Ta Mang Không Gian Y Quán Về Năm 1970 - Chương 455

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:18

Chẳng phải chỉ là một hộp bột tam thất thôi sao? Với thế lực của nhà họ, muốn bao nhiêu mà chẳng có. Cớ gì cứ phải khư khư giữ lấy món đồ người ta tự làm rồi coi như của quý chứ.

Hồ lão mà biết được suy nghĩ này của chúng, thế nào cũng vác gậy ra gõ cho mỗi đứa một trận. Đúng là một lũ đầu óc nông cạn!

Lâm Hiểu Thuần biết mình đã tặng đúng người, trong lòng cũng thấy vui vẻ.

Cô cười nói: Ông đừng cất kỹ quá làm gì ạ. Cứ uống thoải mái đi thôi. Ông xem, dạo này sắc mặt cậu cháu tốt lên trông thấy, đều là nhờ uống thứ này để bồi bổ đấy.

Hồ lão gật gù: Ừm, sắc mặt cậu cháu đúng là tốt hơn trước nhiều, đặc biệt là gần đây, trông cứ phơi phới như thanh niên hai ba mươi tuổi vậy.

Mấy cậu cháu trai của ông lại bắt đầu xì xầm. Sắp cưới vợ, người gặp chuyện vui tinh thần phơi phới, chẳng có sức sống mới lạ! Huống hồ, chuyện tình của cậu chú chẳng phải là ví dụ điển hình cho câu ‘trâu già gặm cỏ non’ đó sao?

Lâm Hiểu Thuần nghiêm túc nói: Chính vì vậy nên ông đừng có tiếc nhé. Dùng hết cứ đến chỗ cháu lấy thêm.

Được, được, được. Hồ lão vui đến độ vuốt vuốt chòm râu bạc.

Sau đó, ông quay sang mấy đứa cháu đang đứng như trời trồng, quát: Tụi bây bay là khúc gỗ à, còn ngẩn ra đó làm gì? Mau dập đầu bái kiến sư cô của tụi bây đi!

Lũ cháu của Hồ lão nghe vậy thì mắt tròn mắt dẹt, trong lòng gào thét, bọn họ nghĩ nhiều như thế sao có thể là khúc gỗ được chứ.

Nhưng mệnh lệnh của ông nội, chúng nào có gan cãi lại.

Thế là dù muốn hay không, tất cả đều phải cúi đầu dập trán. Gia tộc lớn như nhà họ Hồ có một quy tắc bất di bất dịch, đó là phải giữ thể diện chung. Dù trong lòng có bất mãn đến đâu cũng phải răm rắp tuân theo gia quy.

Lâm Hiểu Thuần cũng không phải người không biết điều. Người ta đã thành tâm bái kiến, cô cũng lấy ra lễ gặp mặt đã chuẩn bị từ trước.

Đây, mỗi người một viên đan dược. Bây giờ đừng dùng, hãy giữ lại phòng khi cần kíp. Ai có mặt thì có phần, không có thì thôi.

Mấy cậu cháu nhà họ Hồ nhận lấy viên thuốc, ngơ ngác nhìn nhau, có kẻ còn tỏ vẻ khinh khỉnh, xem thường món quà của Lâm Hiểu Thuần.

Hồ lão cầm một viên lên xem xét kỹ lưỡng, rồi vội vàng thúc giục đám cháu: Còn không mau cảm tạ sư cô! Viên đan dược này chính là thần dược cứu mạng vào thời khắc mấu chốt đấy.

Đám cháu trai chẳng biết đã hiểu ra chưa, nhưng cũng ngoan ngoãn dập đầu cảm tạ một lần nữa.

Màn lễ gặp mặt này xem như cũng tạm ổn thỏa.

Lâm Hiểu Thuần cũng chẳng bận tâm xem họ có coi trọng món quà của mình hay không, dù sao thì trong Tiệm thuốc Trung y của cô, thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Đuổi mấy đứa cháu của Hồ lão đi rồi, cô và ông bắt đầu bàn bạc về căn bệnh kỳ lạ của Tiểu Đình, con gái của Cục trưởng.

Qua lời kể của Hồ lão, Lâm Hiểu Thuần biết được Cục trưởng phu nhân quả thực không phải mẹ ruột của Tiểu Đình. Bà ta được cưới về sau khi mẹ ruột của cô bé qua đời.

Trong lòng Lâm Hiểu Thuần chợt dấy lên một suy đoán táo bạo. Cô lại hỏi Hồ lão: Vậy mẹ ruột của Tiểu Đình mất vì lý do gì ạ?

Hồ lão trầm ngâm một lúc rồi đáp: Thông thường, người nhà Cục trưởng có bệnh gì đều mời ta đến khám. Tình hình sức khỏe của mẹ Tiểu Đình tuy ta không thể nói là nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng biết đôi chút. Sức khỏe bà ấy vốn không có vấn đề gì lớn, vậy mà lại đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo rồi qua đời. Ngày ta biết tin, đã là ở trong tang lễ của bà ấy rồi.

Vấn đề này nghiêm trọng rồi đây. Rất có khả năng mẹ ruột của Tiểu Đình cũng bị người ta hãm hại.

Nhưng cô đến nhà Cục trưởng với thân phận là một thầy thuốc. Chữa bệnh cứu người mới là việc chính, nếu nhúng tay vào chuyện gia đình của họ thì có chút vượt quá giới hạn. Hơn nữa, mẹ của Tiểu Đình đã qua đời từ lâu, chứng cứ e là chẳng còn gì.

Hồ lão khuyên nhủ: Chuyện này không phải chỉ một mình cháu nghi ngờ. Cháu đừng can dự vào, cứ yên tâm chữa bệnh là được. Vị phu nhân hiện tại của Cục trưởng chính là em gái ruột của mẹ Tiểu Đình. Cho dù có chuyện gì khuất tất, nói ra cũng chẳng ai tin đâu. Cháu làm việc phải biết chừng mực, đừng quản chuyện không đâu.

Qua từng lời nói của Lâm Hiểu Thuần, ông đã nhận ra cô rất hứng thú với chân tướng sự việc. Nhưng có những chuyện, tránh được thì nên tránh, không thể dính líu quá sâu.

Lâm Hiểu Thuần nghe theo lời khuyên của Hồ lão, quyết định không can dự. Hồ lão là một cây cao bóng cả ở thủ đô, ông đã nói không nên quản, thì cô sẽ không quản nữa.

Ngày hôm sau, cô mang theo Bính Tịch Tịch và Hắc Nha đến nhà Cục trưởng.

Cục trưởng phu nhân lần này vẫn niềm nở đón cô vào nhà, chỉ là tỏ ra không mấy hài lòng khi thấy cô dắt theo một con chó. Tuy nhiên, để tỏ ra mình là người rộng lượng, bà ta không nói gì, chỉ đợi khi Lâm Hiểu Thuần vào nhà mới ngỏ ý muốn trông giúp chú chó.

Bính Tịch Tịch chính là công cụ chẩn bệnh của Lâm Hiểu Thuần, cô đương nhiên từ chối.

Nhìn bóng lưng hai người đi vào phòng Tiểu Đình, ánh mắt Cục trưởng phu nhân chợt lóe lên một tia nhìn u tối.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.