Tạ Trường Ninh Tái Sinh, Hầu Phủ Náo Loạn Rồi!!! - Chương 233: Ca Ca Đã Làm Chuyện Xấu Sao?
Cập nhật lúc: 06/09/2025 11:11
Tề phi bị cơn đau dữ dội đánh thức.
Trời vừa sáng, đầu bà tuy đã không còn đau nữa, nhưng gương mặt và cổ thì như bị thiêu cháy, rát bỏng đến tận xương tủy.
"Á! Mặt của ta… mặt của ta…"
Vừa mở mắt, bà liền run rẩy cả người, muốn đưa tay chạm vào mặt nhưng lại không dám, miệng không ngừng gào thét như điên dại.
Bà đang định sai người mang gương đồng đến xem mặt, thì một đám cấm vệ quân đột ngột xông vào, cắt ngang cơn hoảng loạn của bà.
Tề phi lập tức nắm lấy cơ hội phát tiết:
"Vô lễ! Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?
Dám tự tiện xông vào tẩm cung của bổn cung?"
Tối qua, sau khi bị hủy dung, bà đau đến ngất lịm, đến giờ vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Bà vẫn chưa biết chuyện thái tử ép vua thoái vị, càng không hề hay tin đại biến đã xảy ra trong cung.
Trong đầu bà, bản thân vẫn là Tề phi cao cao tại thượng, mẫu thân của hoàng tử được sủng ái nhất.
Lúc này, hoàng thượng vừa hôn mê.
Hậu cung các phi tần và các hoàng tử đều đang canh giữ bên giường bệnh.
Thái tử thì đã bị nhốt vào thiên lao. Tứ hoàng tử cũng nối gót theo sau.
Trong lúc mọi người bận tranh đấu giành thế lực, chẳng ai rảnh mà đến đây tám chuyện với bà.
Thủ lĩnh cấm vệ quân lạnh lùng tuyên chỉ:
"Bệ hạ có lệnh: Tề phi cùng tứ hoàng tử bí mật tích trữ mười vạn tinh binh tại Vinh Dương, mưu đồ tạo phản.
Tội không thể tha. Lập tức áp giải vào thiên lao."
"Cái gì?"
Tề phi chỉ thấy đầu óc ong lên, mắt hoa tai ù, cả người như bị sét đánh.
Chuyện này... bọn họ vốn che giấu cực kỳ kín kẽ.
Huống chi còn có trưởng công chúa làm bình phong.
Tại sao hoàng thượng lại biết?
Chuyện này... quá không bình thường.
"Hoang đường! Bổn cung muốn diện thánh!
Ta muốn gặp hoàng thượng!"
Bà giãy giụa, gào lên không phục.
Cấm vệ quân không chút nhân nhượng:
"Chứng cứ rành rành, trưởng công chúa đã được bệ hạ ban chết.
Nương nương ngoan ngoãn nhận tội thì hơn.
Hay ngươi tưởng bệ hạ còn muốn gặp ngươi?"
Lời vừa dứt, Tề phi toàn thân cứng đờ.
Gương mặt bị băng kín bỗng chốc tái mét, đôi mắt mở to không thể tin nổi.
Trưởng công chúa... đã bị ban chết?
Nghĩa là... toàn bộ kế hoạch đã bại lộ?
"Còn Tề gia thì sao? Người Tề gia thế nào rồi?"
Dù trong lòng đã thấp thỏm đoán được kết cục, Tề phi vẫn cố níu hy vọng mong manh.
Cấm vệ quân mỉa mai nói:
"Tề gia? Trên đời này còn Tề gia nào nữa?
Bệ hạ đã hạ chỉ, Tề Chính Nghiệp c.h.é.m đầu bêu xác, Tề gia tru di cửu tộc.
Giờ đây, chắc chỉ còn mỗi ngươi là sống."
Tề phi tối sầm mắt, ngã vật ra, suýt nữa ngất đi.
"Á… a a a!'
Bà gào khóc thảm thiết, đến giờ phút này, bà cũng chẳng màng đến gương mặt đã bị hủy hoại nữa.
Hai tên cấm vệ lập tức kéo bà đi.
Bỗng nhiên, Tề phi như sực nhớ ra điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt rực lửa căm hận:
"Tiện nhân đó đâu rồi?"
Một cung nữ run rẩy đáp:
"Đêm qua khi thái tử tạo phản, bọn phản loạn xông vào Triều Vân cung.
Giết rất nhiều người rồi phóng hỏa đốt cung.
Phòng của tiện nhân kia bị thiêu rụi hoàn toàn…
E là đã sớm hóa thành tro."
Tề phi lần nữa rúng động.
Rốt cuộc... bà đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện?
Thái tử vậy mà dám ép vua thoái vị, còn cho người xông vào cung g.i.ế.c chóc, phóng hỏa?
Hắn điên rồi sao?
Không, nhất định là Phó Chỉ đứng sau giật dây.
Ngay cả tiện nhân kia cũng đột nhiên biến mất, đây mới là điểm đáng ngờ nhất.
Chẳng lẽ... Phó Chỉ đã biết tiện nhân đó chính là nhi nữ của hắn?
Vậy nên… hắn mới sai người hủy dung nàng?
"Ha ha ha ha…"
Tề phi bật cười thảm thiết, giọng cười lạnh buốt.
Bảo sao bệ hạ lại biết chuyện họ tích trữ binh mã.
Chắc chắn Phó Chỉ và Tạ Trường Ninh đã biết toàn bộ chân tướng năm xưa.
Và đây là… cuộc báo thù của họ!
Tề phi nhanh chóng bị tống vào thiên lao, không một ai bên cạnh.
Trong thiên lao tối tăm, không ánh mặt trời, bà vẫn chưa hay tin tứ hoàng tử bị ám sát.
Bà nghiến răng, ánh mắt đầy căm hận:
"Tạ Trường Ninh, Phó Chỉ… các ngươi cứ đợi đấy!
Bổn cung tuyệt đối không chịu thua!
Năm xưa ta có thể đùa giỡn các ngươi trong lòng bàn tay, thì bây giờ vẫn vậy."
Bà ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng đầy toan tính.
Bao năm âm thầm mưu đồ, bà tuyệt đối không thể dễ dàng gục ngã.
Chỉ cần hoàng nhi của bà còn sống, bà vẫn còn cơ hội xoay chuyển càn khôn.
Khi nghe tin Tề phi và tứ hoàng tử đều bị nhốt vào thiên lao, thái tử không nhịn được mà cười lớn:
"Phụ hoàng ơi phụ hoàng, đây là nữ nhân và nhi tử mà người sủng ái bao năm nay.
Xem ra bọn họ cũng chẳng hơn gì nhi thần."
Tiếng cười khoái chí vang vọng không dứt.
Nhưng chỉ một khắc sau, nụ cười trên môi hắn cứng lại.
Tề phi và lão tứ sao có thể dễ dàng sụp đổ đến thế?
Chuyện tích trữ binh mã không phải ngày một ngày hai.
Lẽ nào…
Cũng là do Phó Chỉ ra tay?
Cùng lúc đó, Tạ Trường Ninh vừa trở về đã nghe tin bệ hạ thổ huyết ngất xỉu.
Tin tức này là do chính Phó Chỉ sai người đưa đến, thậm chí ngay cả đại ca nàng còn chưa nhận được tin.
Điều này cho thấy, những năm qua, Phó Chỉ đã lặng lẽ làm được bao nhiêu chuyện?
Hắn ở trong cung, rốt cuộc cài cắm bao nhiêu người?
Trong phòng lúc này còn có Thẩm Dư Bạch và Châu Châu.
Phủ đệ đã dọn sạch những kẻ vướng víu, bọn họ không còn phải che giấu thân phận nữa.
Nghe tin hoàng thượng thổ huyết, ánh mắt Thẩm Dư Bạch lóe sáng.
Sau một hồi do dự, hắn quay sang nhìn Tạ Trường Ninh, dè dặt nói:
"Mẫu thân… con có chuyện muốn nói."
Tạ Trường Ninh nghiêng đầu nhìn hắn.
Thẩm Dư Bạch cười toe toét:
"Nhưng mẫu thân phải hứa không được đánh con!"
Nghe vậy, Châu Châu kéo tay áo ca ca, nhỏ giọng hỏi:
"Tại sao mẫu thân phải đánh huynh? Ca ca làm chuyện xấu gì rồi sao?"
Thẩm Dư Bạch: “…”
Khóe miệng co giật.
Quả nhiên, người hiểu rõ hắn nhất chính là muội muội!
"Cũng… không hẳn là chuyện xấu đâu."
Tạ Trường Ninh nhìn hai huynh muội, trong mắt đầy dịu dàng.
Dư Bạch không phải kẻ hồ đồ, nàng tin hắn có chừng mực.
"Được, con nói đi. Mẫu thân hứa sẽ không đánh con."
Thẩm Dư Bạch gãi đầu cười khì:
"Lúc ở Ngự thiện phòng, con chẳng có việc gì làm.
Quá rãnh rỗi nên đã cho thêm một ít gia vị đặc biệt vào món ăn của bệ hạ.
Vậy nên… người mới thổ huyết ngất xỉu."