Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 339: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:26
Lúc Phụng Triển nghe thấy sủi cảo thì có vẻ hơi ngây ngốc, nhưng y nhanh chóng không kiên nhẫn mà nói: “Ta không ăn, đem đi.”
Bố Nhật Cổ Đức đã nghĩ đến phản ứng của y từ trước, chuyện này cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn. Song, khi nghĩ đến sự mong chờ của Kỳ Nhã vào lúc nãy, hắn không nhịn được mà nói thêm một câu: “Không bằng đại nhân ăn một miếng đi, dù sao cũng là tấm lòng thành của Kỳ Nhã.”
Nếu là bình thường thì Phụng Triển sẽ răn dạy Bố Nhật Cổ Đức một phen, nhưng lần này y chỉ giật giật môi, sau đó mới nói: “Vậy thì để lại đi.”
Bố Nhật Cổ Đức nghĩ rằng mình phải tốn nhiều nước bọt lắm, không ngờ Phụng Triển lại đồng ý dễ dàng như thế. Hắn hơi ngạc nhiên, đến khi Phụng Triển thúc giục nói: “Ngươi còn có chuyện gì sao?”
Lúc này hắn mới lắc đầu sau đó rời khỏi căn phòng. Nhưng trước khi rời đi, hắn lại vô thức quay đầu lại nhìn thoáng qua Phụng Triển, lại thấy Phụng Triển đang nhìn chén sủi cảo kia, trong mắt dường như toát ra vẻ hoài niệm và bi thương.
Trong lòng Bố Nhật Cổ Đức khẽ run lên, hắn đã quen thấy Phụng Triển vô cùng mạnh mẽ, chưa từng thấy y toát ra vẻ mềm yếu như thế. Trong giây phút này, hắn lại cảm nhận được sự bi thương và cô độc khó nói nên lời từ trên người nam nhân mà hắn ngưỡng mộ.
Phụng Triển cũng không suy nghĩ trong lòng của Bố Nhật Cổ Đức, lúc y nhìn thấy chén sủi cảo kia thì bỗng nhiên nghĩ đến tỷ tỷ của mình.
Vì mẫu thân mất sớm, từ nhỏ y đã được tỷ tỷ trông đến lớn lên, thậm chí ngay cả vỡ lòng cũng là tỷ tỷ nắm tay y chỉ dạy. Phụng Triển vẫn luôn dựa dẫm vào Phụng Trường Ninh, có đôi khi cảm thấy tỷ tỷ của mình chính là mẫu thân.
Y nhớ có một lần mình bị bệnh nên gắt gỏng, không ăn gì cả, Phụng Trường Ninh không khuyên nổi nên tự mình đi xuống bếp làm một bát sủi cảo. Thật ra từ nhỏ Phụng Trường Ninh đã được xem như nam tử mà dạy dỗ, bảo nàng đọc sách luyện võ thì không sao, chuyện này chỉ dạy nàng làm vẫn được. Nhưng lúc thật sự cho nàng động tay làm thì đúng là tai họa.
Cho dù là thế, nhưng Phụng Trường Ninh vẫn đi làm.
Nàng phí hết một buổi chiều mới làm ra một bát sủi cảo. Sủi cảo lớn nhỏ không đều, nhìn hình dạng rất kì lạ.
Dường như Phụng Trường Ninh hơi xấu hổ, lại mặt dày nói: “Đệ biết cái gì! Đây là cách làm độc nhất vô nhị của ta, nhìn hơi đẹp nhưng hương vị rất ngon. Nhất định đệ chưa từng ăn qua.”
Phụng Triển bán tín bán nghi gắp một viên sủi cảo, kết quả vừa gắp lên thì vỏ sủi cảo đã rách ra, nhân sủi cảo rơi thẳng vào trong canh.
Phụng Triển: “…”
Phụng Trường Ninh: “…”
Từ đó về sau, Phụng Trường Ninh cũng dũng cảm sau khi xấu hổ, thật sự tốn công học nấu nướng, không còn xảy ra chuyện thế này nữa. Chuyện này trở thành bí mật nhỏ giữa hai tỷ đệ.
Có một lần khi hai người nói chuyện trời đất, Phụng Triển đã lấy chuyện này để chế giễu Phụng Trường Ninh.
Lúc này, Phụng Trường Ninh mới nói thật: “Ta nghe nha hoàn nói đệ nhìn thấy Ngọc di nương làm điểm tâm cho Tam đệ ăn, cho nên mới tức giận. Lúc đó ta có suy nghĩ, mặc dù chúng ta không có nương, nhưng trưởng tỷ như nương. Đứa trẻ nhà khác có thì đệ cũng sẽ có.”
Lúc đó, Phụng Triển ngây ngẩn cả người.
Khi đó, Phụng Trường Ninh đã là hoàng hậu, cũng thường nấu chút thức ăn cho đệ đệ và trượng phu. Phụng Triển nghĩ rằng nàng thích nấu nướng, không ngờ trong đó lại có chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn, Phụng Trường Ninh không biết đã làm bao nhiêu chuyện khi y không nhìn thấy.
Khi đó, y đã thề nhất định phải bảo vệ tỷ tỷ, làm núi dựa cho tỷ tỷ, không để tỷ tỷ chịu chút oan ức nào.
Nhưng hôm nay, tỷ tỷ không có ở đây.
Trong giây phút đó, Phụng Triển chỉ cảm thấy trong lòng quạnh hiu, vẻ mặt y mờ mịt, giống như năm đó ý thức được mình là đứa bé không có nương.
Y lẩm bẩm nói: “Tỷ, đệ rất nhớ sủi cảo tỷ làm cho đệ ăn, rất muốn gặp tỷ một lần…”
Nhưng y nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười khổ một tiếng: “Thôi, thật ra không thấy cũng tốt. Nếu tỷ ấy biết ta làm chuyện này có lẽ sẽ mắng ta c.h.ế.t mất.”
“Nhưng nếu tỷ có thể mắng đệ một câu cũng được.”
Phụng Triển nói xong lại cười tự giễu. Y cầm đũa mà Bố Nhật Cổ Đức đã chuẩn bị cho mình, đưa đũa gắp sủi cảo trong chén kia. Ai ngờ không biết run tay hay dùng sức quá mạnh mà vỏ sủi cảo bị gắp vỡ ra, một viên nhân sủi cảo tròn vo rơi vào trong canh.
Phụng Triển ngây ngẩn cả người, ngón tay của y run mạnh, y nhìn vào bát sủi cảo kia, một giọt nước mắt bất chợt rơi vào trong canh.
Y dùng mu bàn tay qua quýt lau nước mắt, nhét sủi cảo vào miệng, vừa nhai vừa mơ hồ nói.
“Tỷ, người ngoài làm không ngon bằng tỷ làm…”
Cố Thanh Ninh đùng kiếm móc kiếm trong tay Cố Thanh Thù, Cố Thanh Thù tỏ vẻ kinh ngạc nhìn nàng móc kiếm lên.