Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 224: Đoàn Tụ
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:09
Thẩm Dư Bạch không hề bàn bạc với Châu Châu, đã trực tiếp cõng nàng lên lưng.
Châu Châu ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng ca ca, trong lòng bất giác dâng lên một cảm giác mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên, có người gần gũi nàng như vậy.
Không có ghét bỏ, không có khinh miệt, cũng không có châm chọc giễu cợt.
Mà chỉ có sự yêu thương và chiều chuộng, đến từ tận sâu đáy lòng.
Đây... chính là ca ca sao?
Tấm lưng ấy rộng lớn và ấm áp đến lạ, cứ thế cõng nàng đi qua nơi ngục tù ấy, từng bước vững chãi, không chút do dự.
Nàng ngơ ngác trong chốc lát, rồi cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Thẩm Dư Bạch.
Khẽ thì thầm như gió thoảng:
"Có ca ca... thật tốt!"
Thẩm Dư Bạch cõng theo Châu Châu bước ra khỏi căn phòng đầy bô tiểu, nhưng không vội rời đi.
Hắn quay đầu lại, châm lửa đốt.
Chính tay hắn phải thiêu rụi cái lồng giam tàn nhẫn mà Tề phi đã xây nên để nhốt muội muội.
Thứ hắn đốt không chỉ là một căn phòng, mà là toàn bộ quá khứ đau khổ, đầy tủi nhục của nàng.
Đêm nay, là đêm Châu Châu tái sinh.
Từ nay về sau, nàng không còn là nha hoàn xấu xí bị giẫm đạp trong Triều Vân cung, cũng không còn là "con tiện nhân nhỏ" trong miệng của Tề phi.
Nàng là bảo bối trong tay bọn họ!
Từ giờ, cuộc đời nàng chỉ có ngọt ngào, không còn cay đắng.
Ánh lửa bừng cháy chiếu rọi khuôn mặt hai người.
Thẩm Dư Bạch chậm rãi nói, từng chữ một như khắc sâu vào tim:
"Châu Châu, mọi chuyện đã qua rồi.
Về sau, muội có ta, có cả phụ thân và mẫu thân.
Muội... không còn cô đơn nữa."
"Vâng!"
Châu Châu nằm sấp trên lưng ca ca, nhẹ nhàng gật đầu, thì thầm:
"Ca ca, chúng ta đi thôi!"
Khi ca ca châm lửa đốt căn phòng kia, nàng chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Như thể có một sợi xích vô hình nào đó đã bị huynh ấy mạnh mẽ chặt đứt.
Từ giây phút ấy, nàng được tự do!
Ngay khi Thẩm Dư Bạch chuẩn bị rời đi cùng Châu Châu, mấy chục ám vệ bất ngờ xuất hiện trước mặt họ.
"Thuộc hạ phụng mệnh Phó đại nhân, đến đón hai vị tiểu chủ.''
Thẩm Dư Bạch vốn đã biết đến sự tồn tại của họ, chỉ là trước đó họ chưa hiện thân mà thôi.
Nhưng hiện tại, muốn rời khỏi hoàng cung mà không có người dẫn đường và bảo vệ thì quá khó.
Thẩm Dư Bạch khẽ gật đầu:
“Làm phiền các vị rồi.”
Hàng chục hắc y nhân dẫn đường phía trước, Thẩm Dư Bạch cõng Châu Châu theo sát phía sau.
Dù hôm nay Phó Chỉ không trực tiếp nói rõ kẻ hại hoàng hậu là ai, nhưng thái tử sao có thể không đoán được?
Ngoài Tề phi, còn có thể là ai?
Chính bà ta là kẻ được lợi nhiều nhất từ cái c.h.ế.t của hoàng hậu.
Thái tử lập tức dẫn theo binh sĩ ép thẳng đến tẩm cung của Đức phi, bởi đêm nay hoàng thượng nghỉ lại ở đó.
Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã hại c.h.ế.t mẫu hậu.
Đồng thời, hắn còn chia ra một nhóm binh lực để tấn công Tề phi.
Lúc này, những người đó đã xông vào Triều Vân cung, đám thị vệ trong cung liều c.h.ế.t ngăn cản.
Cả Triều Vân cung hỗn loạn một mảnh.
Chính trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Dư Bạch và Châu Châu mới có cơ hội rời đi.
Nếu không phải vậy, sao Phó Chỉ lại cố ý nhắc đến chuyện hoàng hậu trước mặt thái tử?
"Aááaaaaaaa!!!"
Khi rời khỏi Triều Vân cung, Thẩm Dư Bạch vẫn còn nghe rõ tiếng hét thê thảm của Tề phi.
Châu Châu cũng nghe thấy, nàng áp má vào lưng ca ca, thầm hiểu:
Đây là do huynh làm, là báo thù cho nàng.
Một lần nữa, nàng lại thì thầm trong tim:
"Có ca ca... thật tốt!"
Thái tử dẫn binh tạo phản, là chuyện kinh thiên động địa.
Hoàng đế sớm đã bị kinh động.
"Nghịch tử!
Dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, trẫm tuyệt đối không tha cho hắn!
Hắn tưởng giang sơn của trẫm làm bằng giấy chắc?
Chỉ với từng ấy người mà dám ép cung?
Đúng là không biết sống chết!"
Hoàng đế giận dữ nhưng trấn định, lập tức ban ra nhiều đạo thánh chỉ.
Ông vốn đã có phòng bị.
Trong lòng ông thậm chí còn thở phào.
Thái tử dám phản, ông càng có cớ phế truất hắn một cách danh chính ngôn thuận.
Thái tử muốn ép cung, bước đầu tiên dĩ nhiên là phải nắm giữ các cổng lớn trong cung, để ngăn cản viện binh.
Nhưng hoàng đế phản ứng quá nhanh, chưa kịp chiếm cổng thì Cấm vệ quân đã tới, lập tức c.h.é.m g.i.ế.c với phe tạo phản.
Phó Chỉ lúc này đang ở Tây Hoa Môn, nhưng không hề lộ diện.
Đêm nay, ai nhìn thấy hắn... đều phải chết!
Ám vệ dẫn Thẩm Dư Bạch và Châu Châu đến đó để hội hợp.
Nhìn thấy Cấm vệ quân dần chiếm thế thượng phong.
Nhưng Thẩm Dư Bạch và Châu Châu vẫn chưa đến.
Phó Chỉ nheo mắt, giương cung b.ắ.n tên.
"Vútttttt!"
Mũi tên phá không lao đi, vài tên Cấm vệ trúng tên ngã xuống.
Ngay sau đó, hắn thấy vài bóng người quen thuộc, ánh mắt sáng lên.
Là Thẩm Dư Bạch và các ám vệ hắn phái đi.
Họ đã đến!
"Bọn ngươi là ai? Người đâu, mau bắt chúng lại!"
Cấm vệ quân phát hiện ra bọn họ, tên cầm đầu vừa quát xong...
"Phập!"
Một mũi tên xuyên thủng đầu hắn.
Thẩm Dư Bạch nhìn về phía tên vừa bắn, khóe môi cong lên:
Chắc chắn là "người phụ thân danh nghĩa" kia rồi.
Không ngờ cũng có chút bản lĩnh.
Ám vệ mở đường phía trước.
Phó Chỉ âm thầm phối hợp.
Bọn họ dùng m.á.u mở ra con đường sống.
Tất nhiên, công của đám tạo phản cũng không nhỏ.
Thẩm Dư Bạch vừa cõng Châu Châu ra khỏi cung thì một xe ngựa đã dừng trước mặt họ.
Phó Chỉ vén rèm xe, ra hiệu mau lên.
Thẩm Dư Bạch cõng Châu Châu nhảy lên xe.
Xe ngựa phóng vút đi như tên bắn, nhanh chóng biến mất vào bóng đêm.
Đám ám vệ không đi cùng.
Họ còn phải dọn dẹp phía sau.
Bất kỳ ai đã nhìn thấy hai vị tiểu chủ đêm nay, đều phải chết!
Trên xe, Châu Châu ngồi cạnh Thẩm Dư Bạch, lặng lẽ nhìn Phó Chỉ.
Thẩm Dư Bạch nhẹ giọng:
"Châu Châu, đây là... phụ thân!"
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự thấy nhi nữ, Phó Chỉ vẫn đỏ mắt, nước mắt lăn dài, giận dữ thiêu đốt.
"Châu nhi… đều do ta vô dụng… không bảo vệ được con… là lỗi của ta…"
Hắn run rẩy, không kìm được, khóc nức nở.
Châu Châu lắc đầu:
"Không phải lỗi của người đâu… Là Tề phi… tất cả đều do bà ta!"
Phó Chỉ ôm lấy nhi nữ, khóc nghẹn, không nói nên lời.
Đây là nhi nữ của hắn, nhi nữ mà hắn tưởng đã mất, nay đã tìm được!
Châu Châu cũng nhẹ nhàng ôm lại hắn, vỗ nhẹ lưng, giống như ca ca từng làm với nàng.
Trái tim Phó Chỉ mềm nhũn, hắn cởi áo choàng đắp lên người con, giọng nghẹn lại:
"Mẫu thân con vẫn đang đợi con.
Phụ thân đưa con về gặp nàng…
Cuối cùng, chúng ta cũng có thể đoàn tụ rồi."
Đêm nay, Tạ Trường Ninh đã bỏ thuốc mê vào đồ ăn của hai kẻ giả mạo, dù có sập trời họ cũng sẽ không tỉnh dậy.
Nàng cùng Du ma ma đứng ngoài cửa, không ngừng vươn cổ trông ngóng, giọng lo lắng:
''Sao Dư Bạch và Châu Châu còn chưa về, có khi nào xảy ra chuyện gì không?"
Lời vừa dứt, một chiếc xe ngựa vọt tới.
Du ma ma reo lên:
'Phu nhân! Nhất định là công tử và tiểu thư về rồi!"