Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 261: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:20
“Lời này!” Lưu Tử Nghĩa tỏ vẻ không vui: “Các ngươi đã xem Cố công tử là khách quý thì ngài ấy muốn đi đâu thì đi đó, sao nào? Có phải cần Tào công tử đồng ý mới được?”
“Ta không có ý này!” Tào Nguyên vội vàng giải thích, lại nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Cố công tử, ta chỉ là…”
Cố Trạch Mộ khẽ cười một tiếng: “Ta biết tính cách của Tào công tử, sẽ không hiểu lầm công tử đâu.”
Tào Nguyên nở nụ cười cảm kích, lại càng oán hận Lưu Tử Nghĩa phá rối: “Đã như thế thì chúng ta hãy so tài một lần đi. Ai thắng có thể dùng sân này, được chứ?”
Lưu Tử Nghĩa nhíu mày: “Cầu còn không được.” Sau đó, y giả vờ nhìn về phía Cố Trạch Mộ: “Cố công tử không phản đối chứ?”
Cố Trạch Mộ thản nhiên nói: “Ta cũng không am hiểu đánh mã cầu, hai vị đã muốn so thì ta làm chứng cho hai người cũng được.”
Thật ra sau khi Tào Nguyên nói ra miệng lại cảm thấy hơi hối hận, hắn có vẻ quá so đo làm cho tên Lưu Tử Nghĩa giả vờ vịt này được một phen thanh danh. Nếu hắn thắng còn được, nếu thua thì thật sự mất cả chì lẫn chài.
Nhưng mà trước mắt tên đã trên dây không b.ắ.n không được, hắn càng không thể lùi bước.
Cố Trạch Mộ ngồi xuống trên khán đài, nhưng cũng không giống như khán đài cho lắm. Người có thân phận như Cố Trạch Mộ đều có không gian riêng, xung quanh là người bảo vệ hắn.
Tào Nguyên và Lưu Tử Nghĩa đều thay trang phục cưỡi ngựa, ngồi trên lưng ngựa bắt đầu trận đấu. Hai bên đều giương cung bạt kiếm, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
Sau đó, hai phe đều dùng toàn bộ thực lực, ngươi tới ta đi, hai bên ngang nhau, điểm số bám sát nhau. Cuộc tranh tài thay nhau lên cao trào, trông rất đẹp mắt.
Chỉ là so với người xem sôi trào ở xung quanh thì Cố Trạch Mộ bình tĩnh hơn nhiều. Hồng Tùng Nguyên dễ dàng dịch dung, vờ như vô tình ngồi cạnh hắn.
Cố Trạch Mộ cũng không quay đầu lại: “Lưu Tử Nghĩa này là do ông giở trò quỷ.” Hắn không dùng câu nghi vấn mà dùng giọng điệu khẳng định.
Hồng Tùng Nguyên cười đắc ý: “Y và Tào Nguyên đã đấu với nhau từ nhỏ tới lớn, hai người tranh nhau mọi thứ. Từ nữ nhân, đồ cổ, việc làm ăn, cho nên khi y xuất hiện ở đây sẽ không khiến Tào Nguyên nghi ngờ. Mà khi có một người xuất hiện như thế Tào Nguyên mới có thể rối loạn. Đến lúc hắn ta có cảm giác nguy cơ thì sẽ cho ngài cần gì cứ lấy, mới có thể cho ngài thừa cơ hội.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Hồng Tùng Nguyên càng nói càng phấn khởi: “Giống như theo đuổi tiểu cô nương vậy, vốn nghĩ là đã chắc chắn nên không để ý. Một khi xuất hiện hai tình địch đến cướp thì lập tức có cảm giác tiểu cô nương có rất nhiều điểm tốt, thái độ cũng tích cực hơn. Ngài nói đúng không?”
Cố Trạch Mộ tức đến đen mặt: “… Ông dùng kiểu ví von gì thế?”
“Nói bậy nhưng cũng không sai mà!” Hồng Tùng Nguyên lại nói: “Nhưng mà ngài phải nói cho ta biết rốt cuộc người tốn nhiều công sức với Tào Nguyên này là vì sao? Năm đó, khi xảy ra vụ án của Chiêm Thế Kiệt, Tào Nguyên chỉ là đứa trẻ mấy tuổi, hắn ta biết gì chứ?”
Cố Trạch Mộ lại hỏi lại: “Lúc đó, ông tra được những tang vật kia đến từ Tào gia, những thứ vàng bạc kia còn dễ nói, nhưng trong đó có một bàn một ghế dựa, những đồ sứ và tranh chữ kia không thể biến ra trong một đêm được… Nhà ngoại của Tào Nguyên họ Diêu, Diêu gia có thương đội lớn nhất Sung Châu, muốn kiếm ra những thứ này cũng không tính là khó khăn.”
“Cho nên ngài cảm thấy Diêu gia cũng tham gia vào chuyện này sao?”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu: “Còn nhớ rõ trước đó ta nói với ông, ta phát hiện Tào gia này có vẻ bất thường?”
“Nói thử xem.”
“Mặc dù Tào gia này đã chuyển đến Sung Châu, nhưng chủ yếu bọn họ hoạt động vẫn ở Thương Lăng. Hơn nữa, trong khoảng thời gian ta ở Tào gia mà nói thì có đôi khi có những đội xe từ Thương Lăng đưa vài thứ tới. Mặc dù Tào Nguyên nói là đặc sản địa phương, nhưng ta thấy vết bánh xe rất sâu. Đặc sản địa phương này còn nhiều hơn trong tưởng tượng nhiều.”
Hồng Tùng Nguyên suy tư: “Vậy xem ra, bước kế tiếp ta nên đi điều tra bản gia Tào gia ở Thương Lăng, sẵn tiện điều tra Diêu gia một chút.”
Cố Trạch Mộ gật đầu: “Nhưng mà nếu như bản gia của Tào gia thật sự có vấn đề thì nhất định thủ vệ sẽ sâm nghiêm hơn nhiều. Nếu ông phát hiện chuyện gì mà không thể chống lại thì hãy mau chóng rời đi, không cần vì cái trước mắt.”
“Ngài yên tâm.” Hồng Tùng Nguyên nói thì mới kịp phản ứng: “Vậy còn ngài? Chẳng phải muốn đặt mình vào thế nguy hiểm, để Tào Nguyên dẫn ngài vào hang hổ?”
Cố Trạch Mộ cười cười, có vẻ suy tư: “Dựa vào tính cách của Tào Nguyên, có lẽ bây giờ còn chưa tiếp cận được trung tâm hai nhà Tào, Diêu. Cho dù hắn ta dẫn ta vào thì có lẽ ta cũng không tra được gì.”