Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 231: Ban Rượu Độc
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:10
Tạ Trường Ninh sớm đã biết, Tề Chính Nghiệp chỉ là một đống bùn nhão, không thể đỡ nổi tường.
Chưa cần dùng đến đại hình tra khảo, hắn ta đã khai ra Tề phi và tứ hoàng tử.
"Vô lễ! Tất cả đều vô lễ!"
Hoàng thượng đập bàn giận dữ.
Trước đó, người vẫn còn giữ chút ảo tưởng với Tề phi và tứ hoàng tử.
Dù gì những năm qua, người cũng không bạc đãi mẫu tử họ.
Thậm chí, còn âm thầm mở đường cho tứ hoàng tử.
Phải, người từng nghi ngờ hoàng hậu.
Nhưng sau này đã tra ra rõ ràng, thái tử đúng là con ruột của người.
Là người đã sai lầm, đã oan uổng hoàng hậu.
Hoàng hậu chưa từng tư thông với kẻ nào.
Người biết thái tử là con mình, mà vẫn luôn dè chừng, chèn ép.
Vì sao?
Chẳng phải là để nâng đỡ tên súc sinh lão tứ kia sao?
Thế mà cuối cùng bọn họ đã đáp lại người như thế nào?
Ngấm ngầm huấn luyện quân đội riêng, tích trữ lương thực và binh khí.
Rõ ràng là muốn tạo phản!
Còn có cả vị hoàng muội kia nữa.
Từng người, từng người một, không ai là người tốt!
Hoàng thượng nổi cơn thịnh nộ, hất tung hết mọi thứ trên bàn xuống đất.
Tạ Huyền và Tạ Trường Ninh liếc nhìn nhau.
"Người đâu! Kéo Tề Chính Nghiệp ra ngoài, lập tức xử trảm giữa chợ!
Còn Tề gia: tru di cửu tộc!"
Hoàng thượng lạnh lùng nhìn hắn, mặt không chút biểu cảm.
"Không! Không! Xin bệ hạ tha mạng!"
Tề Chính Nghiệp sợ hãi đến hồn bay phách lạc.
Vừa khóc lóc vừa dập đầu cầu xin, khai ra hết mọi tội trạng của Tề phi và tứ hoàng tử:
Kết bè kết cánh, lừa gạt hoàng thượng, hãm hại hoàng tử…
Hoàng thượng không buồn liếc mắt nhìn hắn thêm một cái.
Hai thị vệ tiến lên, kéo hắn ra ngoài.
Tề Chính Nghiệp khóc lóc thảm thiết, toàn thân run lẩy bẩy, ướt cả dưới thân.
Mùi khai lập tức lan khắp điện.
Cung nữ bước lên lau dọn ngay khi hắn bị lôi đi.
Hoàng thượng lúc này mới từ từ ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên người trưởng công chúa.
Tim trưởng công chúa lập tức chìm xuống đáy.
"Hoàng huynh, muội thật sự không biết chuyện này!
Muội cũng bị Tề phi và Tứ hoàng tử lừa gạt.
Nếu biết, có cho muội một trăm cái gan, muội cũng không dám cho họ mượn phong địa và hành cung."
Giọng bà run rẩy, lòng đầy lo sợ.
Nhìn cách hoàng huynh xử trí Tề Chính Nghiệp là biết, lần này bà đã chạm phải điều cấm kỵ của người.
Nhưng bà là muội ruột cùng mẫu thân với hoàng huynh.
Người sẽ không g.i.ế.c bà đâu.
Cùng lắm là phế bỏ phong hào, cắt vài năm lương bổng…
Thế nhưng hoàng thượng chỉ nhìn bà chằm chằm, không nói lời nào.
Trưởng công chúa đổ mồ hôi lạnh, run rẩy cầu xin:
"Hoàng huynh, muội biết sai rồi.
Xin người cho muội một cơ hội… muội thật sự không dám nữa…"
Chưa dứt lời, hoàng thượng đã lạnh nhạt cắt ngang:
"Muộn rồi.”
Trưởng công chúa lập tức trợn tròn mắt.
Lời đó… nghĩa là gì?
Chẳng lẽ… hoàng huynh muốn g.i.ế.c bà?
Không! Không thể nào!
Người sao có thể g.i.ế.c bà chứ?
"Người đâu! Truyền ý chỉ: Trưởng công chúa mưu phản, ban rượu độc!"
Hoàng thượng nói rành rọt từng chữ, không chút chần chừ.
Thiên tử có thể sủng ái bà, cũng có thể lấy mạng bà.
Trưởng công chúa gần như không tin nổi vào tai mình.
"Không! Hoàng huynh!
Người không thể đối xử với muội như vậy!
Dù muội có sai, cũng không đáng chết!
Xin người tha cho muội một mạng… muội thật sự không dám nữa!"
Hoàng thượng giơ nhẹ tay.
"Điện hạ, xin mời."
Vương công cônglập tức bưng một chén rượu độc, cung kính dâng đến trước mặt bà.
"Không! Ta không uống! Ta không muốn chết!"
Trưởng công chúa vùng dậy bỏ chạy, nhưng lập tức bị hai thị vệ ấn chặt xuống đất.
"Điện hạ, đi đường bình an."
Vương công công đích thân đổ chén rượu vào miệng bà.
Thân thể bà mềm nhũn, đổ gục xuống nền điện.
Ánh mắt bà oán độc nhìn về phía hoàng thượng, nghiến răng nghiến lợi:
"Hoàng huynh, người thật độc ác!
Ha ha ha… Người đáng lắm!
Đáng đời có kết cục như hôm nay!
Ngay cả người đầu gối tay ấp với người, cùng đứa con mà người xem trọng nhất, cũng đều phản bội người.
Đây chính là báo ứng của người!"
Bà ho sặc sụa, m.á.u không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả y phục.
"Hoàng huynh, người tự hỏi lòng mình đi, bao năm qua, người đã từng tin ai chưa?
Từ con cái, phi tần, văn võ bá quan… đến cả muội.
Muội là muội muội của người mà người cũng chẳng bao giờ tin tưởng!
Trước khi chết, muội chỉ muốn hỏi một câu.
Những kỹ nữ nhiễm bệnh đó…
Có phải là người đưa đến bên cạnh Văn Cảnh không?"
Thật sự nghĩ muội ngu ngốc sao?
Nhi tử duy nhất của bà, tại sao lại nhiễm bệnh phong hoa?
Hoàng thượng không nói gì.
Mà trong nhiều trường hợp, im lặng chính là thừa nhận.
Tạ Trường Ninh chấn động trong lòng.
Chẳng lẽ… chuyện đó thật sự là do bệ hạ làm?
"Ha ha ha… ta biết mà…"
Trưởng công chúa bật cười điên dại, trừng mắt nhìn hoàng thượng:
"Quả nhiên là người! Hoàng huynh!
Ta sẽ ở dưới suối vàng nhìn xem, người rồi sẽ có kết cục ra sao!
Người tuyệt đối không hơn gì ta đâu!"
Nói xong, cánh tay từng giơ lên cao đột ngột rũ xuống.
Tạ Huyền và Tạ Trường Ninh quỳ rạp trên đất, không dám ngẩng đầu, không dám thốt một lời.
Hai người hiểu rõ, dù có thế nào, bệ hạ cũng sẽ không tha cho họ.
Bệ hạ vung tay, ra lệnh kéo xác trưởng công chúa đi.
Sau đó mới chậm rãi mở miệng:
"Còn về Tề phi và tứ hoàng tử…"
Lời nói đến đây, người đột nhiên dừng lại.