Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 15: Deep Rising - Chương 290

Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:53

Bạch tuộc quá lớn, nuốt một miếng không trôi.

Con rồng nặng hàng vạn tấn như cô có thể ăn hết ba trăm tấn thức ăn một bữa, thế nhưng xúc tu của con bạch tuộc này không chỉ nặng hơn thế, mà còn dài hơn cả thân thể cô. Muốn ăn sạch trong vài phút chẳng khác nào chuyện hoang đường, cô chỉ có thể xử lý nó trước.

Nhìn chằm chằm vào chiếc xúc tu màu lam nằm im bất động, Assath ngửi thấy mùi tử vong.

Cô nghĩ ngợi đôi chút rồi vận dụng những gì học được, kéo mạnh xúc tu màu lục lại gần, dùng móng vuốt rồng rạch dọc theo bề mặt xúc tu lam, moi ra một chiếc mũi tên đen như mực.

Nó nằm gọn trong vuốt rồng chẳng khác nào một cây kim thêu, trông không có gì đáng sợ, nhưng lại toát ra khí tức tử vong nồng nặc.

Mũi tên?

Tuy nhỏ, nhưng đã có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một xúc tu thì cũng đủ để hạ gục cái khác. Cô không thể dây dưa với xúc tu thời gian thêm nữa, càng chậm trễ càng dễ xảy ra biến cố, phải nhanh chóng dứt điểm.

Assath kéo mạnh xúc tu xanh, điều khiển mũi tên đ.â.m xuyên vào não nó, đến khi nó hoàn toàn bất động. Lực lượng tử vong quả nhiên hiệu quả, chỉ vài giây đã giải quyết được thứ mà cô dằng co mãi chưa xong — chỉ có điều tiêu hao thực sự quá lớn.

Lực lượng tử vong chỉ có thể được thúc đẩy bằng sinh mệnh lực, có sinh mới có tử, vốn dĩ hai thứ luôn đi cùng nhau.

Cô chỉ dùng “kim” đ.â.m c.h.ế.t một cái xúc tu, mà đã cảm thấy sinh khí trong người bay mất một phần mười. Ngay cả cô còn như vậy, huống gì là tinh linh. Tuy cô có công đức hộ thân để duy trì, nhưng Legolas thì…

Ồ, anh đang rút lực lượng từ viên đá không gian, xem ra không c.h.ế.t được, vậy tính ra cũng như không tổn hại gì.

Assath gom hai cái xúc tu đã c.h.ế.t lại, moi ra “kim thêu” chuẩn bị lao tới cái tiếp theo. Nhưng kim này không bền, mới dùng hai lần đã hỏng, cô đành phải đòi bạn đồng hành móc hàng ra.

“Legolas, tên! Đưa tôi!”

Chỉ còn năm mũi tên tử vong, nhưng tinh linh không hề giấu giếm, đưa hết cho cô.

Thế là Assath vác “kim” đi đ.â.m loạn khắp nơi, đ.â.m c.h.ế.t xúc tu làm méo mó linh hồn, lại đ.â.m c.h.ế.t xúc tu thao túng tâm trí.

Hiệu quả! Quá hiệu quả!

Còn bốn mũi tên cô không định dùng nữa, mà thay vào đó, trút hết hận cũ thù mới vào một hơi lửa điên cuồng, nghiền nát cái xúc tu màu tím thành bã, rồi nuốt chửng bộ não của nó đầu tiên.

Tình hình có thể nói là sáng sủa, nhưng biến cố luôn đến không đúng lúc.

Chỉ thấy cái xúc tu đỏ vốn “nằm im bất động” đột nhiên phát lực, biến cả hòn đảo độc thành một “địa ngục luyện kim hoàn chỉnh”, trong chớp mắt khiến màn sương độc hóa thành những bụi gai bằng kim loại đ.â.m ngược từ dưới lên, dựng đứng như bức tường sắt!

Khoảnh khắc sét đánh không kịp bưng tai, con ngươi dựng đứng của Assath chợt co rút, bản năng vỗ cánh bay lên, cái đuôi dài quấn lấy tinh linh hất văng ra xa.

Chỉ trong nháy mắt, bụi gai kim loại đã sượt qua bụng cô, cạo đi một mảng lớn vảy rồng, để lại một vết sẹo dài. Một đòn làm toạc da rách thịt — thứ này còn cứng hơn cả thân thể cô?

Kim loại gì vậy?

Không — đây tuyệt đối không phải thứ thuộc về Trái Đất!

Vậy nghĩa là, thực tại mà nó sửa đổi… chính là biến vùng đất kịch độc này thành kim loại đủ sức xuyên thủng cơ thể cô sao?

Đáng tiếc là cô né kịp, mà lúc sau khi phát lực rõ ràng nó đã kiệt sức. Nếu bụi gai có thể vươn cao thêm trăm mét nữa, có lẽ đã xuyên thủng được bụng cô rồi.

“Khó chơi thật đấy…” Đến cả Assath cũng không khỏi thốt lên trước sức sống ngoan cường đến mức quá đáng của kẻ mang danh “Kẻ Nuốt Sao”, “nát ra từng mảnh rồi mà vẫn sống”.

Đây không phải chuyện tốt, cô vẫn còn nhớ như in vụ Black Goat có thể tái sinh vô hạn, nên sẽ không cho nó cơ hội sống lại.

Bạch tuộc có thể sống khi gặp bất cứ ai — ngoại trừ cô. Vì giờ đây cô đã chiếm hết cả thiên thời – địa lợi – nhân hòa, thậm chí cả vật liệu quan trọng để g.i.ế.c c.h.ế.t nó cũng do nó tự dâng lên.

Assath phun ra ánh sáng đen chẻ đôi nó, rồi quay sang hướng Legolas bị hất văng đi, thấy anh đang bay về phía du thuyền thì lập tức gầm nhẹ một tiếng, phát tín hiệu cảnh báo.

Trước khi đối đầu với Kẻ Nuốt Sao, trên du thuyền vẫn còn một con hải quái cô chưa giải quyết. Nó có lẽ không phải đối thủ của tinh linh, nhưng một số người trong phe con người chưa chắc đã là đồng minh của anh ấy.

Thân ảnh Legolas hơi khựng lại, dường như đã hiểu ý, không bay thẳng tới du thuyền mà lặn xuống biển, vòng theo đáy thuyền mà lên.

Thấy đồng đội đã “vào đúng đường ray”, Assath liền thu hồi sự chú ý, thúc giục năng lượng trong cơ thể, lại phun ra một luồng kim quang chói lóa từ miệng, cắt phăng toàn bộ bụi gai kim loại bên dưới.

Cô lao xuống, đáp lên mặt đất giờ đã phủ đầy kim loại. Sau đó, như thể không còn cảm giác đau đớn, cô mặt không đổi sắc mà xé một mảng vảy rồng đẫm m.á.u — thậm chí còn dính cả huyết nhục.

Vết thương bắt đầu hồi phục, Assath cúi xuống nhặt lấy một thanh kim loại, đ.â.m xuyên vào bộ não của xúc tu đỏ, đóng đinh nó c.h.ế.t dí tại chỗ.

Thấy nó không còn sức lực làm trò nữa, cô thản nhiên thu gom số kim loại, phun một hơi lửa, dùng nhiệt độ cực cao nung chảy chúng thành sắt lỏng, không ngừng tinh luyện, lại tinh luyện.

Chốc lát sau, cô ném vảy rồng và huyết nhục của mình vào đó, lại lấy ra mấy mũi tên tử vong còn lại và cây lưỡi hái màu đen quen thuộc — nguyên liệu quý thế này sao có thể bỏ phí, bạch tuộc có đá thì cô cũng phải nâng cấp vũ khí chứ.

Lửa rồng thiêu cháy cả hòn đảo kim loại, nhiệt độ cao không chỉ nung chảy vật liệu, mà còn thiêu đốt từng miếng thịt của Kẻ Nuốt Sao.

Chẳng mấy chốc, Assath đã luyện sắt lỏng thành hình lưỡi hái, đôi vuốt rồng siết chặt, mang theo sức mạnh vạn quân mà nện mạnh xuống lưỡi hái, dồn tử lực vào bên trong.

Cô đập hết cú này tới cú khác, từng tiếng vang lên liên hồi, hòn đảo rung chuyển theo lực đập, dường như bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nứt vỡ.

Không biết qua bao lâu, một cây lưỡi hái nặng chừng ba tấn, toàn thân đỏ rực như m.á.u được rèn thành. Assath phun lên nó một luồng băng khí, rồi nện xuống tạo một lớp băng dày, khiến lưỡi hái chuyển sang sắc đen thẫm, chuôi dài mọc lên từng mảng vảy rồng sẫm màu.

Xong rồi — lưỡi hái mang tử lực!

Chỉ là tử lực vẫn còn hơi ít, chưa biết nên nạp ở đâu… Thôi kệ, cứ dùng tạm đã.

Assath biến lại thành hình người, lấy từ tủ quần áo của người Krypton ra một bộ chiến phục mặc vào, xoay xoay cây lưỡi hái, rồi bất ngờ vung mạnh c.h.é.m xuống lũ xúc tu và mảnh thịt của bạch tuộc.

Giữa ánh sáng kim loại đan xen, tử vong giáng xuống nơi đây, sức mạnh trên lưỡi liềm càng sát càng mạnh.

Assath hiểu rõ, khởi động sức mạnh của cái c.h.ế.t là sự sống, tương tự, gặt hái sinh mạng ở một mức độ nào đó cũng là một dạng sạc năng lượng.

Sức sống của kẻ nuốt sao mạnh mẽ đến nhường nào, có lẽ qua một trận “chém rau dưa” thế này, cả trăm năm cô cũng không cần cho lưỡi liềm “ăn cơm” nữa.

Nhưng, nói cho cùng thì nó chỉ là một món vũ khí. Đói thì cứ đói, cô sẽ không vì nuôi nó mà g.i.ế.c chóc bừa bãi — như thế thì khác gì con bạch tuộc khổng lồ kia, vừa có được nguyên thạch là lập tức nghiện ngập đâu?

Assath mắc kẹt trên đảo, vung lưỡi liềm suốt cả một đêm.

Khi phương Đông bắt đầu rạng sáng, ánh dương dịu nhẹ ló lên, cô mới dừng tay giữa bãi hoang tàn, cúi người moi ra một cục đá vũ trụ chưa qua mài giũa từ đống xác vụn.

Nó to bằng nắm tay, bên trong rực rỡ sắc màu, ánh sáng lưu chuyển, vỏ ngoài bao phủ một lớp “rêu” xám đen, dường như là một loại khoáng thạch nào đó trong vũ trụ.

Phần bị “rêu” bao phủ thì mờ mịt vô quang, phần lõi lộ ra lại ánh sáng dập dờn, khiến người ta không thể rời mắt. Chỉ cần cầm trong tay chơi đùa, cô đã có thể cảm nhận được nguồn năng lượng khổng lồ bên trong, như thể đang nắm lấy trái tim của vũ trụ.

“Nó mà lại không tiêu hóa được mi à…”

Xem ra kẻ nuốt sao kỳ sơ sinh tuy có thể nuốt chửng tinh tú, nhưng chưa đủ khả năng tiêu hóa nguyên thạch. Có lẽ nó định giữ lại đợi trưởng thành rồi mới ăn, ai ngờ cuối cùng lại để rơi vào tay cô.

Thế nhưng nghĩ đến chuyện thứ này bị moi ra từ dạ dày của con bạch tuộc khổng lồ, cô không tài nào nuốt vào mà không thấy ghê tởm. Ghê thì ghê, nó lại chính là thứ năng lượng mà cô đang tìm kiếm.

Dòng thời gian của cô đã lựa chọn thế giới này, và đây… chính là lý do cô đến đây.

Nghĩ đến việc cầm nguyên thạch trong tay là có thể quay về quá khứ, cô khẽ gọi:

“Susan, Yama, Kate…” — Trường sinh là để tái ngộ. Cô bắt đầu hiểu ra cái gọi là "lãng mạn vô tình" là gì rồi.

Có lẽ, cô sẽ một lần nữa lướt qua họ trong thế giới cũ, một ánh mắt ngỡ ngàng ngoái lại, một nụ cười thấu hiểu. Khi họ vì khoảnh khắc ấy mà dừng bước, chẳng những cô đã trở về hàng trăm năm trước, mà họ cũng đã vượt qua hàng trăm năm đến bên cô.

Thời gian không còn là rào cản, cô có thể gặp lại họ hết lần này đến lần khác trên dòng thời gian trong quá khứ.

Thu lại nguyên thạch, Assath nhét cả hòn đảo kim loại vào trong trái tùng. Trên đảo vẫn còn sót lại thịt da của cô và một phần t.h.i t.h.ể của kẻ nuốt sao, thu dọn quá phiền phức, thôi thì gói hết lại.

Sau đó, cô vỗ cánh bay khắp đại dương, lần theo mùi m.á.u đi tìm những chiếc răng rồng và m.á.u đã rơi mất của mình.

Hy vọng chưa có đám không có mắt nào kịp nuốt chúng, nếu không thì hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của nó rồi!

*

Khi hai quái thú đánh nhau, cả đất, biển và không trung đều gặp tai họa.

Có lẽ hình ảnh vệ tinh ghi lại quá mức kinh hoàng, nước Mỹ tận bên kia đại dương lần đầu tiên tranh giành vị trí đầu bảng cứu trợ, điều cả máy bay quân sự vượt đại dương trong đêm chỉ để… nhặt xác quái vật.

Tiếc thay, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Vùng biển thần bí đó giờ yên bình như tờ, không còn bạch tuộc khổng lồ, không có rồng, càng không có đảo đá hay dung nham từ trên trời rơi xuống.

Họ không cam lòng đến đây tay trắng, nhưng Assath quá hiểu cái kiểu người như họ rồi — đừng nói là xác quái vật, ngay cả một miếng thịt vụn cô cũng không để lại cho họ.

Thứ họ có thể tìm được chỉ là xác sinh vật đáy biển nằm sâu dưới nước. Nếu kỹ thuật trục vớt đủ giỏi, biết đâu còn mò ra cả những con tàu và bộ xương đã mất tích hàng trăm năm ở vùng biển này.

Assath mặc bộ quần áo rách nát, ôm một tấm ván gỗ trôi dạt theo sóng biển, hướng về nơi nhóm sư phụ Trương đang ở.

Không ngờ vận khí của họ cực tốt, trên đường chạy trốn được một con tàu nửa cũ nửa mới cứu lên.

Thuyền trưởng là một người đàn ông trung niên tên “Finnegan”, vốn dĩ chuyến này là để đưa một nhóm lính đánh thuê đến một hòn đảo. Ai dè đi nửa đường gặp trận chiến giữa hai con quái vật, đám lính đánh thuê sợ đến mức không muốn làm kẻ liều mạng nữa, bỗng nhiên giác ngộ ra chân lý: giữ mạng là quan trọng nhất.

Giác ngộ ư?

Đùa à, kẻ l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi d.a.o chỉ giác ngộ nhất thời, không thể tỉnh cả đời. Sống quen trong lửa đạn, họ đã không thể quay đầu, chỉ có thể c.h.ế.t giữa lửa đạn mà thôi.

Dù sao thì… nhất thời cũng tốt. Ít nhất nhóm sư phụ Trương xem như đã an toàn.

Assath được cứu lên thuyền, mọi người khóc lóc vây lấy cô như đang mở lễ truy điệu, như thể phải khóc cạn nước mắt cả đời.

“A Tư, tôi tưởng cô c.h.ế.t rồi chứ!”

“Quan Công phù hộ! Cô ẻm tóc bạc còn sống này!”

“Tư Tử! A Cường với Thằng Răng Hô đúng là hai thằng khốn, dám cá cược xem cô có sống không, mà cược mỗi mười đồng!” — Một kẻ tố cáo đầy căm phẫn.

Kẻ bị tố bị xô ngã, cả đám xông vào đánh lộn. Assath không hề ngăn cản, chỉ khẽ mỉm cười, dịu dàng nói:

“Không sao, lần sau có thể đặt cược một trăm đồng cũng được.”

“Hả? Cô không giận sao?”

Cô nhìn về phía xa, nơi đó là hải vực của TQ: “Tôi biết mọi người lo cho tôi thôi…”

Cô đã cảm nhận được nỗi lo ấy, trong ánh sáng vàng kim chói mắt kia. “Trước khi xuất phát, tàu du lịch chắc chắn đã mua bảo hiểm. Vụ tai nạn lần này quá lớn, không thể nào không được bồi thường. Yên tâm đi, tiền đến tay mọi người sẽ không ít, chỉ có nhiều hơn thôi.”

Thứ con người mong cầu chẳng qua là cơm áo gạo tiền. Lúc trốn chạy còn nghĩ đến tiền, huống chi là sau khi lên bờ?

Người ở thập niên 90 cưới sớm, hơn hai mươi tuổi đã phải lo trên lo dưới, tiền với họ là chuyện sống còn. Nghĩ vậy thì chắc mọi người có thể yên lòng.

Nhưng lòng người như kim dưới đáy biển. Đến khi thật sự bàn đến chuyện tiền, lại thấy đau lòng.

Có người bật khóc: “Có tiền thì tôi vui, nhưng nhiều người c.h.ế.t quá… Cô Gái Cải Bó Xôi, Thằng Đeo Kính, mấy người họ… tiền bồi thường phải giữ cho kỹ, đưa về tay người nhà họ mới được, thật khổ quá!”

Có người nhả khói thuốc:

“Thà không cần tiền, chỉ mong người sống quay về.”

Assath khẽ nói:

“Mọi người… đã đang trên đường trở về rồi.”

Con tàu tiến vào hải vực Trung Quốc, tàu cảnh sát biển quả nhiên kéo đến bao vây. Cô nhìn ra xa, thấy cả “tàu Argo” cũng vào vùng biển Trung Quốc — vậy là ổn rồi, không ai có thể che giấu tai nạn xảy ra trên du thuyền nữa.

Gió biển mơn man, tâm trạng Assath dịu lại:

“Về nhà thôi.”

“Chúng ta về nhà thôi…”

Bà lão vẫn đang đợi cô trong khu nhà ở công cộng. Lần này cô không chỉ mang về sự giàu có, mà còn phải đưa về một “người nhập cư trái phép”.

Ừm… thật chẳng tưởng tượng nổi Legolas làm thịt cá sẽ trông như thế nào, làm chủ một tiệm bánh bao có vẻ hợp hơn đấy.

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.