Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 405: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:32

Nhưng y không thể nào khống chế được chuyện xảy ra tiếp theo, đến khi thống nhất thống nhất thảo nguyên thì đồ đao trong tay ông ta sẽ nhắm về Đại Chu. Có đôi khi Phụng Triển phát cáu mà nghĩ, Tiêu Dận làm đế vương vì g.i.ế.c y mà không ngại cấu kết ngoại tộc hại c.h.ế.t con dân của mình. Vậy thì y cần gì phải trung thành với đế vương như thế? Có điều, cuối cùng y cũng không vượt qua được ranh giới trong lòng mình, chỉ có thể không nghe không nhìn, lừa mình dối người giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mà bây giờ khi đối mặt với Cố Thanh Ninh, trong lòng Phụng Triển lại vô cùng ân hận, y không dám biện giải cho mình.

Cố Thanh Ninh nghiêm nghị nói: “Tổ huấn Phụng gia, năm đó đạo lý ta dạy đệ, đệ nuốt xuống bụng chó hết rồi sao! Để đệ làm ra chuyện như thế, chẳng bằng…”

Nàng mím chặt môi không nói tiếp nữa, cho dù tức giận, nhưng cuối cùng nàng không thể nói những lời tàn nhẫn như thế với đệ đệ của mình.

Phụng Triển vội nàng hạ giọng nói: “Đệ sai rồi, tỷ.” Bình thường y là người cuồng vọng không bị trói buộc, lúc này lại ăn nói khép như nàng dâu nhỏ. Y vội nói: “Tỷ, đệ không dám nữa, tỷ đừng tức giận…”

Ngay lúc Phụng Triển đang dịu dàng xin tha thứ thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Đột nhiên Bố Nhật Cổ Đức dẫn người đẩy cửa vào, sau khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì bỗng nhiên mọi người hóa đá.

Phụng Triển quay đầu lại, vẻ lấy lòng trên mặt lập tức bị lệ khí thay thế: “Cút ra ngoài!”

Bố Nhật Cổ Đức phản xạ có điều kiện đóng cửa lại, nhìn mấy hộ vệ: “Vừa rồi các ngươi có thấy gì không?”

Lúc này vẻ mặt của bọn hộ vệ cũng không tốt hơn hắn bao nhiêu, có một người không chắc mà hỏi: “Vừa rồi… Người nói chuyện là đại nhân sao?”

“…”

Bố Nhật Cổ Đức thấy Phụng Triển đi vào quá lâu, hắn lo sợ xảy ra chuyện gì. Lại thêm lúc đến cửa nghe thấy tiếng quát chói tai của Cố Thanh Ninh nên không quan tâm mà vọt vào. Ai ngờ sau khi đi vào thì thấy cảnh tượng như thế.

Năm đó là quân thần Đại Chu, bây giờ là đế sư ngoại tộc, lúc này lại giống như tiểu hài tử làm sai chuyện gì đó ngồi xổm trước mặt tiểu cô nương cầu xin tha thứ?

Cho dù Bố Nhật Cổ Đức luôn trầm ổn nhưng lúc này cũng bị cảnh kia làm cho chấn động, hồi lâu sau hắn cũng chưa hoàn hồn lại.

Mà sau khi bị bọn họ ngắt lời, Phụng Triển cũng không tiện ở lại trong phòng nữa, không bao lâu sau y và Cố Thanh Ninh cùng đi ra. Hơn nữa, Cố Thanh Ninh vốn dĩ nên làm tù nhân lại đi phía trước, Phụng Triển dè dặt đi sau lưng nàng.

Bọn người Bố Nhật Cổ Đức nhìn chằm chằm Phụng Triển đưa Cố Thanh Ninh vào phòng mình. Nhưng sau khi Cố Thanh Ninh đi vào thì lại thẳng tay đóng cửa phòng lại, nhốt y ở bên ngoài.

Ai ngờ Phụng Triển cũng không tức giận, trái lại còn thở dài một hơi.

Bố Nhật Cổ Đức như rối loạn trong gió: “…”

Đây thật sự là đại nhân nhà ta sao? Nhất định có người giả trang rồi!

Ngay lúc Bố Nhật Cổ Đức đang suy nghĩ đại nghịch bất đạo, có nên đi tới kéo mặt nạ da người trên mặt Phụng Triển xuống không thì Phụng Triển đã thu lại vẻ mặt ôn hòa đối với Cố Thanh Ninh, hồi phục dáng vẻ bình thường lần nữa.

Y liếc mắt nhìn qua, một đám hộ vệ đang nhe răng trợn mắt, vẻ mặt khác nhau lập tức phát lạnh. Bọn họ đàng hoàng đứng hầu ở một bên, không còn dám có động tác nhỏ nào nữa.

Bố Nhật Cổ Đức cũng vội vàng thu lại suy nghĩ lung tung trong đầu mình, vẻ mặt bình tĩnh như bình thường. Nhưng mà trong đầu hắn suy nghĩ điều gì thì không ai biết.

Phụng Triển cũng lười quan tâm, phân phó nói: “Đi thu dọn thêm một gian phòng cho ta.”

Bố Nhật Cổ Đức ngạc nhiên: “Ngài không… Ở cùng vị tiểu thư kia sao?”

Phụng Triển giống như bị kim đâm, tức giận trừng hắn: “Nói bậy gì đó?… Bảo ngươi đi thì đi đi, nhanh lên!

Lần này Bố Nhật Cổ Đức đã hiểu được đại nhân thật sự nhường phòng của mình lại cho Cố Thanh Ninh, mà y thì chấp nhận tìm một gian phòng khác. Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí xem như trân bảo này, cho dù ở phòng cũ bén lửa thì cũng hơi quá mãnh liệt rồi.

Bố Nhật Cổ Đức thấy Phụng Triển sắp rời khỏi thì vội vàng hỏi câu cuối cùng: “Đại nhân, không biết ta phải xưng hô với vị tiểu thư kia thế nào?”

Dù sao mai này có thể vị tiểu thư này sẽ là chủ mẫu nhà mình, xưng hô không thể qua loa được.

Nhưng mà Phụng Triển nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: “Mai này ngươi gọi tỷ ấy là cô nãi nãi đi.”

Nụ cười trên mặt Bố Nhật Cổ Đức cứng đờ.

Sau khi Cố Thanh Ninh bị bắt đi, Uy Quốc công đã hạ lệnh giới nghiêm toàn thành. Mà Cố Vĩnh Hàn dẫn người tra xét từng nhà, hi vọng có thể tìm được Cố Thanh Ninh và đám người thần bí kia.

Về phần Cố Trạch Mộ, lúc này hắn vừa phái người hỗ trợ tìm người, vừa thông qua tra khảo những gian tế trà trộn vào Nghiệp Thành kia mà có được chút manh mối.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.