Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 249: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:20
Mà hắn nhất định phải nắm chắc thời điểm này đi tìm chân tướng năm đó.
Cố Trạch Mộ đi ra khỏi phòng thì vừa lúc gặp được Hoắc Vân Tàng ra vẻ muốn gõ cửa, Hoắc Vân Tàng cười nói: “Đúng lúc ta đang muốn tìm ngài, Tổng đốc tìm hai người chúng ta có việc, Cố công tử cùng ta đi qua đi.”
“Chuyện này gọi hạ nhân đến báo cũng được, Hoắc tiên sinh cần gì phải tự mình đến chứ?”
Hoắc Vân Tàng nói: “Đó là vì cũng đúng lúc ta có việc đến tìm ngài, nên dứt khoát đến đây.”
“Chuyện gì?”
Hoắc Vân Tàng cười cười: “Vừa đi vừa nói.”
Khoảng thời gian này, Hoắc Vân Tàng phụ trách kế hoạch, Tạ Trường Phong thì nghĩ cách thay đổi áp dụng kế hoạch của hắn. Ngoài những chuyện đó ra thì chuyện vặt vãnh đều do một mình Cố Trạch Mộ sắp xếp giải quyết. Ban đầu, Tạ Trường Phong sợ rằng hắn còn nhỏ không thể suy nghĩ chu toàn, ai ngờ hắn không chỉ giải quyết gọn gàng mà còn có vẻ tốt hơn mong đợi.
Ba người hợp tác vui vẻ, Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng cũng dần quên đi tuổi của Cố Trạch Mộ. Ba người trải qua khoảng thời gian hợp tác này đều có chung chí hướng, ở chung cũng tự nhiên hơn mấy ngày đầu nhiều.
Hoắc Vân Tàng và Cố Trạch Mộ cùng nhau đi trên hành lang, mặc dù Cố Trạch Mộ thấp hơn Hoắc Vân Tàng nửa cái đầu nhưng hai người cùng đi thì khí thế của Cố Trạch Mộ không hề thua kém Hoắc Vân Tàng.
Hoắc Vân Tàng như có vẻ suy nghĩ mà nhìn Cố Trạch Mộ, hắn luôn cảm thấy Cố Trạch Mộ cũng không đơn giản. Hơn nữa, dường như hắn ta đến Sung Châu nhậm chức là có mục đích khác, chỉ là hắn che giấu quá sâu nên không bị phát hiện mà thôi.
Cố Trạch Mộ nhìn về phía Hoắc Vân Tàng: “Không phải Hoắc tiên sinh có việc tìm ta sao? Là việc gì?”
Lúc này Hoắc Vân Tàng mới hoàn hồn lại, khẽ cười nói: “Là chuyện có liên quan đến tiểu tử Vân Châu kia.”
Cố Trạch Mộ vừa nghe đến tên Hoắc Vân Châu thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Ta và Hoắc tiên sinh cũng đã quen nhau một khoảng thời gian, ngài cũng biết tính cách của ta. Chuyện có liên quan đến Hoắc Vân Châu sau này đừng nói với ta.”
Câu nói này của hắn vô cùng thất lễ, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại có vẻ đương nhiên là thế, làm cho người khác không thể tức giận với hắn được.
Hoắc Vân Tàng thầm cười khổ, vốn cho rằng trong khoảng thời gian này hai người là cộng sự, cũng xem như có giao tình nên lúc này hắn mới dám nói lời tán dương về đệ đệ. Không biết rốt cuộc Hoắc Vân Châu đắc tội với Cố Trạch Mộ thế nào mà khiến hắn nghe thấy ba chữ Hoắc Vân Châu đều cảm thấy không vui.
Hoắc Vân Tàng sợ nói thêm gì nữa thì giữa bọn họ chẳng thể làm bằng hữu được nên đành phải bất đắc dĩ kết thúc đề tài này. Trái lại bắt đầu nói chuyện Tạ Trường Phong tìm bọn họ.
Tạ Trường Phong dự định thừa dịp này mà cùng Hoắc Vân Tàng đi nhìn xem châu huyện ven bờ Hoàng Hà. Nhưng y sợ bọn họ đi rồi thì phủ tổng đốc Sung Châu không có ai giữ nên muốn bàn với thương lượng với Cố Trạch Mộ hi vọng hắn có thể đóng giữ phủ tổng đốc. Nếu là lúc trước, hai người còn lo lắng Cố Trạch Mộ không giải quyết được việc. Song trong khoảng thời gian này biểu hiện của Cố Trạch Mộ đã chứng minh năng lực của hắn, để cho hai người bọn họ vô cùng yên tâm.
Cố Trạch Mộ suy nghĩ, vốn dĩ hắn muốn tìm cơ hội tránh Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng để điều tra chuyện của Chiêm Thế Kiệt, đây chính là cơ hội đó.
Tạ Trường Phong thấy bọn họ vừa đi đến thì vội buông công báo trong tay, dẫn bọn họ tới chỉ vào bản đồ trên tường mà nói: “Kế hoạch của ta là đi đến Khúc Châu, từ Khúc Châu đi xuống tiếp. Nếu thuận lợi có lẽ một hai tháng sẽ trở về, chuyện trong một hai tháng phải làm phiền Trạch Mộ rồi.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Tổng đốc yên tâm.”
Tạ Trường Phong khẽ cười một tiếng: “Ta cũng biết năng lực của ngài, ta cũng rất yên tâm. Hơn nữa, lần này ta còn để lại hai người Tạ Thành và Tạ Nhược, nếu Trạch Mộ có chuyện gì thì có thể tìm bọn họ.”
Cố Trạch Mộ đã biết Tạ Trường Phong không thể nào dễ dàng giao quyền quản lý doanh trại quân đội cho hắn như thế, cho nên hắn cũng không thấy bất ngờ về sự sắp xếp của y.
Đợi đến khi Tạ Trường Phong và Hoắc Vân Tàng rời đi, Cố Trạch Mộ mới lấy sổ sách của Chiêm Thế Kiệt ra. Trong quyển sổ này ghi chép từng khoản chi phí năm đó khi Chiêm Thế Kiệt trị thủy khác hoàn toàn với lúc Tiêu Dận phái người lục soát ở phủ tổng đốc. Mà muốn tìm được chân tướng thì phải điều tra từ từ đủ loại tư liệu trong phủ tổng đốc từ năm đó. Đây là một việc tốn thời gian dài, cũng may hắn đã chuẩn bị đầy đủ xong xuôi.
Cố Trạch Mộ cầm chìa khóa của kho văn thư, thật lâu cũng chưa mở cánh cửa này ra. Hắn biết rõ, chỉ cần mở cánh cửa này ra thì hắn sẽ phải đối mặt với chuyện mình làm sai. Không ai sẽ tùy tiện thừa nhận việc mình làm sai, nhất là đế vương. Cho dù hắn đã quyết định muốn chuộc tội nhưng khi hắn thật sự đứng trước cánh cửa này, hắn vẫn chần chờ.