Sư Phụ Ngày Ngày Cầu Xin Ta Đừng Phá Cảnh - Chương 96: Thanh Tuế Quân

Cập nhật lúc: 02/12/2025 20:11

Nhóm ba người Tuân Diệu Lăng đồng thanh hành lễ: "Bái kiến sư bá."

Đôi môi đỏ thắm diễm lệ của Tần Thái Sơ khẽ cong lên. Vừa đáp xuống đất chưa lâu, nàng đã vươn tay, nhẹ nhàng nhéo má Tuân Diệu Lăng một cái.

"Chỉ có con là thích sai bảo sư bá thôi. Mời Yêu Quân đến cùng Nhân tộc xử án, con tưởng việc này dễ làm lắm sao? Hửm?"

"Tần sư bá..." Vì xúc cảm quá tốt, Tần Thái Sơ nhịn không được lại nhéo thêm vài cái. Tuân Diệu Lăng ngoan ngoãn đứng yên để nàng nắn tròn bóp méo, giọng nói cũng trở nên mềm mỏng, "Nhưng mà lần này có Ma tộc nhúng tay, tình huống đặc thù mà..."

Vân Tốc đứng một bên ôm chặt chiếc bình lưu ly, im lặng không dám thở mạnh.

Tần Thái Sơ chú ý đến ánh mắt phức tạp của hoa yêu kia, bèn xoay người lại, thản nhiên cười nói: "Ta cũng là một y giả của Nhân tộc. Trong chiếc bình lưu ly kia chứa hồn phách của Hạnh Nương phải không? Có thể cho ta xem qua một chút được không? Ta xin lấy Thiên Đạo ra thề, tuyệt đối sẽ không làm điều gì bất lợi cho nàng ấy."

Tần Thái Sơ tu vi đã đạt Hợp Đạo Kỳ đại viên mãn, mỗi lời nàng nói ra đều lập tức được quy tắc Thiên Đạo ghi nhận.

Trước mặt một đại tu sĩ cấp cao, dù đối phương không cố tình phóng thích uy áp, nhưng linh khí lượn lờ quanh thân nàng vẫn khiến Vân Tốc vừa kính vừa sợ. Nàng không nói một lời, đưa chiếc bình lưu ly ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi đó dù chỉ một giây.

Tần Thái Sơ niệm một pháp quyết vào chiếc bình. Một lát sau, nàng nói: "Hồn phách của vị cô nương này tuy vẫn còn nguyên vẹn, nhưng bản thể đã bị hủy hoại hoàn toàn. Tình trạng này khiến nàng không thể tiếp tục tu hành như Yêu tộc bình thường, mà chỉ có thể chuyển sang tu đạo Yêu Quỷ. Tuy nhiên, nếu tìm được thiên tài địa bảo để trọng tố thân xác, sau khi thân hồn hợp nhất, tu vi ngược lại có thể tiến thêm một tầng."

Nói đoạn, Tần Thái Sơ rũ mắt, ôn tồn nói với Hạnh Nương trong bình: "Cô nương, ta là một y giả, rất kính nể tấm lòng từ bi trắc ẩn của cô. Hiện giờ, ta muốn mời vị vua của loài yêu rời núi để làm sáng tỏ nỗi oan khuất, trả lại công bằng cho cô. Ý cô thế nào?"

Một làn gió nhẹ lướt qua, từ trong bình ngọc lưu ly vọng ra một giọng nữ yếu ớt đến cực điểm:

"Ta nguyện ý. Đa tạ Tôn giả tương trợ."

Tần Thái Sơ gật đầu: "Được, vậy ta sẽ mời Thanh Tuế Quân tới."

Mắt Thương Hữu Kỳ sáng lên, tò mò hỏi: "Chúng con vốn định để Vân Tốc cô nương mang hồn phách Hạnh Nương đến Thập Vạn Đại Sơn... Chẳng lẽ sư bá có cách mời Yêu Quân đến đây ngay lập tức sao?"

"Chuyện nhỏ." Trên mặt Tần Thái Sơ lộ ra nụ cười rạng rỡ động lòng người, "Ta và nàng ta quen biết từ rất lâu rồi. Khi đó cả hai đều tranh giành một vùng bí cảnh động thiên thượng cổ, thành ra không đ.á.n.h không quen. Nàng ta từng đưa cho ta mấy cành tùng, bảo rằng chỉ cần ta châm lửa đốt cành tùng này, nàng ta sẽ lập tức tới ngay ——"

"Lập tức tới để cùng ngài uống trà ôn chuyện sao?"

"Không phải." Tần Thái Sơ dịu dàng nói, "Nàng ta sẽ lập tức phi tới để cùng ta quyết một trận cao thấp."

Ba người Tuân Diệu Lăng: "......"

Thương Hữu Kỳ nắm chặt cây quạt, vẻ mặt đầy đau khổ: "Không ngờ trong tứ phương Yêu Quân, tùy tiện chọn một người cũng lại là kẻ có thù oán với sư bá."

"Nàng ta không chỉ có thù với ta đâu. Chính xác mà nói, nàng ta có thù với cả sư môn chúng ta. Tổ sư Đông Thần Đạo Quân từng vô ý c.h.é.m một kiếm làm đứt mất một lọn tóc của nàng ta. Mà bản thể nàng ta sinh trưởng cực chậm, quý tóc hơn mạng, thế là nàng ta đã truy sát sư tổ các con suốt một thời gian dài."

"............"

"Hơn nữa, ý định mời các Yêu Quân khác của các con e là không khả thi. Trong tứ phương Yêu Quân, Khiếu Nguyệt Quân đã mất tích từ lâu, mọi việc trong lãnh địa đều do tộc nhân Thiên Lang của hắn xử lý, mà tộc Thiên Lang vốn thù hận con người, không đời nào chịu giảng hòa. Còn Sính Phong Quân, tính tình tuy thẳng thắn, nhưng nghe nói nàng ta và phu quân ân ái trăm năm mới có được mấy mụn con, hiện giờ đang bận ấp trứng, chắc chắn không rảnh. Còn người cuối cùng là Minh Hải Quân ——" Tần Thái Sơ bỗng thở dài, "Vị này tốt nhất đừng mời. Hắn là Yêu Quân thủy tộc, giao long nơi hải cung, tính tình cực kỳ hiếu chiến. Năm xưa, hắn hẹn chiến với Đông Thần Đạo Quân ở Bồng Lai Châu, bị Đạo Quân bẻ gãy một cái sừng, đến giờ vẫn chưa mọc lại. Nếu mời hắn đến, e là chỉ loạn thêm thôi."

Ba người Tuân Diệu Lăng: "............"

Tuyệt vọng thật sự.

Tổng cộng có bốn vị Yêu Quân, thì một nửa đã có thù oán với tông môn của họ rồi?

Chọn đi chọn lại, hóa ra ngay từ đầu họ đã chọn trúng "đáp án chính xác" duy nhất?

Lúc này, Tần Thái Sơ bắt đầu lục lọi túi trữ vật: "Chờ chút. Mấy cành cây Thanh Tuế Quân đưa cho ta, không biết ta quăng đâu mất rồi, để tìm xem đã."

Hồi lâu sau, nàng lôi ra được hai cành tùng dài chừng nửa cánh tay.

Dù trải qua thời gian đằng đẵng, cành tùng vạn năm vẫn xanh ngắt một màu, kim lá đan xen dày đặc, sắc xanh đậm đà như sắp nhỏ ra nước.

Tần Thái Sơ ra lệnh: "Các con đứng xa ra chút."

Nhóm Tuân Diệu Lăng cùng Vân Tốc đồng loạt lùi lại mấy chục bước.

Tần Thái Sơ vẻ mặt bình thản, đầu ngón tay hiện lên một ngọn linh hỏa, châm vào hai cành tùng.

Chỉ trong khoảnh khắc, chân trời lóe lên một đạo ánh sáng xanh biếc. Một thiếu nữ mặc áo xanh, môi hồng răng trắng chậm rãi hiện hình. Nàng trông trạc tuổi Tuân Diệu Lăng, thậm chí còn non nớt hơn một hai tuổi, ngũ quan linh hoạt giảo hoạt, đuôi mắt hơi xếch lên. Dưới chiếc vương miện ngọc bích trên đầu là từng lọn tóc đen nhánh xếp chồng lên nhau, chuỗi ngọc xanh bên hông va vào nhau leng keng vui tai.

"Ha, Tần Thái Sơ, ngươi thua rồi! Ta biết ngay mà, lần này chắc chắn đến lượt ngươi phải chủ động tìm ta..."

Nói đoạn, ánh mắt nàng chợt chuyển hướng, dừng lại trên người nhóm Tuân Diệu Lăng.

Nụ cười rạng rỡ của thiếu nữ lập tức tắt ngúm.

"Bọn họ là ai?" Giọng nàng thậm chí còn pha chút u oán, "Chẳng phải ngươi gọi ta đến để uống rượu nói chuyện phiếm sao?"

Ba người Tuân Diệu Lăng im lặng nhìn thiếu nữ áo xanh nhỏ nhắn trước mặt.

Đây chính là vị... hạc tuổi chừng ba ngàn năm... thông minh tuyệt đỉnh... Thanh Tuế Quân sao?

"Lần này ta mời ngươi đến là có việc quan trọng. Chờ xong việc, tự nhiên sẽ có thời gian uống rượu hàn huyên." Tần Thái Sơ cười trấn an.

Xem ra, bọn họ chẳng phải kẻ thù gì sất, nói là bạn cũ thì đúng hơn.

Tần Thái Sơ nãy giờ toàn dọa sư điệt thôi.

Mặt Thanh Tuế Quân nhăn lại thành một đoàn. Nàng như trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng mới miễn cưỡng đáp: "... Được rồi. Nếu là ngươi chủ động cầu kiến ta, thì lần này coi như ta thắng."

Tuân Diệu Lăng: "......" Mang tiếng là Tần sư bá chủ động cầu kiến, nhưng thực tế là Thanh Tuế Quân từ ngàn dặm xa xôi vội vàng chạy tới sao? Rốt cuộc là ai chủ động muốn gặp ai đây?

Trong lúc nhóm Tuân Diệu Lăng còn đang thắc mắc, Tần Thái Sơ đã ra hiệu cho Vân Tốc ôm bình lưu ly bước tới, còn ba người kia đứng yên tại chỗ.

Vân Tốc vừa bước lên vài bước, Thanh Tuế Quân lơ đãng liếc mắt nhìn qua. Nhưng trong đôi mắt kia chợt lóe lên linh quang màu xanh đậm —— rất khó diễn tả cảm giác nàng mang lại lúc này: rõ ràng vẫn là thiếu nữ non nớt ấy, nhưng quanh thân đột nhiên tỏa ra sự thâm sâu cùng uy áp khủng khiếp như trời đất bao la.

Thanh Tuế Quân phán: "Trên người ngươi có ma khí."

Đầu gối Vân Tốc mềm nhũn, theo bản năng định quỳ xuống. Nhưng một luồng linh lực mạnh mẽ đã đỡ lấy đầu gối nàng, ép nàng phải đứng thẳng.

"Đừng có hễ chút là quỳ." Thanh Tuế Quân tỏ vẻ không vui, "Yêu tộc chúng ta cũng là linh khí của trời đất, không thấp kém hơn ai, cũng chẳng hèn hạ như lũ Ma tộc kia."

Nói rồi, nàng định giơ tay xua tan ma khí trên người Vân Tốc.

"Khoan đã." Tần Thái Sơ đưa tay ngăn lại, "Đừng vội, nghe nàng ấy nói hết đã rồi tính."

Hốc mắt Vân Tốc đỏ hoe, nàng cúi đầu khóc nấc lên: "Thanh Tuế Quân, cầu xin ngài cứu lấy Hạnh Nương!"

Nghe xong câu chuyện của Hạnh Nương, sắc mặt Thanh Tuế Quân dần trở nên vô cảm. Nàng khẽ nheo mắt, tức thì mây đen cuồn cuộn trên đỉnh đầu, ánh mặt trời vụt tắt, cây cối bốn phía điên cuồng nhảy múa như mực đen ——

Tần Thái Sơ khuyên giải: "Thanh Tuế Quân, xin hãy bớt giận. Tên Ma tộc kia ước chừng đang lẩn quất quanh thành này. Bây giờ mà bứt dây động rừng thì hỏng việc."

Không khí dường như đông cứng lại trong nháy mắt.

Ngay sau đó, tiếng gió, tiếng nước, tiếng lá cây xào xạc lại ùa về bên tai.

Mọi thứ trở lại bình thường.

Ba người Tuân Diệu Lăng lúc này mới dám thở mạnh, lồng n.g.ự.c phập phồng, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh từ lúc nào.

Quả nhiên là Yêu Quân tu hành ngàn năm... chỉ cần lộ ra một tia hơi thở cũng đủ khiến người ta tim đập chân run.

Thanh Tuế Quân coi ba người bọn họ như không khí, chỉ quay sang nhìn Tần Thái Sơ, ánh mắt sắc như điện: "Yêu tộc của ta có hậu bối bị Nhân tộc ức h.i.ế.p đến mức này mà ta lại hoàn toàn không hay biết." Nàng bước lên một bước, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào Tần Thái Sơ, hừ lạnh: "Có điều Từ Vũ Tôn giả, ta xin hỏi một câu —— ngươi mời ta đến đây, rốt cuộc là để đòi lại công đạo cho hậu bối của ta, hay là để khuyên ta dĩ hòa vi quý, chuyện lớn hóa nhỏ?"

Tần Thái Sơ thở dài.

"Việc này có Ma tộc đứng giữa giở trò. Đợi sau khi trừ ma xong, Thanh Tuế Quân định trừng phạt những kẻ tội đồ năm xưa thế nào?"

Thanh Tuế Quân nhướng mày dứt khoát:

"Theo tập tục của Yêu tộc ta, thù lớn thế này, không c.h.ế.t không ngừng. Dù chuyện đã qua trăm năm, không ít kẻ đã xuống mồ, nhưng tổ tông làm bậy thì con cháu phải trả nợ. Kẻ đầu sỏ chắc chắn là Mai thị..."

"Ta sẽ tước đoạt toàn bộ đại khí vận của hậu nhân Mai thị và con cháu những kẻ ác năm xưa, khiến chúng bệnh tật triền miên, cuối cùng tuyệt tự mà c.h.ế.t. Dùng khí vận đó để bù đắp tổn thương cho hoa yêu kia, giúp nàng trùng tu linh thể. Đây đã là giới hạn nhượng bộ cuối cùng của Yêu tộc ta."

Tần Thái Sơ gật đầu: "Người làm chuyện âm ác, quỷ thần sẽ báo ứng. Nhân quả luân chuyển, hợp tình hợp lý."

Tần Thái Sơ đã tiếp cận Độ Kiếp kỳ, có thể cảm ứng được ý của Thiên Đạo:

Thiên Đạo không phản đối.

Những kẻ vì lợi ích mà bức t.ử Hạnh Nương, chia chác hoa linh và linh điền, chỉ cần trên người chúng dính linh khí của Hạnh Nương, sẽ phải dùng chính khí vận của bản thân để bồi thường.

Nhưng ngoài những kẻ chủ mưu, còn có đám bá tánh bị lời đồn che mắt... Thanh Tuế Quân lại có chút phân vân không biết nên xử lý thế nào.

"Thực ra con có một ý kiến." Tuân Diệu Lăng đột nhiên lên tiếng.

Ánh mắt Thanh Tuế Quân dừng lại trên mặt nàng, rồi lướt qua thanh kiếm nàng đeo, bỗng phát hiện đó là Tức Tâm Kiếm ——

Thanh Tuế Quân nheo mắt lại.

Nhìn thấy thanh kiếm này, dù đối phương là sư điệt của Tần Thái Sơ, nàng cũng chẳng buồn cho sắc mặt tốt.

"Có gì thì nói mau." Nàng sa sầm mặt mày.

Tuân Diệu Lăng hành lễ, hỏi: "Thanh Tuế Quân quý là Yêu Quân, hẳn là có thể hiệu lệnh tất cả cỏ cây hoa lá trong thành này, đúng không?"

Thanh Tuế Quân nhướng mày: "Đó là đương nhiên."

Tuân Diệu Lăng tiếp lời: "Phi Lan Thành nổi tiếng nhờ linh khí dồi dào, trăm hoa đua nở, thậm chí còn có cái gọi là tế điển Hoa Thần ai ai cũng biết. Nhưng nếu một ngày kia, trăm hoa trong thành bỗng nhiên biến mất không dấu vết, cả tòa thành không còn một đóa hoa nào nở —— ngài nghĩ xem những bá tánh đó sẽ nghĩ gì?"

Thanh Tuế Quân cười khẩy: "Tự nhiên là sợ hãi tột độ, cho rằng mình đã làm sai điều gì đó chọc giận Hoa Thần."

"Chính là thế. Người đời ngu muội, dễ bị kích động. Chuyện trăm năm trước dù có nói rõ ra, vẫn sẽ có nhiều người cho rằng không liên quan đến mình, cũng chẳng lấy đó làm răn đe. Dù có áy náy nhất thời thì cũng sẽ mau chóng quên béng đi thôi." Tuân Diệu Lăng nói, "Chỉ khi nào trăm hoa tan biến, Phi Lan Thành không còn là Phi Lan Thành nữa, họ mới thực sự sám hối về tội lỗi của mình, mới chịu suy ngẫm xem —— vị Hoa Thần mà họ thờ phụng bấy lâu nay, rốt cuộc là ai."

Tế điển Hoa Thần đã đến.

Phi Lan Thành náo nhiệt phi phàm, hai bên phố treo đèn kết hoa rực rỡ, lụa đỏ tung bay phấp phới. Các tiểu thương thức trắng đêm bày sạp đã xếp thành hàng dài như rồng rắn. Các quán trọ, tửu lầu khắp nơi trong thành đều chật ních du khách, tiếng người cười nói ồn ào náo nhiệt.

Đầu đường cuối ngõ, trăm hoa kết thành gấm, đua nhau khoe sắc. Cả tòa thành ngập tràn hương hoa, khiến người ta như lạc vào biển hoa mê đắm lòng người.

"Giờ lành đã đến!"

"Hoa Thần thừa thải đáp vân trì, vô hạn xuân ý tại nhất chi. Hoa Thần xuất du, người rảnh rỗi tránh đường ——"

Tiếng chiêng trống vang rền, tiếng đàn sáo du dương nổi lên. Mọi người nghe tiếng liền ùa ra, chen chúc hai bên đường, ngẩng đầu chờ đợi.

Chỉ thấy một chiếc xe hoa lộng lẫy chậm rãi tiến tới, tua rua khẽ lay động, rèm châu chao nghiêng.

Trên xe hoa, mỹ nhân đóng vai Hoa Thần ngồi ngay ngắn. Nàng mặc hoa phục vân cẩm, làn váy xòe rộng như đóa hoa đang độ nở rộ, mái tóc đen như mây xanh vấn cao, đầu đội mũ miện bằng vàng ròng. Khóe mắt nàng vẽ hoa đào diễm lệ, khiến ánh mắt vốn thanh lãnh của nàng giờ đây nhiễm thêm một tầng mị hoặc mê người.

Một người qua đường ngẩn ngơ thốt lên: "Đây... đây có phải là Bồng Tiên cô nương của Thanh Âm Các không vậy?"

Cũng có người cười lớn: "Đẹp quá! Ta sống năm mươi năm, xem bốn lần tế điển Hoa Thần ở Phi Lan Thành, nhưng đây là Hoa Thần đẹp nhất mà ta từng thấy, đúng là vô tiền khoáng hậu ——"

Đúng lúc ấy, bầu trời trút xuống một cơn mưa hoa rực rỡ sắc màu.

Chỉ thấy Hoa Thần trong xe khẽ gật đầu, khiến đám đông xung quanh vỡ òa trong tiếng hoan hô và reo hò ủng hộ.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.