Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 262: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:21
“Vậy ngài còn…”
“Đã không có điều kiện thì nên sáng tạo điều kiện.” Vẻ mặt Cố Trạch Mộ lạnh lùng, lời nói lại vô cùng ngang ngược: “Chỉ cần đẩy Tào Nguyên lên vị trí gia chủ đời kế tiếp của Tào gia thì muốn tra gì đó chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?”
Hồng Tùng Nguyên: “…”
Qua hồi lâu ông mới phản ứng lại được, liên tục thở dài: “Ngài thật sự là… Thật sự là…”
Chỉ là Hồng Tùng Nguyên “Thật sự là” nửa ngày cũng không nói được gì. Có ai làm gián điệp mà lại như hắn muốn đảo khách thành chủ chứ. Nếu hắn có thể nâng Tào Nguyên lên làm gia chủ, chẳng phải Tào Nguyên sẽ luôn nghe theo lời hắn nói sao, hắn muốn tra gì đó chẳng phải dễ như trở bàn tay sao? Nhưng vấn đề là cách này ai mà nghĩ đến? Cho dù nghĩ đến, nhưng ai sẽ làm thế chứ?
Hồng Tùng Nguyên chỉ có thể cảm khái trong lòng, người này không hổ là người từng làm hoàng đế. Nếu so mình với hắn, trong chớp mắt đã không bằng.
Cố Trạch Mộ lại nói: “Nhưng muốn làm thế, đầu tiên phải khiến cho Tào Nguyên tin tưởng ta mới được.”
Hồng Tùng Nguyên nhìn Tào Nguyên đang ra sức đánh bóng ở giữa sân, lẩm bẩm nói: “Bỗng nhiên ta thấy đồng cảm với tiểu tử này.”
Cố Trạch Mộ mặc kệ Hồng Tùng Nguyên, hắn thấy trận bóng này sắp đánh xong thì vội nói: “Ông đi trước đi, tránh cho Tào Nguyên nhìn thấy ông.”
Hồng Tùng Nguyên gật gật đầu, lấy mũ trùm đội lên đầu, im lặng rời đi giống như lúc đến.
Ông vừa rời đi thì trận bóng kết thúc. Tào Nguyên hơi kém một chút, ủ rũ cúi đầu xuống ngựa từ sân đi tới.
Lưu Tử Nghĩa được lúc khoe mẽ, ôm gậy ở một bên cười nhạo nói: “Tào công tử, lần sau đừng nói loạn những lời nóng nảy kia nữa, ai biết có thể không cẩn thận mà vả mặt mình không? Đau chứ?”
Tào Nguyên nghiến răng, ánh mắt hung ác nham hiểm mà nhìn Lưu Tử Nghĩa.
Lưu Tử Nghĩa quái dị rụt cổ lại: “Chậc chậc chậc, ta sợ quá mà…”
Người bên cạnh Tào Nguyên nhìn thấy không vừa mắt, đang muốn xông lên đánh Lưu Tử Nghĩa một trận thì lại bị Tào Nguyên cản lại: “Thua người không thua trận, đừng để ý đến loại tiểu nhân này.”
Lưu Tử Nghĩa còn muốn nói gì đó thì trông thấy Cố Trạch Mộ từ bậc thang đi tới, y vội thu lại vẻ kì dị trên mặt, nghiêm túc nói: “Nhưng cũng chỉ là so tài thôi, Tào công tử cũng không nên để trong lòng!”
Tào Nguyên thầm hận y ở trước mặt ra vẻ khác, sau lưng lại có vẻ mặt khác, nhưng sự thật bày ra trước mắt, hắn thua nên không có gì để nói. Hắn tỏ vẻ hổ thẹn nhìn Cố Trạch Mộ: “Cố công tử, để ngài chê cười rồi.”
Cố Trạch Mộ chỉ cười ôn hòa một tiếng: “Thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, trái lại hôm nay hai bên đều đánh vô cùng hay, khiến ta cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể ra sân kề vai chiến đấu cùng chư vị. Lực lượng hai bên ngang nhau mới tạo nên một trận bóng xuất sắc như vậy, cũng khiến ta cảm thấy kính nể. Nếu đã như vậy thì thẳng thua có quan trọng gì chứ?”
Sắc mặt Tào Nguyên lập tức trở nên tốt hơn, mặc dù Lưu Tử Nghĩa tiếc nuối khi không thể nào chế giễu Tào Nguyên tiếp, song nghe Cố Trạch Mộ nói thế y vẫn cảm thấy thỏa đáng.
Tào Nguyên cảm kích nhìn Cố Trạch Mộ: “Bây giờ cũng đã đến giờ cơm, ta cho người đặt một bàn tiệc rượu ở Vân Tiên Lâu, xin Cố công tử nể mặt.”
Cố Trạch Mộ gật gật đầu đồng ý.
Ai ngờ vào lúc này, Lưu Tử Nghĩa lại chọc ngang một gậy: “Cũng đúng lúc, một lát chúng ta cũng đến Vân Tiên Lâu uống rượu. Cố công tử, Tào công tử, không ngại chứ?”
Cố Trạch Mộ chỉ cười nhạt.
Tào Nguyên lại hận không thể dùng gậy gỗ đánh y một cái, nhưng ở trước mặt ngay trước mặt Cố Trạch Mộ chỉ có thể vờ rộng lượng, nghiến răng nói: “Vân Tiên Lâu này cũng không phải sản nghiệp nhà ta, Lưu công tử muốn đi thì cứ đi.”
Lưu Tử Nghĩa chắp tay, khiêu khích mà nhìn Tào Nguyên: “Tào công tử độ lượng rộng rãi.”
Tào Nguyên: “…”
Cố Trạch Mộ thấy thế thì mới ra hòa giải, Tào Nguyên và Lưu Tử Nghĩa liếc nhau, trong ánh mắt đều bốc lên tia lửa.
Lưu Tử Nghĩa giành nói: “Một lát Cố công tử ngồi xe ngựa của tại hạ đi, kéo xe là Đại Uyển Mã, rất ổn định.”
Tào Nguyên vội vàng ngắt lời y: “Không cần, Cố công tử là khách quý của ta, đương nhiên một lát ta sẽ bồi Cố công tử.”
Cố Trạch Mộ: “…”
Lời nói khi nãy của Hồng Tùng Nguyên lập tức xông vào đầu hắn, khiến hắn cảm thấy phát tởm, vội vàng cắt ngang lời hai người nói.
“Không làm phiền, tự mình ta đi là được.”
Tào Nguyên và Lưu Tử Nghĩa đều thua thiệt, bọn họ nhìn chằm chằm nhau một chút mới quay người đi.
Đợi đến khi hai bên đi đến Vân Tiên Lâu thì cũng không yên tĩnh. Lưu Tử Nghĩa khiêu khích đủ kiểu, Tào Nguyên vừa muốn đáp trả lại phải để ý đến vẻ mặt của Cố Trạch Mộ, trong lòng vô cùng phiền muộn.
Trông qua thì có vẻ toàn quá trình Cố Trạch Mộ không nói gì, nhưng hắn vẫn khống chế tiết tấu. Hắn không thể không nói Hồng Tùng Nguyên kéo Lưu Tử Nghĩa này ra thật sự là bước đi thông minh. Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tào Nguyên cũng đã mệt mỏi, song trong bữa tiệc ít nhiều gì Cố Trạch Mộ cũng bảo vệ khiến cho trong lòng hắn cảm kích không thôi, cũng bắt đầu lộ vẻ thật lòng.