Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 410: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:32

Đợi đến khi hắn vừa ra khỏi cửa phòng thì gặp được Hồng Thành. Hồng Thành nói với hắn, bọn họ đã tìm được thôn trang sau khi Cố Thanh Ninh bị bắt đã ở đó, nhưng lúc này người đã đi rồi.

Ánh mắt Cố Trạch Mộ cứng lại, không hề do dự nói: “Đi.”

“Haiz! Thiếu gia, vết thương của ngài…”

Hồng Thành còn chưa nói xong, Cố Trạch Mộ đã đi về phía chuồng ngựa. Hồng Thành bất đắc dĩ thở dài cũng chỉ có thể theo sau.

Đến lúc đoàn người bọn họ đi đến thôn trang thì đã rất muộn rồi, Hồng Thành đã cho người trấn giữ viện tử kia từ sớm. Cố Trạch Mộ đi vào, ánh mắt nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng nhìn trên giường. Hắn xốc ván giường lên, quả nhiên bên trong phát hiện một phong thư.

Trong thư nói hết chuyện Phụng Triển đã trải qua vào năm đó, Cố Trạch Mộ lập tức rơi vào trầm tư.

Không ai biết rõ hơn hắn rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, nếu như Phụng Triển không nói dối thì người có thể làm được chuyện này cũng không nhiều. Mà lúc này, cái tên đầu tiên nhảy lên trong đầu Cố Trạch Mộ chính là Khang Diệp.

Hắn biết quan hệ giữa Khang Diệp và Phụng Triển cũng không hòa hợp, hai người là văn thần võ tướng, đương nhiên lập trường khác biệt. Khang Diệp cảm thấy Phụng Triển quá cuồng ngạo, mà Phụng Triển cảm thấy Khang Diệp lại quá dối trá, trừ điều đó ra, giữa hai người không có xích mích gì nhiều. Nói đúng ra hai người rất ít gặp nhau, nếu đây thật sự là Khang Diệp làm, vậy thì sao ông ta phải phí công hãm hại Phụng Triển như thế?

Cố Trạch Mộ lắc đầu, chỉ cảm thấy nội tình chuyện này phức tạp hơn hắn nghĩ nhiều.

Hắn không cố chấp chỉ tập trung vào Khang Diệp nữa mà điểm mấy người có khả năng trong đầu một lần. Sau đó, hắn quyết định viết phong thư để Hồng Thành gửi cho Hồng Tùng Nguyên, để ông ấy đi điều tra mấy người này.

Sau khi làm xong những chuyện này hắn mới thở phào nhẹ nhõm, vì sắc trời đã tối nên bọn họ không trở về Nghiệp Thành mà quyết định ở lại chỗ này.

Hồng Thành cũng thừa dịp này đi tìm hiểu tin tức của thôn dân xung quanh. Hắn vốn có gương mặt thật thà, người ngoài cũng sẽ không đề phòng hắn. Những thôn dân kia chỉ nói chuyện với hắn một chút thì dường như đã nói hết tình hình lúc đó ra.

Từ sự miêu tả của bọn họ thì người thần bí kia đối với Cố Thanh Ninh rất tốt, cũng không hạn chế hành động của nàng.

Hồng Thành cảm thấy hơi khó hiểu một chút. Vì Cố Trạch Mộ đã biết người kia là Phụng Triển cho nên cũng biết có lẽ Phụng Triển đã nhận ra thân phận của Cố Thanh Ninh nên sẽ không tổn thương nàng.

Hồng Thành tưởng rằng sau khi Cố Trạch Mộ nghe xong tin tức này thì sẽ thoải mái bình tĩnh trở về dưỡng thương, ai ngờ hắn không hề có ý định trở về.

Hồng Thành không nhịn được mà nói: “Bây giờ Cố tiểu thư đã an toàn rồi, không thì ngài hãy về trước dưỡng thương cho tốt hãy đi tìm nàng. Nếu không Cố tiểu thư biết cũng sẽ lo lắng.”

Cố Trạch Mộ nhìn thoáng qua vết thương trên vai, mấy hôm nay vì bôn ba khắp nơi nên vết thương lại chuyển biến xấu. Chuyện này lại khiến hắn nhớ đến lúc dưỡng thương ở chung với Cố Thanh Ninh.

Trong vẻ lạnh nhạt như băng của nàng lại ẩn lời quan tâm, biểu lộ hung ác thay thuốc cho hắn nhưng động tác rất dịu dàng. Sự tương phản này làm cho trái tim Cố Trạch Mộ cũng rung động theo.

Sau khi trùng sinh, mặc dù Cố Trạch Mộ muốn nối lại tiền duyên với Cố Thanh Ninh nhưng nàng vẫn luôn từ chối. Thời gian dài, Cố Trạch Mộ cũng sẽ hoài nghi, phải chăng hắn không nên cố chấp, song hắn lại không bỏ Cố Thanh Ninh xuống được. Quan hệ của hai người giằng co đến bây giờ, để cho hắn thấy ngoài vẻ ngoài cứng rắn thì nàng lại không để ý mà để lộ ra sự dịu dàng và quan tâm.

Hồng Thành thấy Cố Trạch Mộ d.a.o động thì nói tiếp: “Ngài hãy ở đây bình tĩnh dưỡng thương, thuộc hạ đi tìm manh mối tiếp. Chờ sau khi ngài khỏe lại thì chúng ta đi cứu Cố tiểu thư.”

Sau khi Cố Trạch Mộ lấy lại tinh thần thì lập tức lắc đầu: “Không cần, ta biết nàng ở đâu.” Hắn nghĩ đến chuyện bây giờ Cố Thanh Ninh đang ở cùng Phụng Triển thì bỗng nhiên hắn dừng lại, cuối cùng thỏa hiệp. “Được rồi, ta nghe ngươi, chờ mấy ngày nữa sẽ đi.”

Mặc dù Hồng Thành cảm thấy hơi khó hiểu, hắn không biết Cố Trạch Mộ Cố Thanh Ninh đang ở đâu từ lúc nào, nhưng mà khi thấy Cố Trạch Mộ đồng ý chịu dưỡng thương thì hắn cũng quên sự không thích hợp đó. Hồng Thành thở phào một hơi.

Lúc này, Phụng Triển đang cùng Cố Thanh Ninh cưỡi ngựa dạo bước trên thảo nguyên.

Vốn dĩ Phụng Triển muốn cho Cố Thanh Ninh thoải mái một chút, cho nàng ngồi xe ngựa nhưng lại bị nàng từ chối.

Nếu là Phụng Trường Ninh lúc trước, cho dù nàng biết võ nghệ song cũng là quý nữ được nuông chiều, phải cưỡi ngựa lặn lội đường xa đương nhiên không thể. Có điều, Cố Thanh Ninh hôm nay đã hoàn toàn khác biệt. Mấy năm nay nàng vẫn dùng tiêu chuẩn của quân doanh mà yêu cầu mình, lại thêm sau khi tới Nghiệp Thành cũng không lười biếng bỏ huấn luyện, cho nên cưỡi ngựa đi đường cũng không tính khó khăn.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.