Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 406: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:32
Nghe nói người đi theo người thần bí kia tên là Bố Nhật Cổ Đức. Nghe đâu hắn là con riêng của một nữ nô và tướng lĩnh Đại Chu, sau đó được người thần bí kia thu nuôi, mang theo bên người.
Những tên gian tế kia giống như bị đánh đến rách toạc, bọn chúng cũng cam chịu nên nói hết mọi thứ. Theo như bọn chúng nói thì người thần bí kia đi ra ngoài đều mang theo mặt nạ, rất ít người thấy qua gương mặt thật của y. Không chỉ như thế, tính cách người này quái gở lạnh lùng, bình thường cũng không qua lại với quý tộc khác. Một người như thế lại có ý tốt thu nhận một đứa con rơi, thật sự hơi kì lạ. Nhưng mà nếu như y chính là cha của Bố Nhật Cổ Đức vậy thì có thể giải thích được.
Trước mắt, Cố Thanh Ninh đang gặp nguy hiểm, nên càng sớm tìm ra manh mối thì sẽ sớm biết được thân phận của đối phương, chuyện này có giúp đỡ rất lớn trong việc nghĩ cách cứu Cố Thanh Ninh. Cho nên dù chỉ một chút manh mối nhưng Cố Trạch Mộ cũng không bỏ qua.
Năm đó, trận chiến Diệp Dương vô cùng thảm khốc, tử thương vô số, có không ít người mất tích trên chiến trường. Còn những tướng lĩnh cấu kết với Trịnh Đạc, sau khi xảy ra chuyện bọn chúng cũng chạy tới thảo nguyên. Người thần bí kia rất có thể là những người này.
Vì thế Cố Trạch Mộ bảo Hồng Thành đem tư liệu về những người này đến gian phòng của mình. Hắn cũng không để ý đến vết thương của mình mà cùng Hồng Thành tìm kiếm trong tư liệu mênh mông.
Năm đó, tướng lĩnh Đại Chu bắt tù binh là nữ tử ngoại tộc, gần như Phụng Triển đều khen thưởng cho thuộc hạ của mình. Có điều phần lớn bọn họ chỉ xem những nữ tử này là đồ chơi, rất hiếm khi để bọn họ sinh hài tử. Cho nên dựa theo manh mối này mà tìm, người được sàng lọc ra cũng không quá nhiều.
Hồng Thành lật từng tờ một, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: “Thiếu gia, tra được rồi.”
Cố Trạch Mộ nghe vậy thì ngẩng đầu lên, Hồng Thành vội vàng cầm tài liệu kia tới đưa cho hắn.
Nhưng mà lúc Cố Trạch Mộ thấy rõ tên phía trên thì lại ngây ngẩn cả người.
Trên đó viết là… Phụng Kiệm.
Dựa theo tư liệu, năm đó Phụng Kiệm đã có một thị thiếp ngoại tộc, cũng hơi sủng ai, còn sinh cho hắn một nhi tử. Song, sau khi Phụng Kiệm hồi kinh cũng không dẫn nàng ta theo. Không lâu sau đó, nữ tử kia cũng dẫn theo hài tử mất tích. Nếu so sánh, hoàn toàn có thể đúng với thân thế của Bố Nhật Cổ Đức.
Cố Trạch Mộ nhíu mày thật sâu.
Nếu như người này thật sự là Phụng Kiệm, vậy chỉ sợ chuyện này cũng không đơn giản như thế.
Đầu tiên, Phụng Kiệm đã c.h.ế.t từ lâu, t.h.i t.h.ể của hắn do thân vệ tận mắt nhìn thấy, không thể nào có vấn đề được. Nếu như Bố Nhật Cổ Đức thật sự là con của Phụng Kiệm, vậy người thần bí kia là ai?
Khoan đã, thi thể?
Bỗng nhiên Cố Trạch Mộ giật mình, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một suy đoán to gan lại kinh khủng.
Năm đó, t.h.i t.h.ể của Phụng Triển là do Phụng Kiệm mang về, theo lời hắn nói, đầu của Phụng Triển bị người ngoại tộc cắt lấy cầm đi. Hơn nữa sau khi hồi kinh thì t.h.i t.h.ể đã hoàn toàn mục nát, vốn không thể phân biệt được. Y lại có thân phận quý giá, không thể nào để Ngỗ tác nghiệm thi vì thế sau khi sắp xếp lại đã vội vàng hạ táng.
Nếu như Phụng Triển chưa chết? Nếu như t.h.i t.h.ể kia vốn không phải Phụng Triển mà chỉ là thế thân thì sao?
Cố Trạch Mộ hít sâu một hơi, thật ra nếu suy nghĩ kĩ lại thì chuyện này cũng có thể. Hơn nữa, đối phương có thể trợ giúp Trác Cách thống nhất toàn bộ thảo nguyên, người có năng lực tài hoa như thế ngoại trừ Phụng Triển ra, thật sự hắn không thể nghĩ ra ai khác.
Hồng Thành nhìn thấy sắc mặt của Cố Trạch Mộ thay đổi thì không nhịn được mà hỏi: “Thiếu gia, có phải ngài đã đoán được người có thân phận thần bí kia là ai rồi không?”
Sắc mặt Cố Trạch Mộ trở nên nghiêm túc, hắn thấy tình hình trước mắt vô cùng khó giải quyết. Cho dù hắn biết Cố Thanh Ninh chính là Phụng Trường Ninh, nhưng Phụng Triển có tin hay không? Cho dù y tin thì Cố Trạch Mộ cũng không dám cược y sẽ phát lòng lương thiện mà buông tha Cố Thanh Ninh.
Cố Trạch Mộ không trả lời Hồng Thành, chỉ nói: “Nếu như thật sự là y, chỉ sợ giờ phút này Thanh Ninh sẽ rất nguy hiểm!”
Hồng Thành sững sờ, chỉ thấy Cố Trạch Mộ chống đỡ thân thể đứng lên. Hắn vội nói: “Thiếu gia, trên người ngài còn bị thương đó. Ngài hãy nghỉ ngơi đi, chuyện tìm người giao cho thuộc hạ.”
Cố Trạch Mộ lắc đầu, không phải hắn không tin Hồng Thành. Nếu như đối phương là Phụng Triển thì lấy bản lĩnh của nhóm người Hồng Thành chắn sẽ không phải là đối thủ của y.
Cố Trạch Mộ không có ý định nói chuyện này cho người khác biết, dù sao càng ít người biết thì càng an toàn. Hơn nữa, Phụng Triển là người mưu kế chồng chất, lại thêm y quen thuộc Nghiệp Thành như thế, tất nhiên lúc này đã ra khỏi thành từ sớm.