Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 225: Đoàn Tụ (phần 2)

Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:10

Lúc này, người đến chỉ có thể là Phó Chỉ cùng hai đứa trẻ.

Tạ Trường Ninh lập tức chạy ra đón.

Xe ngựa vừa dừng lại, Phó Chỉ bước xuống trước, theo sau là Thẩm Dư Bạch.

Tạ Trường Ninh vội hỏi:

"Châu Châu đâu rồi?"

Phó Chỉ và Thẩm Dư Bạch đồng loạt nhìn về phía xe ngựa, không hẹn mà cùng lúc đưa tay đỡ Châu Châu.

Tạ Trường Ninh nhìn theo ánh mắt họ.

Châu Châu đã bước xuống xe, khoác áo choàng rộng của Phó Chỉ, cả người trông thật gầy yếu.

Tạ Trường Ninh lao đến ôm chầm lấy nàng.

Vì đang đứng trước cửa, không thể nói gì, chỉ nhìn thấy gương mặt của con, nước mắt nàng liền tuôn như mưa.

Nàng không dám tưởng tượng, nhi nữ mình năm xưa phải chịu đau đớn đến thế nào, đã phải trải qua những gì để sống sót?

Châu Châu cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng, nhất thời có chút bối rối:

Đây chính là... mẫu thân sao?

Lúc ấy thái tử đang mưu phản, sự việc chưa dừng lại.

Phó Chỉ phải nhanh chóng trở về cung, e rằng văn võ bá quan đã trên đường nhập cung.

Hắn chỉ nói được mấy câu, rồi vội vàng rời đi.

Tạ Trường Ninh nắm c.h.ặ.t t.a.y nhi nữ:

"Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà trước đã!"

Châu Châu khẽ gật đầu.

Đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với thế giới bên ngoài hoàng cung, mọi thứ đều lạ lẫm.

Người duy nhất khiến nàng thấy yên tâm chính là Thẩm Dư Bạch, nên nàng không ngừng nhìn về phía hắn.

Thẩm Dư Bạch dịu dàng nắm tay còn lại của nàng:

"Châu Châu không sao rồi.

Đây là mẫu thân.

Từ nay về sau, đây chính là nhà của muội."

Du ma ma đứng bên cười nói:

"Không chỉ là nhà của cô nương, cũng là nhà của công tử nữa."

Tạ Trường Ninh đã sớm cho người chuẩn bị viện riêng cho Châu Châu.

Nhưng đêm nay, nàng quyết định để nhi nữ ngủ cùng mình.

Thẩm Dư Bạch cẩn thận dặn dò:

"Châu Châu có vết thương, giờ chưa tiện tắm.

Nhưng có mẫu thân ở đây, không có gì là không xử lý được.

Mọi người giúp muội ấy lau người, thay đồ sạch, chải lại tóc cho gọn gàng, muội ấy sẽ dễ chịu hơn."

Tạ Trường Ninh đã chuẩn bị đâu vào đấy.

'Châu Châu, đi nào, để mẫu thân giúp con thay y phục."

Nàng cũng muốn biết, trên người nhi nữ mình có bao nhiêu vết thương.

Từng vết thương ấy, nàng sẽ ghi nhớ kỹ càng.

Rồi gấp trăm, ngàn lần... bắt Tề phi phải trả lại tất cả!

Châu Châu ngoan ngoãn gật đầu.

Trong phòng tắm, hơi nước bốc lên mù mịt.

Khi thấy thương tích khắp người nhi nũa, Tạ Trường Ninh đau đớn đến tột cùng.

Trên thân thể nhỏ bé ấy, không còn lấy một mảng da lành.

Sợ dọa con, nàng chỉ có thể cắn khăn bịt miệng, không dám phát ra một tiếng nức nở nào.

"Mẫu thân, người đừng khóc... con từ lâu đã không thấy đau nữa rồi."

Châu Châu khẽ đưa tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho mẫu thân.

Sợ mẫu thân không tin, nàng còn cố gắng nở một nụ cười dịu dàng.

Tạ Trường Ninh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

"Nhi nữ của ta... con đã chịu khổ nhiều quá rồi.

Là mẫu thân đáng chết!

Mẫu thân lại đi nuôi con của người khác, để con phải sống trong địa ngục như vậy...

Là mẫu thân có lỗi với con!"

Nói xong, nàng không thể kìm được mà bật khóc nức nở.

"Không khổ đâu...

Được sống là tốt rồi.

Bây giờ con có ca ca, có phụ thân, có mẫu thân.

Con thật sự rất mãn nguyện rồi."

Châu Châu cúi đầu, khẽ nói:

''Chỉ cần mẫu thân không ghét bỏ con là được."

Nàng sợ khuôn mặt mình sẽ mãi không thể chữa lành.

Tạ Trường Ninh ôm chầm lấy nàng:

"Con ngốc à, sao mẫu thân lại có thể ghét bỏ con?

Trong mắt mẫu thân, con là nữ nhi tốt nhất trên đời!

Không ai sánh bằng Châu Châu của ta.

Ta thương con, yêu con còn không kịp."

Châu Châu rưng rưng, nước mắt trào ra.

"Con yên tâm, mẫu thân nhất định sẽ tìm được danh y, chữa lành hết mọi vết thương trên người con, kể cả khuôn mặt.''

Châu Châu tựa đầu vào lòng mẫu thân, nhẹ nhàng gật đầu.

Thẩm Dư Bạch cho người mang thuốc đến.

Sau khi lau người, Tạ Trường Ninh đích thân bôi thuốc, chải tóc cho nhi nữ.

Mọi việc liên quan đến Châu Châu, nàng đều tự tay làm, nhờ đó, tình cảm hai người thêm phần khắng khít.

''Đêm nay con ngủ với mẫu thân nhé?

Ta kể chuyện dỗ con ngủ.

Được không?"

"Dạ được."

Châu Châu gật đầu.

Du ma ma đứng bên cạnh không ngừng lau nước mắt.

Cô nương nhà bà vốn tốt như vậy, vậy mà lại bị Tề phi hại thảm đến mức ấy...

Châu Châu nằm trong chiếc chăn mềm ấm, phòng cũng ấm.

Có mẫu thân ôm vào lòng, kể chuyện cho nghe.

Đây là trải nghiệm đầu tiên trong đời của nàng.

Cảm giác này thật sự hạnh phúc...

Hạnh phúc đến mức khiến nàng thấy như đang mơ.

Nàng tựa vào lòng mẫu thân, hít lấy hương thơm dịu dàng ấy, rồi dần dần... chìm vào giấc ngủ yên bình.

Đợi khi nhi nữ ngủ say, Tạ Trường Ninh mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Nàng để Du ma ma ở lại canh chừng Châu Châu.

Ngoài ra, còn có Tạ Lâm và Tạ Nam âm thầm bảo vệ.

Thẩm Dư Bạch đã đợi nàng trong phòng bên cạnh, kể lại ngắn gọn những việc đã xảy ra trong cung.

Khi nghe nói hắn đã hạ cổ Tề phi, còn huỷ hoại dung mạo ả, Tạ Trường Ninh liền nhìn hắn bằng ánh mắt khen ngợi:

"Dư Bạch, con làm rất tốt.

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

Chuyện còn lại... để ta và phụ thân con lo."

Nói đến đây, sắc mặt nàng bỗng trầm xuống:

"Dư Bạch, con có thể chữa khỏi khuôn mặt Châu Châu không?"

Thẩm Dư Bạch nghiêm túc đáp:

"Con có thể. Nhất định sẽ làm được.

Dù phải dùng mọi cách, con cũng sẽ chữa lành cho muội ấy."

Hắn ngập ngừng một chút, rồi nói:

"Người không cần tự trách. Đây không phải lỗi của người.

Châu Châu sẽ không trách đâu, và con cũng vậy."

Tạ Trường Ninh nghẹn ngào:

"Dù các con không trách ta... nhưng ta không thể tha thứ cho chính mình."

Thẩm Dư Bạch thở dài, bước tới ôm lấy nàng:

''Mẫu thân, người nên học cách tha thứ cho chính mình."

Thực ra...

Người đau khổ nhất là nàng.

Người tự trách nhiều nhất cũng là nàng.

Người khó tha thứ cho bản thân nhất, vẫn là nàng.

Tạ Trường Ninh ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn:

"Dư Bạch... con... cuối cùng cũng chịu gọi ta là mẫu thân rồi sao?"

Giọng nàng run lên vì xúc động.

Thẩm Dư Bạch nhẹ giọng nói:

"Mẫu thân, con chưa từng không nhận người... chỉ là... chưa quen miệng mà thôi."

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng gọi ai là "mẫu thân".

Tạ Trường Ninh vừa cười vừa khóc.

Cảm tạ ông trời, đã ban cho nàng một đôi hài tử ngoan đến vậy.

Tại hoàng cung.

Loạn quân thất bại, phản tặc đều đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại thái tử.

Trong tay hắn, trường kiếm vẫn đang nhỏ máu, xung quanh là xác c.h.ế.t ngổn ngang.

Ánh mắt hắn đượm buồn thảm.

Hắn gần như không thể tin, mình lại bại trận dễ dàng đến thế.

Và lại còn bại quá thảm hại.

Cấm vệ quân dày đặc bao vây hắn.

Không xa, vô số cung thủ đã giương cung nhắm thẳng vào người hắn.

Hắn run tay, kiếm rơi xuống đất.

Mấy tên cấm vệ xông lên, khống chế hắn.

Thắng làm vua, thua làm giặc, hắn chẳng còn gì để nói.

Thứ hắn lo nhất lúc này là Phó Chỉ, nếu hắn đã thất bại, Phó Chỉ chắc chắn cũng chẳng khá hơn, e là... đã c.h.ế.t trận.

"Nghịch tử! Ngươi dám làm chuyện tày trời như vậy!

Ngươi muốn g.i.ế.c cha soán ngôi sao?"

Hoàng đế tức giận, tát hắn mấy cái.

"Người đâu! Mau áp giải phản tặc này vào thiên lao, chờ xử lý!"

Văn võ bá quan đã vào cung đông đủ.

Thái tử không nói một lời, mặc kệ bị áp giải đi.

Bỗng nhiên, hắn trông thấy một người trong hàng quan viên: Phó Chỉ?

Hắn đứng sững lại.

Phó Chỉ cũng nhìn thấy hắn, khẽ nhếch môi cười.

Giây tiếp theo...

Thái tử gào lên giận dữ:

"Phó Chỉ! Là ngươi!"

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.