Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 454
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:18
Lâm Hiểu Thuần đứng im lặng quan sát cô gái, không nói lời nào.
Nhưng vị phu nhân cục trưởng trẻ tuổi đã vội vã chạy tới: Lâm đại phu, cô xem Tiểu Đình có phải bị quỷ ám không? Sức nó khỏe kinh khủng, mấy người chúng tôi giữ không nổi.
Lâm Hiểu Thuần không vội kết luận, cô bình tĩnh nói: Quỷ ám là cách nói mê tín. Chúng ta không thể vì bệnh nhân có chút bất thường mà suy diễn lung tung. Có bệnh thì chữa bệnh, để tôi xem kỹ rồi nói.
Phu nhân cục trưởng có chút ngượng ngùng: Vâng, vâng.
Lúc này, mấy người trong nhà lại không giữ nổi cô chủ, để cô giãy thoát ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy hung dữ.
Lâm Hiểu Thuần quay đầu nói: Hắc Nha, anh lên giữ cô ấy lại.
Vâng. Hắc Nha nhanh chóng tiến lên, dùng một tay đã khống chế được cô chủ.
Lâm Hiểu Thuần bảo Hắc Nha đưa cô gái vào phòng, sau đó nói với vị phu nhân: Phu nhân, mọi người tạm lui ra ngoài đi, để tôi khám cho cô ấy, kẻo cô ấy làm phu nhân bị thương thì không hay.
Vậy... được thôi, vất vả cho cô rồi. Phu nhân cục trưởng nhíu mày, rồi lập tức lui ra ngoài.
Theo phán đoán của Lâm Hiểu Thuần, vị phu nhân này có lẽ không phải vợ cả, tuổi tác cũng chẳng hơn cô chủ là bao. Hơn nữa, nếu là mẹ ruột, dù có sợ hãi đến đâu cũng sẽ ít nhiều lộ ra vẻ quan tâm lo lắng. Nhưng cô không hề thấy điều đó ở bà ta.
Cô chủ vẫn đang giãy giụa điên cuồng, nhưng bị Hắc Nha kìm chặt nên không thể nhúc nhích. Lâm Hiểu Thuần nhân cơ hội bắt mạch cho cô, đôi mày không khỏi nhíu chặt lại thành một đường. Hôm nay không mang theo Bính Tịch Tịch đúng là một sai lầm. Cô gái này rõ ràng không phải bị bệnh thông thường.
Cô phân tích một hồi, cho rằng cô gái đã bị cho dùng một loại thuốc cấm nào đó. Nếu có Bính Tịch Tịch ở đây, cô có thể nhanh chóng phân tích được độc tố trong m.á.u cô gái đã tích tụ đến mức nào. Cô đảo mắt một vòng khắp phòng của cô chủ, không thấy bất kỳ loại thuốc đáng ngờ nào, ngay cả thuốc men chữa bệnh thường ngày cũng không có. Sự thật có lẽ chỉ có thể đợi lúc cô chủ tỉnh táo lại mới biết được. Đây là một loại thuốc gây rối loạn tinh thần, chắc chắn không phải do cô ấy tự dùng, mà là bị người khác hãm hại.
Tạm thời cô chưa có thuốc giải, cần phải dùng Bính Tịch Tịch phân tích thành phần của loại thuốc cấm này, sau đó mới có thể bào chế thuốc giải tương ứng.
Cô châm cứu trước để cô chủ tạm thời bình tĩnh lại, sau đó mới cùng Hắc Nha rời khỏi phòng.
Vừa ra khỏi cửa, phu nhân cục trưởng đã căng thẳng chạy tới hỏi: Thế nào rồi? Tôi nghe bên trong yên tĩnh hơn nhiều, có phải đã ổn rồi không?
Lâm Hiểu Thuần nhìn vẻ mặt quan tâm của bà ta, khẽ lắc đầu: Chỉ là tạm thời an thần thôi. Ngày mai tôi sẽ quay lại chẩn đoán lần nữa, trong thời gian này cố gắng đừng làm phiền cô ấy.
Phu nhân cục trưởng vội nói: Được, được.
Không chữa khỏi được là tốt rồi. Nếu không phải vì cục trưởng sắp được nghỉ phép về, bà ta cũng lười tìm thầy thuốc đến làm màu. Nghĩ bụng chắc cũng chỉ là một lang băm hữu danh vô thực.
Bà ta lại giả vờ quan tâm: Vậy đã tìm ra Tiểu Đình bị bệnh gì chưa ạ?
Lâm Hiểu Thuần khựng lại một chút, rồi đáp: Vẫn cần xem xét thêm, chưa thể xác định được.
Vậy vất vả cho cô rồi. Một tia đắc ý thoáng qua trong mắt vị phu nhân, nhanh đến mức khó ai nhận ra.
Dù vậy, Lâm Hiểu Thuần vẫn kịp bắt được. Cô đoán, có lẽ vị phu nhân này đang mong cô chẳng tìm ra bệnh gì, như vậy mới vừa ý bà ta.
Nghĩ đến Tiểu Đình, cô gái có thân hình gầy gò, tiều tụy, ánh mắt Lâm Hiểu Thuần khi xoay người đi đã nhuốm một tầng băng giá. Một thiếu nữ đang ở độ tuổi mười bảy, mười tám đẹp như hoa, cứ thế bị hủy hoại thì thật quá đáng tiếc.
Ra khỏi nhà cục trưởng, cô không về nhà ngay mà đến nhà Hồ lão để tìm hiểu thêm tình hình gia đình ông, tiện thể trao đổi với ông một chút kinh nghiệm chẩn trị. Hắc Nha không hiểu đầu đuôi ra sao, chỉ biết Lâm Hiểu Thuần đi đâu thì anh theo đó, trong lòng lại càng thêm bội phục cô.
Đến nhà Hồ lão, Lâm Hiểu Thuần không đi tay không, cô mang theo hai hộp bột tam thất loại thượng hạng. Bột tam thất còn được gọi là kim bất hoán , không chỉ có tác dụng hoạt huyết hóa ứ mà còn điều hòa đường huyết, mỡ máu, thúc đẩy trao đổi chất và nâng cao hệ miễn dịch. Ngoài ra còn có tác dụng phòng chống khối u, chống lão hóa. Cho nên, tặng vàng tặng bạc, tặng quần áo ăn uống cũng không thiết thực bằng tặng bột tam thất.
Loại bột tam thất này của cô là hàng cực phẩm, có tiền cũng chưa chắc mua được. Đồ tốt tự nhiên phải tặng cho người biết hàng.
Lâm Hiểu Thuần vừa đưa hai hộp bột tam thất ra, đôi mắt Hồ lão cũng sáng rực lên.
Ông kích động hỏi: Thứ tốt thế này cháu lấy ở đâu ra vậy? Ta chưa bao giờ thấy loại bột tam thất nào có chất lượng tốt đến thế này! “
“Lâm Hiểu Thuần mỉm cười, khẽ đáp: Là do cháu tự tay làm đấy ạ.
Nghe vậy, Hồ lão càng thêm kinh ngạc, giọng ông run run: Cháu... Cháu tự tay làm thật sao?
Lâm Hiểu Thuần gật đầu: Vâng ạ. Nếu ông không thích thì cháu xin phép mang về.
Hồ lão nghe thế thì cuống quýt ôm chầm lấy chiếc hộp vào lòng. Sao lại thế được chứ? Ta phải coi nó như báu vật mà cất kỹ, đây là thứ tốt ngàn vàng cũng không đổi được đâu!
Mấy đứa cháu của Hồ lão thấy ông nội mình bỗng dưng hành xử như một đứa trẻ thì không khỏi đưa tay đỡ trán, thầm ngao ngán.