Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 99: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:08
- Vậy còn ngươi?
Cố Thanh Ninh cười lạnh một tiếng:
- Sao bọn họ cả gan hại đệ đệ của ta, còn không phải vì ngươi cho bọn họ ảo giác sao? Ngươi không cần giả vờ vô tội?
Cố Trạch Mộ trầm mặc.
Cố Thanh Ninh càng thêm phẫn nộ, lớn tiếng nói:
- Ngươi nói đi.
Nha hoàn canh ngoài cửa nghe thấy tiếng khắc khẩu, nghĩ là đã xảy ra chuyện gì, đang định đẩy cửa tiến vào, Cố Trạch Mộ giận dữ hét:
- Cút ra xa một chút!
Bọn nha hoàn không dám trái ý Cố Trạch Mộ, yên lặng lui ra xa, chỉ có nha hoàn của Cố Thanh Ninh vì lo lắng chủ tử, vội vàng chạy đi tìm Đào thị.
Ở bên trong cánh cửa, Cố Thanh Ninh tức giận thở dồn dập, nàng nhìn Cố Trạch Mộ, thần sắc đau đớn:
- Phụng Triển xem ngươi như thân ca ca! Hắn đối với ngươi trung thành cùng tận tâm, nhiều năm như vậy hắn thay ngươi trấn thủ biên cương, không biết chịu bao nhiêu khổ, bị bao nhiêu vết thương! Sao ngươi lại đối xử với hắn như vậy?
- Vì hắn ủng binh tự trọng!
( Yul: " ủng binh tự trọng" nghĩa là tự tạo binh quyền( quân đội) riêng hàm ẩn tạo phản)
Nghe lời này, Cố Thanh Ninh liền sửng sốt, qua một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, càng thêm phẫn nộ:
- Hắn đã chết! Ngươi còn muốn bôi nhọ hắn!
- Ta không có bôi nhọ hắn.
Cố Trạch Mộ nhìn vào hư không, chậm rãi nói:
- Vài vị thứ huynh của ngươi đúng là bịa đặt không ít tội danh cho hắn, nhưng cái này là thật sự.
Cố Thanh Ninh không cần suy nghĩ liền phản bác:
- Không có khả năng! Phụng Triển không phải là người như vậy!
- Phụng Triển ở Tây Bắc tư thiết quân truân, chợ chung cùng ngoại tộc, thậm chí còn mua bán muối gom bạc.
Cố Trạch Mộ trầm giọng nói:
- Này đó đều là thật sự, chứng cứ rõ ràng, không thể cãi lại.
( Yul:" tư thiết quân truân": tự lập tạo ra quân đội riêng.)
Cố Thanh Ninh không thể tin, mở to mắt nhìn hắn.
Cố Trạch Mộ khẽ nói:
- Năm đó người của ngươi cũng tới Nghiệp Thành, những chuyện này ngươi cũng biết.
Hắn khẽ cười một tiếng:
- Chẳng qua ngươi luôn nghĩ là ta bôi nhọ hắn, từ đầu tới cuối cũng không chịu tin ta.
Phụng Triển ở Tây Bắc nhiều năm, là Tây Bắc vương danh xứng với thực, hắn có quân công sặc sỡ, nhưng con người không ai hoàn mỹ, hắn hành sự quá mức trương dương không câu nệ tiểu tiết, dù hắn không có lòng tạo phản, cũng không có vị đế vương nào có thể nhẫn nại những chuyện này.
Tiêu Dận không muốn g.i.ế.c hắn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, lúc hắn biết Phụng Triển kháng chỉ, hắn đã động sát tâm.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình vô tội, chỉ là nhìn thấy bộ dạng của Cố Thanh Ninh tuyệt vọng muốn chết, tâm của hắn vẫn đau đớn. Hắn muốn duỗi tay đỡ Cố Thanh Ninh, nhưng bàn tay vừa đưa lên đã rụt về.
Đúng lúc này, Đào thị đẩy cửa đi vào, nàng thấy Cố Thanh Ninh rơi lệ đầy mặt, ngã trên mặt đất, vội vã chạy đến bên người nàng.
Lúc đầu Đào thị nghĩ bọn nhỏ cãi nhau vì một chút chuyện nhỏ, nhưng hài tử còn nhỏ, nàng chỉ răn dạy Cố Trạch Mộ vài câu, ai ngờ đêm đó Cố Thanh Ninh phát sốt.
Trước giờ thân thể Cố Thanh Ninh luôn khỏe mạnh, chưa từng bệnh, ai ngờ bệnh lại tới rào rạt, Đào thị sợ tới mức một tấc cũng không rời, canh giữ bên người nàng, thỉnh vài vị đại phu, ngay cả Nguyên Gia trưởng công chúa cũng kinh động, Nguyên Gia tiến cung thỉnh ngự y tới đây, lúc này mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Cố Thanh Ninh lúc tỉnh lúc mê suốt mười ngày, khuôn mặt bầu bĩnh gầy xuống.
Nàng gian nan động mí mắt, qua một lúc lâu mới thích ứng ánh sáng trong phòng.
Lục Liễu canh giữ bên cạnh thấy nàng tỉnh, liền chạy vội ra khỏi phòng:
- Tiểu thư tỉnh! Thiếu phu nhân! Tiểu thư tỉnh!
Không bao lâu, Đào thị chạy vào phòng, nhìn thấy nàng nước mắt lại chảy xuống, ôm nàng vào trong "Ô ô" khóc lóc.
Cố Thanh Ninh âm thầm thở dài, mở miệng kêu một tiếng:
- Nương.
- Ô ô ô ô ô!!
Đào thị khóc càng hăng.
Cố Thanh Ninh:
- ...
Cũng may Đào thị khóc một lát rồi thôi, sai người mang cháo tới đây. Cố Thanh Ninh tuổi còn nhỏ, dạ dày yếu, lại hôn mê mấy ngày, chỉ có thể ăn tạm cháo trắng.
Ăn cháo xong, Cố Thanh Ninh cảm thấy mệt mỏi, Đào thị nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nàng chìm vào giấc ngủ.
Cứ như vậy qua mấy ngày, thân thể Cố Thanh Ninh đã tốt hơn, Đào thị vẫn không yên tâm, lại thỉnh ngự y lần trước tới xem, xác định là không có việc gì, nói là:
- Tiểu hài tử dễ dàng phục hồi, dược cũng không cần dùng nữa, chỉ cần sau này chú ý nhiều một chút là được.
Đào thị yên lòng, mấy ngày này nàng vội vàng chiếu cố nữ nhi, thường ngày niệm kinh cầu phúc cũng không có làm, hiện giờ thấy Thanh Ninh từ từ phục hồi, nàng lại bắt đầu niệm kinh cầu phúc.
Qua cơn bệnh, Cố Thanh Ninh muốn rời phòng đi dạo một chút. Nha hoàn Xuân Anh muốn ôm nàng, lại bị nàng cự tuyệt, chỉ có thể cẩn thận đi theo bên người, Xuân Anh là nha hoàn nhị đẳng bên người Đào thị, là người cẩn thận săn sóc, cho nên Đào thị để nàng tới đây chiếu cố Cố Thanh Ninh.