Ta Chính Là Tín Ngưỡng Của Lính Gác Toàn Đế Quốc. - Chương 116

Cập nhật lúc: 25/12/2025 02:14

Để báo đáp, cô tháo chiếc vòng cổ duy nhất mang từ thế giới hiện thực trên cổ xuống. Đó là một miếng ngọc tỷ lệ 1:1, cũng là món đồ quý giá nhất của cô.

"Cái này, tặng cho cậu."

Miếng ngọc còn vương hơi ấm cơ thể cô. Khi giao vào tay cậu, cuối cùng cậu cũng chịu bố thí ánh mắt cho cô. Cậu dùng đầu ngón tay mân mê miếng ngọc, không nói là muốn hay không.

Tùng Nguyệt liếc nhìn tòa núi vàng đá quý của cậu, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Món quà tạ lễ "lấy được ra tay" nhất của cô hình như cũng chẳng so được với một viên đá quý tùy tiện trên núi vàng kia. Cô đang do dự hay là lấy về, ai ngờ Tiểu Thanh Long nắm chặt miếng ngọc, lại hất cằm về phía núi vàng, ý bảo cô.

Tùng Nguyệt đầy mắt khó hiểu, hồi lâu mới lĩnh ngộ được ý cậu. Ý cậu là muốn tặng cô, bảo cô tùy tiện chọn sao?

Tiểu Thanh Long kiêu ngạo gật gật đầu.

"Không cần đâu." Cô nỗ lực từ chối, quay mặt đi không để mình nhìn tòa núi vàng núi bạc kia, sợ nhìn thêm cái nữa sẽ không cưỡng lại được sự cám dỗ. Thật không ngờ kẻ coi tiền như mạng là cô cũng có ngày từ chối một cách đầy khí phách như vậy.

Thấy vẻ mặt tiếc rẻ của cô, trong mắt Tiểu Thanh Long hiện lên một tia nghiền ngẫm. Cậu thậm chí có thể cảm nhận được trái tim mà mình vứt bỏ như giày rách đang đập vui sướng trong lồng n.g.ự.c cô. Trái tim cậu hình như rất thích cô.

Cô còn muốn trả lại trái tim vô dụng kia cho cậu, cậu sẽ không nhận, cho nên cậu thà nhận lấy miếng ngọc của cô, ít nhất sờ vào xúc cảm cũng không tệ.

Đây là lần đầu tiên Tùng Nguyệt gặp người lạnh lùng, quái gở như vậy. Bất quá rồng trong thần thoại có chút tính tình cổ quái cũng dễ hiểu. Cô thỉnh thoảng sẽ nói với cậu vài câu, dù chẳng nhận được lời đáp lại nào.

Sau đó, Tùng Nguyệt cũng không biết mình ngủ đi như thế nào, chỉ biết khi tỉnh lại, cô đang rúc trong lòng Tiểu Thanh Long, cánh tay cậu đặt trên eo cô, tư thế rất thân mật. Cô nháy mắt đỏ mặt.

Vừa định nhấc tay cậu ra để trốn đi, bả vai đã bị cậu ấn lại. Ánh mắt cậu liếc qua, mang theo một tia cảnh cáo. Tùng Nguyệt đành phải tiếp tục nằm im bất động trong lòng cậu. Nhiệt độ cơ thể cậu rất thấp, mát lạnh, cũng may cô hiện tại đã không còn sợ lạnh như thế nữa.

Mãi đến khi ánh trăng lên cao, cậu mới từ từ buông cô ra. Tùng Nguyệt phát hiện nơi này dường như không có gì thay đổi, vẫn không có ban ngày, chỉ có đêm tối.

Tiểu Thanh Long lại đứng dậy rời đi, Tùng Nguyệt định lén đi theo xem sao. Cô thực sự tò mò muốn biết Tiểu Thanh Long mỗi ngày ra ngoài làm gì. Cũng may cậu cũng chẳng để ý đến cái đuôi "tự cho là ẩn nấp" của cô.

Tùng Nguyệt đi theo cậu xuyên qua khu rác thải, sông nước thải, không biết đi bao lâu, trước mắt mới lộ ra một hồ nước mịt mù hơi nóng. Nơi này cư nhiên còn có một hồ suối nước nóng!

Tiểu Thanh Long coi như không có ai, cởi bỏ bộ đồ rách rưới. Tùng Nguyệt đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy tấm lưng với đường nét rõ ràng của cậu, suýt chút nữa thì đỏ mặt tía tai, vội vàng giơ tay che mắt, nhưng lại nhịn không được hé ra một khe hở nhỏ. Cô chỉ nhìn hai cái thôi mà.

Tiểu Thanh Long bước vào hồ nước, nghiêm túc tẩy rửa bản thân. Thảo nào tuy mỗi ngày cậu đều bị thương đầy mình, nhưng trên người lại không có mùi khó ngửi, hóa ra Tiểu Thanh Long lại ưa sạch sẽ như vậy, mỗi ngày bôn ba mấy chục dặm chỉ để tắm rửa.

Vậy những vết thương mới trên người cậu rốt cuộc từ đâu ra? Dọc đường đi cũng đâu có hơi thở nguy hiểm nào.

Tùng Nguyệt nghĩ mãi không ra, nhưng rất nhanh cô liền biết lý do.

Tiểu Thanh Long bỗng nhiên mở mắt trong hồ nước. Ánh trăng lạnh lẽo như nước, màn đêm thanh thấu nháy mắt gió cuốn sương mù nổi lên. Tùng Nguyệt trơ mắt nhìn cảnh tượng này: Vô số quái vật ngưng kết thành những hình thái khác nhau đang gào thét lao tới tấn công cậu.

Cô lập tức muốn tiến lên, lại bị một giọng nói lạnh lùng quát lớn: "Không được qua đây."

Trên người cậu nháy mắt bị rạch từng đường máu, hồ nước rất nhanh bị nhuộm đỏ, nhưng cậu không hề phản kích, thậm chí như không cảm thấy đau đớn, mặc kệ những quái vật đó xé rách da thịt mình.

Lũ quái vật đó gặm c.ắ.n cậu ước chừng hơn một giờ mới thỏa mãn tản đi. Mây đen che khuất ánh trăng cuối cùng cũng phiêu tán. Dưới ánh trăng, cả người cậu đầm đìa m.á.u loãng, nhìn thấy ghê người.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.