Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh - Chương 411: Ta Và Tiên Đế Cùng Trọng Sinh

Cập nhật lúc: 09/09/2025 11:32

Đương nhiên, Cố Thanh Ninh yêu cầu cưỡi ngựa không chỉ vì đi đường thuận tiện. Gần như cả hai đời của nàng đều sinh ra và lớn lên ở kinh thành, chưa từng được ra thế giới bên ngoài. Bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội này, đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua.

Phụng Triển thấy thế thì cố ý đi chậm lại một chút, có đôi khi còn tá túc trong nhà dân du mục.

Dân tộc du mục trời sinh hào sảng hiếu khách, mỗi lần đều sẽ nhiệt tình chiêu đãi bọn họ. Cho dù bọn họ là ngoại tộc hay là người Đại Chu thì đều đối đãi rất chân thành. Chuyện này thật sự ngoài dự đoán của Cố Thanh Ninh, nàng tưởng rằng hai tộc nhiều năm chiến loạn đã kết thâm cừu đại hận từ lâu. Cho dù những người dân du mục này không hận người Đại Chu thì cũng rất có thể đuổi bọn họ đi, không ngờ đối phương lại không hề tỏ vẻ không vui.

Phụng Triển nghe thấy sự khó hiểu của Cố Thanh Ninh thì tỏ vẻ thở dài thương xót: “Từ khi được sinh ra thì người ngoại tộc đã phải đứng trước hoàn cảnh khắc nghiệt của thảo nguyên, bọn họ đã có thói quen tranh đấu từ lâu. Theo bọn họ nghĩ, chiến tranh giữa hai tộc thật ra cũng giống bọn họ bảo vệ bầy cừu mà đấu với sói thôi. Mà trên đại thảo nguyên mênh m.ô.n.g này, ngoại trừ tộc nhân thì bọn họ rất hiếm khi thấy người sống, cho nên bọn họ vô cùng đơn thuần. Có đôi khi đệ cảm thấy ở trên thảo nguyên còn tự tại hơn ở kinh thành nhiều.”

Thật ra Cố Thanh Ninh cũng có suy nghĩ như thế, nàng nhìn xuyên qua đống lửa thấy đám thanh niên vừa múa vừa hát, trên mặt cũng nở nụ cười.

Một chàng trai ngoại tộc cũng quan sát Cố Thanh Ninh rất lâu, thấy nàng mỉm cười thì lấy hết dũng khí đi qua. Hắn dùng tiếng Đại Chu lắp ba lắp bắp hỏi: “Nàng… nàng muốn… Nhảy, nhảy múa không?”

Cố Thanh Ninh sững sờ, mặt Phụng Triển đã đen thui thay nàng từ chối: “Không nhảy!”

Thanh niên kia nóng nảy nói liên tục “Bùm bùm” lời nói ngoại tộc, dường như Phụng Triển càng tức giận hơn, cũng dùng tiếng ngoại tộc để đáp trả.

Hai người nói qua nói lại, nói hồi lâu, cuối cùng Phụng Triển đứng thẳng dậy, đi đến chính giữa với thanh niên kia đúng là muốn đấu vật. Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay ồn ào, đám người chừa lại sân bãi, còn có không ít thiếu nữ ngoại tộc ủng hộ thanh niên kia.

Cố Thanh Ninh không hiểu, nàng nhìn về phía Bố Nhật Cổ Đức vẫn im lặng bảo vệ mình: “Bố Nhật Cổ Đức, ngươi biết bọn họ vừa nói gì không?”

Bố Nhật Cổ Đức muốn nói lại thôi, có vẻ vô cùng phiền não. Nhưng vì Cố Thanh Ninh hỏi nên cuối cùng hắn vẫn nói: “Thanh niên kia nói, cho dù đại nhân là phụ thân của người thì cũng không thể ngăn cản mong muốn của người. Đại nhân rất tức giận, nên… Nên…”

Cố Thanh Ninh ngây ngốc một chút, lập tức không nhịn được mà bật cười. Thời gian dần trôi qua, tiếng cười càng to hơn, cuối cùng nàng ôm bụng cười ha ha.

Không bao lâu sau, Phụng Triển đã thuần thục vật ngã thanh niên kia, thật sự trút được cơn giận. Y tỏ ra thoải mái đi tới, lại đúng lúc trông thấy Cố Thanh Ninh cười đến chảy nước mắt. Y khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

Trong lòng Bố Nhật Cổ Đức hoảng sợ, vội vàng tìm cớ chạy trốn.

Phụng Triển cũng không để ý đến hắn, y ngồi xuống bên cạnh Cố Thanh Ninh lần nữa. Thanh niên kia uất ức không phục nhìn bọn họ, nhưng vì tài nghệ không bằng người nên tức giận rời đi. Phụng Triển hừ lạnh một tiếng, có vẻ vô cùng đắc ý.

Cố Thanh Ninh vừa nhìn thấy nét mặt của y thì không nhịn được nữa lại bật cười.

Phụng Triển không hiểu mà hỏi: “Rốt cuộc tỷ tỷ cười gì?”

Cố Thanh Ninh xoa xoa gương mặt mỏi nhừ, nàng cũng không dám nói ra chân tướng. Nàng biết từ nhỏ Phụng Triển vừa sĩ diện lại thù dai, nếu y biết bị Cố Thanh Ninh biết chuyện mất mặt thì người mật báo là Bố Nhật Cổ Đức sẽ không được yên. Người ta có ý tốt làm phiên dịch cho mình, nàng không thể bán đứng hắn được.

Cố Thanh Ninh không nói, Phụng Triển cũng không hỏi tiếp, trái lại nói: “Ngày mai có chợ đên trên thảo nguyên, tỷ có muốn đi xem không?”

“Chợ đen?” Cố Thanh Ninh ngạc nhiên, đương nhiên chưa từng nghe nói qua.

Phụng Triển giải thích với nàng, trên thảo nguyên có không ít thương đội qua lại, cách một thời gian bọn họ sẽ mở phiên chợ ở mấy bộ tộc. Lâu dần thì tạo thành thói quen, mấy bộ tộc tới gần sẽ cưỡi ngựa chạy tới trao đổi chút nhu yếu phẩm, lá trà, muối, còn có những thứ linh tinh. Chắc chắn nó không bằng ở Nghiệp Thành nhưng dù sao cũng mới mẻ và náo nhiệt.

Cố Thanh Ninh nghe xong thì cảm thấy vô cùng hứng thú.

Vì chỗ kia cũng không xa nên sáng sớm hôm sau, hai người dẫn theo mấy tên hộ vệ đi ra ngoài.

Vì chợ đen rất hỗn loạn nên Phụng Triển đeo mặt nạ lên lần nữa, cũng cố ý bảo Cố Thanh Ninh đeo mạng che mặt lên.

Ở đây phần lớn là lấy vật đổi vật, bình thường người ngoại tộc sẽ dùng da lông hoặc bò dê để đổi nhu yếu phẩm như lá trà và muối. Hai bên khoa tay múa chân cò kè mặc cả vô cùng náo nhiệt.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.