma tộc nô dịch.
Nhưng đã dùng đến hai chữ "nô dịch" thì Ma tộc t.ử tế được nỗi gì?
Mấy lời của Tuân Diệu Lăng khiến Vân Tốc hoàn toàn cứng họng.
"Chúng ta thực sự hết cách rồi. Ngoài tên Ma tộc đó ra, chẳng ai chịu giúp chúng ta cả." Vân Tốc suy sụp nói, "Năm xưa biết bao nhiêu tỷ muội... chỉ có ta và Bồng Tiên may mắn thoát khỏi ma trảo của Mai lang quân vào phút chót. Các tỷ muội hoa linh khác đều bị hắn bắt đi hết. Ngay cả linh thực và d.ư.ợ.c điền quý giá Hạnh Nương để lại cũng bị Mai thị chia chác cho mấy hộ gia đình cùng hắn ta gây rối năm đó..."
Đến chia của cũng nhanh gọn lẹ như vậy.
Cũng chẳng lạ, ngay từ đầu đây đã là một cái bẫy giăng sẵn nhắm vào Hạnh Nương.
Thương Hữu Kỳ thắc mắc: "Theo lý mà nói, cỏ cây hóa linh vốn đã hiếm. Hạnh Nương có bí kỹ tu hành hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, lại biết hành y tế thế, trong giới Yêu tộc cũng được coi là thiên phú dị bẩm. Phi Lan Thành nằm sát Thập Vạn Đại Sơn như thế, tại sao các ngươi không thử cầu cứu Yêu Quân?"
Vân Tốc lại trưng ra vẻ mặt ngơ ngác quen thuộc.
"Yêu Quân... là vị nào?"
"......" Cả ba người Tuân Diệu Lăng đồng loạt đỡ trán.
Thương Hữu Kỳ hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích: "Yêu Quân là những kẻ mạnh nhất trong Yêu tộc, trấn thủ tứ phương trong Thập Vạn Đại Sơn. Bọn họ tuy thờ ơ với con người, nhưng... trong việc bảo vệ đồng tộc thì cũng coi như tận tâm tận lực."
Phong tục của Yêu tộc coi trọng "cá lớn nuốt cá bé", kẻ mạnh là vua hơn cả Nhân tộc. Kẻ yếu phải cúi đầu xưng thần trước kẻ mạnh.
Nhưng đó là luật đối nội.
Đối ngoại, trong bối cảnh ba tộc Nhân, Yêu, Ma tranh giành lợi ích, ai lộ ra điểm yếu trước sẽ bị đ.á.n.h tơi bời.
Nhân tộc số lượng đông đảo, nhưng tỉ lệ tu sĩ không nhiều. Hơn nữa tu sĩ còn phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ phàm nhân, sức mạnh luôn bị phân tán.
Yêu tộc thì thực lực cơ thể mạnh yếu chênh lệch một trời một vực. Vấn đề lớn nhất là khả năng sinh sản kém. Vì vậy, họ luôn cố gắng bảo vệ tối đa lực lượng nòng cốt của tộc mình. Huống hồ chuyện của Hạnh Nương... dù xét trên toàn Cửu Châu, cũng hiếm có trường hợp một đại yêu ngàn năm lại bị phàm nhân lật đổ thê t.h.ả.m như vậy... Nếu báo lên Yêu Quân, không chừng ngài ấy còn đích thân nhúng tay vào.
Yêu Quân và đám yêu binh dưới trướng chính là chỗ dựa vững chắc của Yêu tộc.
Nhưng Vân Tốc và Bồng Tiên, hai hoa yêu "nhà quê", mất cả trăm năm mới hóa hình được đã là cố gắng hết sức, e là cả đời chưa từng bước chân ra khỏi Phi Lan Thành, cũng chưa từng giao tiếp với các yêu tộc khác.
... Quả đúng là yêu quái vùng sâu vùng xa danh bất hư truyền.
"Thế này đi." Tuân Diệu Lăng đột nhiên lên tiếng, "Nếu ngươi thực sự không tin tưởng bọn ta, vậy chúng ta sẽ mời Yêu Quân tới đây, cùng với Thành chủ quyết định hình phạt cho những kẻ trong thành, cũng như bồi thường cho Hạnh Nương. Thấy sao?"
Thương Hữu Kỳ và Triệu Tố Nghê kinh hãi: "Muội định mời Yêu Quân?!"
Tuân Diệu Lăng tỉnh bơ đáp: "Chứ còn sao nữa? Cái 'kèo' to thế này ba đứa mình gánh sao nổi? Đây là một tòa thành nhân gian, lại nằm sát Thập Vạn Đại Sơn, vị trí địa lý vốn dĩ đã nhạy cảm, lại còn thêm Ma tộc quấy rối —— đ.á.n.h đuổi Ma tộc thì chúng ta làm được, nhưng chuyện của Hạnh Nương, chỉ mời mấy vị tu sĩ cao cấp của Nhân tộc đến xử lý thì không công bằng. Nếu có Yêu Quân tọa trấn, chắc chắn ngay cả Thành chủ cũng không dám thiên vị."
Sự việc diễn biến vượt xa dự đoán của Vân Tốc —— nàng ngẩn người ngồi đó, nhìn ba vị tu sĩ Nhân tộc bàn bạc chuyện mời Yêu Quân cứ như đi chợ mua rau.
Thương Hữu Kỳ thấy đau đầu: "Nếu muốn mời Yêu Quân, thì mời vị nào đây?"
Triệu Tố Nghê không cần suy nghĩ đáp ngay: "Vụ án này liên quan đến linh hồn cỏ cây, chi bằng mời vị Thanh Tuế Quân ở phía Tây. Ta từng đọc trong điển tịch, vị Thanh Tuế Quân này là một cây tùng vạn năm tu luyện thành yêu, thông minh cơ trí, được tôn xưng là người đứng đầu trong giới cỏ cây hoa lá hóa linh."
Thương Hữu Kỳ suy tư: "Vậy còn phía Nhân tộc..."
Tuân Diệu Lăng chốt hạ: "Phía Nhân tộc, cứ mời Tần sư bá của muội qua xem sao. Sẵn tiện người am hiểu y thuật, ít nhiều có thể khắc chế được tên ma tu chuyên gieo rắc ôn dịch kia."
Lần này đến lượt Vân Tốc hoảng hốt:
"Cư... cư nhiên kinh động đến nhiều đại nhân vật như vậy sao?"
Vốn tưởng Tuân Diệu Lăng nói "gọi người" (diêu nhân) chỉ là dọa chơi, ai ngờ nàng làm thật.
Tuân Diệu Lăng: Ta còn chưa đủ tuổi thành niên đâu, gặp chuyện khó thì gọi người lớn có gì sai!
Nói là làm, Tuân Diệu Lăng lập tức dùng ngọc giản truyền tin cho Tần sư bá.
Tin gửi đi lúc nửa đêm, người đến vào rạng sáng.
Giữa biển mây mù lượn lờ, một đạo kiếm quang lộng lẫy x.é to.ạc chân trời, trong chớp mắt đã tới nơi. Một nữ t.ử dung mạo ung dung, đại khí, mặc váy đỏ rực rỡ, tay áo rộng tung bay, chân đạp mây lành chậm rãi đáp xuống.
