Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 100: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:08
Xuân Anh sai hai ma ma dọn ghế nằm ra, phủ một lớn vải lên ghế, Cố Thanh Ninh đi bộ một lúc, liền cảm thấy mệt, Xuân Anh ôm nàng đặt nằm trên ghế.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến thanh âm ồn ào, Xuân Anh nhìn thoáng qua Cố Thanh Ninh, được nàng chấp nhận:
- Đi xem có chuyện gì?
Xuân Anh gật đầu, sai tiểu nha đầu ra cửa viện nhìn xem, ai ngờ một lát sau, tiểu nha đầu không trở lại một mình, phía sau còn mang theo một chuỗi dài củ cải nhỏ.
Là hài tử Cố gia hài tử cùng Liễu Tử Ký, lúc Cố Thanh Ninh bị bệnh bọn họ cũng tới đây, chỉ là khi đó Cố Thanh Ninh lúc mê lúc tỉnh, bọn họ cũng không dám ở quá lâu, hiện giờ biết Cố Thanh Ninh đã khỏe, sau khi công khóa xong liền vội vàng tới đây.
Cố Thanh Chỉ nói:
- Thanh Ninh, ngươi khỏe chưa?
Cố Thanh Xu cùng Cố Thanh Vi chạy tới bên người nàng, ngươi một lời ta một tiếng, quan tâm Cố Thanh Ninh.
Nam hài tử rụt rè hơn rất nhiều, Tiêu Diễn Chi cũng rất muốn tiến đến bên người Cố Thanh Ninh, nhưng ngại Cố Thanh Xu cùng Cố Thanh Vi đang vây quanh Cố Thanh Ninh, chỉ phải đứng ở xa, nhỏ giọng nói:
- Thanh Ninh muội muội, gần đây công khóa những gì ta đều ghi chép lại, chờ ngươi đi học lại, ta sẽ dạy ngươi, nhất định giúp ngươi theo kịp.
Liễu Tử Ký gãi đầu:
- Nữ hài tử các ngươi quá mềm yếu, bị bệnh lâu như vậy.
Hắn lấy ngọc bội đưa tới:
- Lúc trước ta bị bệnh, nương của ta đã cầu cái này cho ta, dùng cũng được, ta cho ngươi mượn, chờ ngươi khỏe hẳn hãy trả lại cho ta.
Cố Thanh Ninh thấy bọn họ quan tâm nàng như thế, nàng cảm thấy ấm lòng, mấy ngày hôn mê, nàng giống như về lại thời gian thống khổ lúc trước, lúc nàng bế cung, nàng nghĩ mình sẽ không thể ra khỏi đó, nhưng bên tai luôn có tiếng đồng ngôn trĩ ngữ như ánh rạng, khiến cho tất cả hắc ám đều tan biến.
Nàng nhẹ nhàng cười:
- Ta không sao.
Nàng nói với Liễu Tử Ký:
- Ngươi giữ lại ngọc bội đi, nếu bá mẫu biết ngươi tùy tiện đem ngọc bội tặng người, sẽ đánh ngươi.
- Hừ.
Liễu Tử Ký cảm thấy hắn hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ thú, có chút buồn bực, nhỏ giọng nói thầm một tiếng,
- Ta không có tùy tiện tặng người.
Ở sau đám người là Cố Trạch Mộ, hắn rất quan tâm Cố Thanh Ninh, nhưng vào lúc này, hắn không dám tiến lên.
Cố Trạch Hạo rất có tình huynh đệ, nhìn thấy Cố Trạch Mộ vẫn luôn đứng ở phía sau, liền lôi kéo hắn tới, nói với Cố Thanh Ninh:
- Thanh Ninh, Trạch Mộ biết sai rồi, mấy ngày nay hắn rất lo lắng cho ngươi, ngươi đừng giận hắn nữa.
Cố Thanh Ninh nhìn thấy Cố Trạch Mộ, tươi cười phai nhạt.
Cố Thanh Xu thấy thế, liền chống nạnh:
- Thân là ca ca, đáng lẽ nên bảo hộ muội muội, Trạch Mộ còn khiến Thanh Ninh sinh bệnh, không hề có trách nhiệm! Thanh Ninh không cần để ý tới hắn.
- Ai! Trạch Mộ không có cố ý.
Thấy hai người sắp cãi nhau, Cố Thanh Chỉ vội vàng can ngăn.
Lúc này, Đào thị từ trong phòng đi ra, Cố Thanh Xu cùng Cố Trạch Hạo nhìn nhau hừ một tiếng, sau đó một đám hài tử lại vây quanh Đào thị, Đào thị ai đến cũng không cự tuyệt, mặc kệ bọn nhỏ nói muốn ăn cái gì nàng đều cười đáp ứng, sau đó mới đi đến bên người Cố Thanh Ninh, theo thói quen sờ trán của Thanh Ninh, thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, lại nhìn Cố Trạch Mộ đang yên lặng cúi đầu.
Nàng sờ sờ đầu Cố Trạch Mộ, ngày thường hài tử này rất cao ngạo, nhưng lúc này lại không có phản ứng, nhìn như tiểu cẩu dầm mưa, rất đáng thương. Thật ra nàng cũng biết, Cố Thanh Ninh sinh bệnh không thể trách Trạch Mộ, đại phu cũng nói, Cố Thanh Ninh bị nhiễm phong hàn, lúc nàng phát hiện Thanh Ninh bị bệnh, lo lắng quá độ nên mắng Trạch Mộ, sau đó nàng hối hận vô cùng, đều là hài tử, sao bọn nhỏ có thể cãi nhau mà sinh bệnh?
Thanh Ninh bị bệnh nàng gầy đi rất nhiều, nhưng Trạch Mộ cũng không tốt hơn bao nhiêu, có rất nhiều lần nàng nhìn thấy Trạch Mộ đứng ở ngoài cửa phòng của Thanh Ninh, nhưng không dám đi vào.
Đào thị đau lòng, sai Lục Liễu dẫn bọn nhỏ vào trong phòng khác dùng điểm tâm, rồi nàng nói với Cố Thanh Ninh:
- Thanh Ninh, ca ca rất lo lắng cho ngươi, nếu hắn xin lỗi ngươi, ngươi hãy tha thứ cho hắn, được không?
Cố Thanh Ninh cúi đầu không nói.
Đào thị cũng không thể bức bách nàng, chỉ phải dẫn người đi làm điểm tâm, để lại hai huynh muội bọn họ.
Hai người một đứng một ngồi, không ai mở miệng.
Qua một lúc lâu, Cố Trạch Mộ mới ngẩng đầu, nhìn Cố Thanh Ninh:
- Xin lỗi, ta không ngờ sẽ khiến ngươi thống khổ đến như vậy.
Cố Thanh Ninh hỏi:
- Lúc trước ngươi thật sự hoài nghi Phụng Triển sao?
- Ta...
- Tính tình hắn thế nào ngươi là người rõ nhất, ngươi thật sự cảm thấy hắn sẽ ủng binh tự trọng? Cảm thấy hắn sẽ có tâm mưu phản?
Cố Trạch Mộ nói: