Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 338: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:26

Hôm nay, Kỳ Nhã tới khiến cho Phụng Linh vô cùng bất ngờ, y nghe thấy Kỳ Nhã nói muốn mang cho ông, rất có thể là vị lão sư thần bí của Trác Cách kia. Lúc đó, trái tim y nhảy loạn lên, trong n.g.ự.c của y vẫn giấu bao thuốc độc, y từng nghĩ qua nếu có cơ hội thì cứ hạ độc c.h.ế.t đối phương sẽ xong hết chuyện.

Nhưng đến cuối cùng, y vẫn không bỏ gói thuốc độc kia.

Qua lời nói của Bố Nhật Cổ Đức, y biết được người kia vô cùng cẩn thận, xưa nay không ăn đồ ăn bên ngoài. Cho dù muốn ăn, có lẽ cũng phải trải qua mấy lớp kiểm nghiệm. Nếu y thật sự hạ độc thì có lẽ không đưa đến trước mặt người nọ được. Dù sao, mấy năm nay Uy Quốc công cũng đã phái thích khách đến thảo nguyên rồi, nhưng ở trước mặt người nọ vẫn thất bại tan tác mà quay trở về.

Trước mắt, Phụng Linh đã thu mua được một người hầu trong vương đình, có thể lấy danh nghĩa vận chuyển thùng để đi vào vương đình. Nếu y làm thế mà bị bại lộ thì có lẽ không có cơ hội tìm ra bộ mặt thật của nam nhân này.

Vì thế, Phụng Linh chỉ có thể kiềm chế sát ý của mình, nói với mình “Nhỏ không nhẫn nại thì sẽ loạn mưu lớn”. Có điều, sau khi Kỳ Nhã rời đi, y vẫn không thể thôi tiếc nuối khi bỏ qua cơ hội này.

Đến buổi tối, Phụng Linh đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì chợt nghe thấy hai tiếng chim gọi ở bên ngoài. Y đột nhiên mở mắt ra, tập trung lắng nghe, tiếng chim hót này vô cùng nhẹ lại ẩn chứa quy luật.

Đương nhiên y nghe ra đây là thuộc hạ của y phát ra, bình thường mười ngày bọn họ sẽ liên hệ một lần. Thuộc hạ của y sẽ giả vờ làm biểu đệ của mình mà lấy danh nghĩa thương đội đi tới. Mà bây giờ mới cách lần liên hệ trước ba ngày, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Vẻ mặt của Phụng Linh lập tức trở nên nghiêm túc, y thay trang phục da hành, lợi dụng bóng đêm mà lén chạy ra khỏi cửa. Ngoại thành không có tường thành và binh lính tuần tra giống nội thành nên Phụng Linh rất dễ rời khỏi ngoại thành. Y đi theo tiếng chim hót kia về phía đông của thảo nguyên.

Y nhanh chóng nhìn thấy thuộc hạ của mình, mấy năm này Phụng Linh và thuộc hạ của y đều dùng những thân phận khác để vào thành Nguyệt Lượng. Có một người trong đó còn vào trong thành mở kỹ viện, vừa nhìn thấy Phụng Linh, hắn đã vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ bái kiến giáo úy.”

“Không cần đa lễ, ngươi vội vàng bảo ta ra là có chuyện sao?”

Người kia gật gật đầu.

Lúc trước, hắn làm nô bộc ở kỹ viện, ban đầu chỉ làm tạp vụ ở hậu viện. Sau đó, tú bà trong kỹ viện thấy hắn chịu khó, mới dần dần để hắn giúp mang rượu và thức ăn cho khách nhân. Hôm nay, khi không đủ người thì hắn giúp rót rượu, đúng lúc nghe thấy hai người kia đang bàn chuyện. Hắn tập trung lắng nghe, song chuyện nghe được lại khiến hắn vô cùng chấn động.

Phụng Linh cau mày nói: “Ngươi nói người thần bí kia và Trác Cách cũng không phải vô cùng thân mật mà là có mâu thuẫn sao.”

Thuộc hạ gật gật đầu: “Hai người kia không nói rõ, nhưng có thể nghe thấy bọn họ rất hận người thần bí kia.”

“Vì sao? Chẳng phải y là mưu sĩ trợ giúp Trác Cách thống nhất thảo nguyên sao?”

Thuộc hạ thành thật lắc đầu: “Những chuyện này thuộc hạ không biết.”

Mặc dù trong lòng Phụng Linh còn nghi hoặc nhưng cũng biết đây được xem là một tin tốt. Nếu như chuyện này là thật thì phải chăng y có thể lợi dụng chuyện này làm hai người tranh chấp với nhau, khiến cho bọn họ chó cắn chó, cũng có thể giảm bớt áp lực của Đại Chu trên chiến trường.

Năm năm nay, nhiệm vụ của Phụng Linh vẫn không có tiến triển. Mặc dù y biết rõ chuyện này không vội được, nhưng ít nhiều gì trong lòng y cũng có áp lực. Mà tin tức trước mắt này lại khiến y khẽ thả lỏng trong lòng.

Nhưng y vẫn bình tĩnh, nói với bọn họ: “Trước tiên đừng vội, chờ chúng ta tra rõ chuyện này rồi hẳn nói.”

“Vâng.”

Kỳ Nhã và Bố Nhật Cổ Đức trở lại vương đình vừa mới chuẩn bị đi tìm Phụng Triển thì bị cản lại, nói là vương hãn tìm nàng có việc. Kỳ Nhã chỉ có thể tiếc nuối đưa bát sủi cảo kia cho Bố Nhật Cổ Đức, dặn đi dặn lại bảo hắn đưa cho Phụng Triển. Bố Nhật Cổ Đức tốt tính ừm một tiếng.

Có điều, khi hắn cầm chén sủi cảo kia vào phòng của Phụng Triển thì đã thấy Phụng Triển đang ngồi trước bàn sách mà đọc sách, song trang sách cũng không bị lật qua. Y đang ngẩn người lại bị Bố Nhật Cổ Đức cắt ngang, y lập tức khôi phục dáng vẻ bình thường, dường như chưa xảy ra chuyện gì cả mà thản nhiên nói: “Trở về rồi sao?”

Bố Nhật Cổ Đức khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần y mà để chén sủi cảo kia lên bàn.

“Đây là cái gì?” Phụng Triển nhíu mày.

Bố Nhật Cổ Đức nói chuyện hắn và Kỳ Nhã đi ra ngoài ăn sủi cảo, lại mang một bát về cho y. Hắn biết từ trước đến nay Phụng Triển cẩn thận nên nói: “Lúc mới đi vào ta đã kiểm tra qua, sủi cảo này không có vấn đề.”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.