Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 409: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh
Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:32
Phụng Triển không ngờ vì nguyên nhân này, y giật mình một hồi mới nói: “Tiểu cô nương này chỉ tùy hứng thôi, qua một hai ngày sẽ không chịu được mà trở về. Cho dù ở bên ngoài thì nó cũng mang theo tiền bạc và hộ vệ, sẽ không chịu khổ gì nhiều.” Có lẽ vì tìm được tỷ tỷ nên Phụng Triển hiếm khi dịu dàng một lần, y an ủi một câu: “Đừng lo lắng.”
Suýt nữa Bố Nhật Cổ Đức đã bị câu an ủi này làm cho cắn đầu lưỡi, nhưng dù sao hắn cũng đè sự lo lắng này xuống.
Thư của Cố Thanh Ninh nhanh chóng được đưa đến Soái phủ, Uy Quốc công đang ở trong phủ chờ tin, ông lập tức cho người điều tra nguồn gốc của phong thư này. Người đưa thư là một hài tử không lớn tuổi lắm, hắn nhìn thấy Uy Quốc công đã bị dọa sợ, cũng không nói rõ dáng vẻ người đưa thu cho hắn. Manh mối này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gãy mất.
Uy Quốc công không thể làm gì khác hơn là mở thư ra, điều ngoài dự đoán của ông là thư này lại do chính Cố Thanh Ninh viết.
Trong thư nói bây giờ nàng đang ở một nơi an toàn, qua một thời gian sau sẽ trở về, bảo bọn họ đừng lo lắng. Nội dung của phong thư này cũng không ngắn, song lại không nói người bắt nàng là ai, cũng không nói rõ muốn làm gì nàng, giống như chỉ là một phong thư nhà bình thường mà thôi.
Sau khi Uy Quốc công xem xong thì cũng không để lộ ra, ông chỉ phái người gọi Cố Vĩnh Hàn và Cố Trạch Mộ về.
Cũng không phải ông thật sự tin lời Cố Thanh Ninh nói trong thư, nhưng bọn họ đã lật ngược Nghiệp Thành này lên mà không thể tìm được Cố Thanh Ninh. Cố Trạch Mộ ở ngoài thành cũng không tìm được bất kỳ manh mối gì, khả năng lớn là đối phương đã trốn từ lâu, vốn không cần mạo hiểm mà đưa bức thư này.
Lúc này Cố Trạch Mộ đã tra được chút manh mối, hắn nhận được tin của Uy Quốc công thì lập tức phân phó Hồng Thành tiếp tục điều tra, còn mình thì chạy về.
Cố Vĩnh Hàn đã xem hết phong thư này, đương nhiên y không tin Cố Thanh Ninh sẽ chủ động đi theo người lạ. Y vẫn chắc rằng nàng bị người ta uy hiếp, la hét muốn đánh thành Nguyệt Lượng cứu nữ nhi trở về. Cố Vĩnh Hàn bị Uy Quốc công mắng một phen với bình tĩnh lại.
Không phải Uy Quốc công không lo cho cháu gái, nhưng ông cân nhắc nhiều hơn. Đương nhiên phải tìm người, nhưng lại không thể gióng trống khua chiêng tìm như thế, chỉ có thể âm thầm từ từ tìm. Nếu bị người có ý xấu biết được, cho dù mai này Cố Thanh Ninh trở về có lẽ sẽ phải đối mặt với rất nhiều lời đồn, tổn thương với nàng cũng không nhỏ.
Thật vất vả mới thuyết phục được Cố Vĩnh Hàn, Uy Quốc công thở dài một hơi, mới biết Cố Trạch Mộ đã trở về.
Sau khi Cố Trạch Mộ nghe ông nói xong thì cầm lá thư xem một lúc lâu.
Uy Quốc công hỏi: “Trạch Mộ, con nghĩ thế nào?”
Cố Trạch Mộ trầm mặc một hồi mới nói: “Thư này do Thanh Ninh tự tay viết, hơn nữa giọng điệu rất tự nhiên, không hề giống bị ép viết.”
Uy Quốc công gật gật đầu: “Còn gì nữa không?”
“Con cũng nghĩ giống ngài, đối phương không cần vẽ vời thêm chuyện đưa phong thư này đến. Cho nên mặc kệ là vì nguyên nhân gì, chắc là bây giờ Thanh Ninh đã tạm thời an toàn.”
“Đúng là như thế.” Uy Quốc công nói xong lại hơi nghi ngờ mà hỏi: “Nhìn qua có vẻ đối phương không có ác ý với Thanh Ninh, nhưng ta nghĩ mãi không rõ vì sao y lại muốn bắt Thanh Ninh chứ?”
Cố Trạch Mộ lắc đầu nhưng ánh mắt vẫn nhìn vào bức thư.
Uy Quốc công thấy thế thì hỏi: “Từ trước đến nay Thanh Ninh thông minh, con nói có phải con bé để lại ám ký gì trong bức thư này không?” Dù sao nếu Cố Thanh Ninh chỉ báo bình an thì không cần nói nhảm nhiều như thế.
Lúc này Cố Trạch Mộ mới lấy lại tinh thần, hắn dời mắt đi: “Con không phát hiện, ngài đã nhìn ra gì sao?”
Uy Quốc công thở dài: “Không có, trước khi con qua đây ta đã cầm phong thư này lật qua lật lại xem mấy lần, đây chỉ là một phong thư nhà báo bình an mà thôi.”
Sau khi nói xong chuyện này, Cố Trạch Mộ đi về thư phòng của mình. Thật ra hắn lừa Uy Quốc công, đúng thật là Cố Thanh Ninh giấu vài thứ trong bức thư này. Có điều ám ngữ này chỉ có Cố Thanh Ninh và Cố Trạch Mộ biết.
Đây là chuyện sau khi Cố Trạch Mộ đi Sung Châu, lúc đó hai người hai gửi thư qua lại, có vài việc bí mật của hai người không tiện nói rõ trong thư tránh cho người ngoài phát hiện. Vì thế hai người thiết kế ám ngữ chỉ có bọn họ biết.
Ở trong thư, Cố Thanh Ninh nói cho Cố Trạch Mộ biết người thần bí kia chính là Phụng Triển, lại nói năm đó trong chuyện của Phụng Triển có nội tình. Lúc này nàng và Phụng Triển đi vương đình bộ lạc Cát Nhan để điều tra chân tướng chuyện này.
Ám ngữ trong thư cũng không nhiều, Cố Trạch Mộ suy nghĩ một hồi, sau đó đột nhiên đứng lên đi ra ngoài.