Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 1: Indominus Rex - Chương 33 (xong)

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:39

Núi lửa nguy hiểm nhưng lại chứa đựng nguồn tài nguyên phong phú.

Đất đai màu mỡ, đủ để nuôi dưỡng vô số loài thực vật; thảm thực vật rậm rạp, thu hút các loài động vật ăn cỏ; nguồn thịt dồi dào, kéo theo sự chú ý của những kẻ săn mồi. Sự xuất hiện của động vật ăn thịt lại góp phần tăng thêm phân và xác chết, tiếp tục bồi đắp lớp đất đai màu mỡ, tạo thành một vòng tuần hoàn tự nhiên.

Chính vì thế, điều kiện môi trường đặc biệt của núi lửa có thể duy trì sự đa dạng của các loài sinh vật, cũng là một hình ảnh thu nhỏ của hệ sinh thái tự nhiên. Những loài khủng long ăn cỏ như Brachiosaurus, Stegosaurus hay Diplodocus thường quần cư quanh đây để kiếm ăn và sinh sản, rất hiếm khi rời đi.

Nhưng giờ đây, chúng bắt đầu di cư hàng loạt.

Lấy ngọn núi lửa làm trung tâm, đàn khủng long tản ra khắp đảo. Chúng biết rõ những khu vực khác đều có những kẻ săn mồi đáng sợ, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Có vẻ như chúng thực sự đã đến đường cùng.

Chỉ sau một đêm, những loài khủng long ăn cỏ như Gallimimus hay Sauropod đã tiến vào khu vực phục vụ, cẩn thận tránh xa tổ của Assath.

Assath không làm khó chúng. Trong thời điểm đặc biệt này, tất cả đều chỉ muốn sống sót. Dù sao thì lượng thịt đông lạnh trong kho vẫn còn đủ, nguồn nước cũng không thiếu, cô chẳng việc gì phải tốn sức xua đuổi chúng. Thay vào đó, tốt hơn hết là giữ sức để trốn thoát khi núi lửa phun trào.

Hơn nữa, nếu cô và chúng đều may mắn sống sót sau thảm họa, thì việc có thêm một đàn khủng long ăn cỏ trên đảo chẳng phải là điều tốt sao? Đây chính là nguồn thực phẩm bảo đảm mạng sống của cô.

Thế là từ khi lũ khủng long ăn cỏ tiến vào lãnh địa, Assath liền giảm bớt các hoạt động, sống một cuộc đời "không đụng chạm" với chúng. Cô cố gắng ăn thật nhiều thịt đông lạnh, mong rằng lớp da của mình sẽ dày lên, đủ để chống chọi với những mảnh đá lửa rơi xuống từ trên trời.

Nhưng điều cô không ngờ tới là, tàu chiến của con người đã đến bờ biển trước cả dòng dung nham.

Bọn họ cuối cùng vẫn không từ bỏ những sinh vật mà họ đã tạo ra, nhưng cũng không coi khủng long là những sinh vật độc lập và quý giá.

Assath nhìn thấy họ bắt một con Pachycephalosaurus nhốt vào chiếc lồng chật hẹp. Kẻ cầm đầu nhổ một chiếc răng của nó làm kỷ niệm, sau đó bật cười lớn, ra lệnh cho thuộc hạ đưa nó đến khu vực C.

Hắn nói: "Khủng long ăn cỏ không đáng giá bằng khủng long ăn thịt. Người giàu sẽ bỏ tiền ra mua loài ăn thịt, như một cách để thể hiện rằng họ là 'thú săn mồi' trong thế giới loài người, và sẵn sàng chi ra một khoản kếch xù vì điều đó."

Có người hỏi: "Thật sự đây là chủ ý của quân đội sao? Họ thiếu tiền đến mức phải bán khủng long ư? Nhưng đây là khủng long đấy, nếu bán đi thì nguy cơ rò rỉ gen là rất lớn."

"Ôi, cậu đúng là còn trẻ quá." Kẻ cầm đầu tung hứng chiếc răng khủng long trong tay, lau sạch vết m.á.u trên đó rồi nói tiếp: "Cậu có biết quân đội đang nuôi một người Hoa không? Một gã da vàng là trưởng khoa, cũng chính là 'cha đẻ của khủng long'. Những thí nghiệm của gã ta tiêu tốn cực kỳ nhiều tiền, rất rất nhiều!"

"Không bán khủng long thì không đủ tiền nuôi gã ta đâu. Chỉ riêng một lần thí nghiệm gen hoàn chỉnh đã tốn đến ba trăm triệu đô la."

Chẳng hạn như tám con Indoraptor kia, tổng chi phí đã ngốn mất 7,5 tỷ đô la của quân đội, mà đó còn chưa tính đến khoản bồi thường cho những người thiệt mạng. Nếu gộp tất cả lại, con số này sẽ trở nên kinh khủng đến mức nào chứ?

"Hiện tại, khắp thế giới đều đã xuất hiện loài Pteranodon, chuyện rò rỉ gen sớm đã xảy ra rồi. Nếu chúng ta vẫn muốn làm 'ông trùm' của thế giới này, thì cần những con khủng long mạnh hơn. Mà muốn có những con khủng long mạnh hơn, thì phải tiếp tục nuôi gã người Hoa đó. Hiểu chưa? Đây là một vòng luẩn quẩn không lối thoát."

Trong mắt bọn họ, tiến sĩ Wu là một bí mật không thể công khai, đồng thời cũng là cái gai khiến họ hận đến nghiến răng.

Ông ta muốn gì, bọn họ đều phải đáp ứng. Dù yêu cầu của ông ta có kỳ quái đến mức nào, dù trong quá trình thực hiện có bao nhiêu người bỏ mạng, họ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ mà không được phép oán trách. Bởi vì đối với giới chính trị gia và các nhà khoa học, binh lính chỉ là vật tiêu hao mà thôi.

Chỉ là, dù ngoài mặt không xảy ra mâu thuẫn, nhưng trong lòng họ đã chất đầy bất mãn.

Họ châm chọc màu da và dòng dõi của tiến sĩ Wu, chỉ trích quá khứ của ông ta, gọi ông ta là "kẻ phản bội" chỉ vì ông ta thường xuyên làm việc quên ăn quên ngủ, khiến cả phòng thí nghiệm bị cuốn theo nhịp độ đó.

Khi nhà khoa học không rời phòng thí nghiệm, binh lính cũng không dám rời đi. Thế là một bộ phận bị cuốn vào guồng quay này, từ đó kéo theo những bộ phận khác, cuối cùng cả căn cứ cũng bị kéo vào vòng xoáy...

"Tên người Hoa đó dường như coi 'lãng phí thời gian' là một tội ác. Ngay cả khi đi vệ sinh, hắn cũng phải mang theo một tờ báo."

"Tôi ghét gã ta, mong gã c.h.ế.t đi và xuống địa ngục. Nhưng tôi cũng sợ gã sẽ trở thành trợ thủ của quỷ Satan, rồi vì thành tích của địa ngục mà thu hoạch luôn mạng sống của tôi."

Kẻ cầm đầu vừa chửi bới vừa rời đi, chỉ huy thuộc hạ chia đội "thu gom" khủng long, sau đó vác theo khẩu s.ú.n.g gây mê cỡ lớn, dẫn một nhóm binh sĩ tiến vào khu săn bắt loài ăn thịt.

Khi bọn chúng đi xa, Assath liền trông thấy hai bóng dáng quen thuộc đang lén lút xuất hiện. Chính là Owen và Claire.

Ba năm không gặp, họ chẳng thay đổi gì mấy, duy chỉ có mùi cà phê trên người đậm hơn. Hai người vừa xuất hiện liền tìm ngay "đồng đội", rồi nhanh chóng lái một chiếc xe Jeep đi, phóng thẳng vào rừng.

"Owen, anh định tìm chúng bằng cách nào?"

"Chúng nhớ mùi của tôi! Khứu giác của Velociraptor nhạy như chó săn. Chỉ cần tôi đặt chân lên đảo, chúng sẽ tự tìm đến tôi!"

Vậy nên, anh ta cần vào rừng ngay lập tức, phải giấu Velociraptor trước khi bọn lính phát hiện. Còn về Indominus Rex, con quái vật khổng lồ đó không phải thứ mà anh có thể kiểm soát. Anh chỉ có thể "lấy lý lẽ mà khuyên răn nó" trốn xuống nước.

Owen và Claire cứ thế lao thẳng về phía trước mà không biết rằng, Assath đang chậm rãi bám theo sau.

Mặt đất dù đang rung chuyển, nhưng không ai nhận ra. Họ chỉ nghĩ rằng đây là dấu hiệu của núi lửa sắp phun trào, mà chẳng hề biết rằng, họ đã sớm lọt vào tầm ngắm của kẻ săn mồi mạnh nhất nơi này.

Nghe thấy từ "bé ngoan", con ngươi dựng đứng của Assath khẽ động, nhưng cô không có hành động gì.

Owen nhẹ nhàng chạm vào má của Blue, giữ một khoảng cách vừa đủ để nó không cảm thấy khó chịu:

"Hãy nói cho ta biết, Blue, Indominus 02... không, chính là con lớn nhất, con khủng long to nhất, màu bạc xám ấy đang ở đâu?"

Blue nghiêng đầu, dường như không hiểu tại sao Owen lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.

Nó bước lên vài bước, khiến mọi người lập tức lùi về hai bên. Ngay sau đó, họ thấy Blue quay lại, hướng về phía rừng cây phía sau họ và cất tiếng gọi—tán lá lay động, lá cây tản ra, sắc xanh đậm trên thân dần phai nhạt, để lộ lớp da màu bạc xám nguyên bản. Một con khủng long khổng lồ cúi đầu nhìn xuống họ, giống như một vị quân vương đang giám sát thần dân của mình.

"Oh không, nó vẫn luôn ở đây... vẫn luôn đi theo chúng ta?"

"Mà chúng ta hoàn toàn không nhận ra? Đây chính là trình độ săn mồi của nó sao?"

"Hóa ra nó thực sự không ăn thịt người... Tôi cứ tưởng 80% tin tức của BBC là giả, không ngờ điều này lại là thật. Có vẻ như toàn bộ 20% sự thật đều nằm ở chi tiết này."

Assath không để tâm đến những lời ồn ào đó, chỉ tập trung nhìn Owen và Claire.

Claire hiểu ý, bước lên giải thích mọi chuyện. Trong khi đó, Assath cũng không lãng phí thời gian, phát ra một loạt âm thanh "cạch cạch" về phía bốn con Velociraptor. Cô ngửi thấy mùi của đám lính đang tiến đến, không muốn để họ phá hỏng kế hoạch.

Rất nhanh, một cảnh tượng kỳ diệu diễn ra.

Bốn con Velociraptor giật lấy ba lô của họ, mạnh mẽ đẩy tất cả vào trong xe. Khi Owen nhấn ga lao nhanh về phía bờ biển, cả bốn con Velociraptor lập tức bám theo. Vừa chạy, chúng vừa quay đầu lại gọi Assath đi cùng, nhưng cô đã một lần nữa ẩn thân, lặng lẽ ẩn nấp trong khu rừng.

Nửa giờ sau, một chiếc xe jeep quân dụng lao đến, đám lính cầm s.ú.n.g kiểm tra dấu vết còn sót lại.

"Có 'chuột' trà trộn vào đây rồi, bọn chúng định đánh cắp khủng long. Bắn c.h.ế.t không?"

"Bắn!"

Ngay khi từ "bắn" vừa thốt ra, một chiếc đuôi khổng lồ quét qua từ phía trước, hất văng chiếc jeep lên trời. Sáu người lính trong xe bị ném bay, kẻ thì mắc trên cây, kẻ thì rơi xuống suối, còn chiếc xe jeep thì lao vào vách đá, phát nổ với tiếng nổ chấn động.

Assath lộ diện, con ngươi dựng đứng khóa chặt vào người lính đang treo lơ lửng trên cây, có thể thấy rõ sự sợ hãi trong mắt hắn.

Cô không hiểu, tại sao con người có thể dễ dàng "bắn chết" kẻ khác, nhưng lại không muốn bị g.i.ế.c dễ dàng như vậy?

Chỉ vì có vũ khí trong tay, "giết kẻ khác" bỗng trở thành một việc đơn giản đến thế ư?

Cô không hiểu, tại sao con người lại nhất định phải g.i.ế.c đồng loại của mình? Rõ ràng họ không ăn thịt nhau cơ mà.

Không ăn mà vẫn giết, thật là lãng phí.

Assath vung đuôi rời đi, hướng về phía bờ biển. Cô muốn tận mắt thấy bầy Velociraptor lên thuyền mới có thể yên tâm. Sau đó, cô sẽ xuống nước, bơi theo con thuyền đến đất liền, còn số phận của đảo Nublar... không liên quan đến cô nữa.

Có lẽ, cô có thể đi tìm Susan.

Nhưng kế hoạch không bao giờ theo kịp thực tế. Vừa bước được vài bước, mùi lưu huỳnh trong không khí bỗng trở nên nồng nặc, mặt đất dưới chân khẽ rung lên, như thể không thể chịu đựng nổi sức mạnh đang cuộn trào bên dưới.

Assath quay đầu lại, nhìn thấy ở trung tâm đảo, ngọn núi lửa đang phun ra những cột khói đen cuồn cuộn, bốc thẳng lên bầu trời, tạo thành hình dáng một chiếc đầu lâu khổng lồ.

Chỉ trong khoảnh khắc, cô tưởng mình nhìn nhầm, nhưng bản năng cảnh báo đã vang lên trong đầu—nếu không chạy ngay, sẽ không còn kịp nữa!

Cơ thể lập tức phản ứng, cô không còn phí sức ẩn thân nữa, mà lao nhanh như một cơn bão về phía bờ biển.

Cùng lúc đó, tiếng động cơ trực thăng vang lên trên bầu trời, giọng nói con người vọng xuống từ phía trên:

"Oh, nó ở đây! Tìm mất bao lâu! Nhắm bắn, chỉ huy không định để nó sống sót."

"Bên dưới còn người của chúng ta cần cứu trợ!"

"Giết nó trước, nếu để nó trốn thoát, sau này sẽ rất khó tìm lại!"

Nhưng họ chưa kịp bóp cò, thì núi lửa bỗng dưng bộc phát. Ngay khi tiếng s.ú.n.g vừa vang lên, dòng dung nham đỏ rực đã phun trào lên trời, kéo theo vô số tảng đá nung đỏ.

"Ầm!"

Những luồng khí mạnh từ lòng đất đẩy đất đá văng lên trời, giống như một cỗ máy b.ắ.n đá thời Trung Cổ, từng khối đá khổng lồ bị ném vào không trung rồi rơi xuống, nghiền nát cây cối cao vút, phá hủy những tàn tích cũ kỹ.

Sức ép ngày càng mạnh, dung nham phun ra dữ dội hơn, từng đợt đá lửa liên tục giáng xuống, tựa như những ngôi sao băng lao xuống trái đất.

Chúng lan rộng ra khắp nơi, chẳng mấy chốc đã phá hủy khu vực dịch vụ, san bằng cả tòa nhà thí nghiệm...

Khi thảm họa thiên nhiên bùng phát, không sinh vật nào có thể chống lại.

Cũng giống như trận sóng thần ở Indonesia đã nuốt chửng bốn ngàn sinh mạng chỉ trong nháy mắt, giống như sự diệt vong của Pompeii đã xóa sổ cả một nền văn minh—thiên tai là không thể đoán trước, cũng không thể kháng cự. Nó ập đến với tốc độ rất nhanh, sức mạnh lớn và sức hủy diệt kinh hoàng, khiến mọi sinh vật sống sót chỉ có thể giành giật từng giây từng phút để trốn chạy.

Assath lao đi với tốc độ cao nhất, không thèm để ý đến chiếc trực thăng đang gây rối.

Đồng thời, mặt đất rung chuyển dữ dội, vô số loài khủng long đang bỏ chạy hoảng loạn. Chúng không còn quan tâm đến sự đáng sợ của Assath, chỉ điên cuồng chạy theo cô, gào thét trong tuyệt vọng.

"Ầm!!!"

Một tảng đá khổng lồ rơi xuống nghiền nát trực thăng, dòng dung nham nuốt chửng mặt đất. Khu rừng bốc cháy, mặt đất nứt toác, từ hướng kho lạnh vang lên những tiếng nổ kinh hoàng.

Dung nham cuồn cuộn đổ xuống cùng ngọn lửa dữ dội, vô số sinh linh bị hủy diệt, chỉ có hồ Mosasaurus rộng lớn mới tạm thời cản bước tử thần.

Nước và lửa chạm nhau, hơi nước bốc lên mù mịt, che phủ tầm nhìn. Có loài khủng long đặt chân xuống nước, có loài vô tình trượt vào dung nham, rồi khi từng khối đá lửa khổng lồ tiếp tục rơi xuống, toàn bộ khu dịch vụ chìm trong sự tĩnh lặng của cái chết.

“Rầm—rầm—”

Đỉnh núi lửa nổ tung, mặt đất vỡ vụn, dung nham phun trào lên tận trời.

Assath không ngoảnh đầu lại mà lao thẳng về phía trước. Trong lửa cháy, cô đánh hơi thấy mùi nước biển, nghe được tiếng động cơ khởi động của con tàu lớn. Nhanh lên! Nhanh hơn nữa!

Phía sau là bầu trời lửa đỏ, bên cạnh là những con khủng long đang bỏ chạy, trước mắt là hy vọng mong manh—khung cảnh này sao mà quen thuộc quá! Cho dù là những ký ức khắc sâu trong gene hay nỗi sợ hãi ẩn sâu trong tiềm thức của loài khủng long, tất cả đều khiến cô cảm thấy như đang tái hiện lại một giấc mơ.

Giấc mơ không phải cũng giống như thế sao?

Cô từng nhìn thấy những “đám lửa” rơi từ trên cao, tàn phá đại dương và rừng rậm. Vô số loài khủng long lao ra khỏi khu rừng, chạy về phía cô, nhưng ngay trong khoảnh khắc lại bị thảm họa xé toạc da thịt, chỉ còn trơ lại bộ xương trắng xóa.

Nhưng lần này, cô không phải là kẻ đứng ngoài quan sát nữa, mà là một trong số những kẻ đang bỏ chạy. Cảnh tượng tái hiện, cô sắp bị lột trần m.á.u thịt, hóa thành xương khô, trở thành một phần của những sinh vật tuyệt chủng…

Không! Cô phải sống!

Assath dốc hết sức lực, tăng tốc, bỏ xa những con khủng long phía sau. Cô lao ra khỏi khu rừng, hướng đến bến tàu, nơi một con Brachiosaurus đang đứng gào thét tuyệt vọng về phía con tàu.

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, mọi con khủng long phía sau đều bị nuốt chửng bởi thảm họa.

Ngọn lửa đã l.i.ế.m đến đuôi nó, Assath không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, dùng sức đạp mạnh xuống đất, nhấc bổng cơ thể nặng 20 tấn lên, như một con rắn xuyên thủng không khí, “bơi” qua bên cạnh Brachiosaurus, thoát ra khỏi vùng nổ, rồi lao thẳng xuống nước—

"Ầm!!!"

Ngọn lửa khổng lồ nổ tung, nhấn chìm tiếng kêu gào thảm thiết của Brachiosaurus. Nó kêu lên trong lửa đỏ, như cầu cứu, lại như đang gửi gắm một câu chuyện từ hàng chục triệu năm trước.

Assath quay đầu nhìn lại từ giữa đại dương, chỉ thấy hòn đảo đang chìm trong biển lửa, không còn chừa lại chút sự sống nào.

Những tảng đá lửa rơi xuống biển, nhiệt độ không ngừng tăng cao. Nhìn về vùng đất đã gắn bó suốt mười bốn năm, lần đầu tiên trong lòng cô trỗi dậy một cảm giác mang tên “mất mát”.

Cô chợt nhận ra, thực ra số phận của loài khủng long chưa bao giờ thay đổi, chỉ là đổi địa điểm, đổi thời gian xảy ra mà thôi. Cái c.h.ế.t chưa từng rời xa.

Số phận bị hủy diệt chỉ cách cô một bước chân, nhưng cũng giống như ngọn lửa phản chiếu trên mặt nước—dù cháy mãnh liệt đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một ảo ảnh.

Cô không thể sợ hãi.

Cô phải sống, cô sẽ sống!

Ngày 9 tháng 6 năm 2015, sự cố mất kiểm soát xảy ra tại Công viên kỷ Jura, đảo Nublar chính thức sụp đổ, trở thành vương quốc của loài khủng long.

Ngày 9 tháng 6 năm 2018, núi lửa trên đảo Nublar phun trào dữ dội, vụ nổ nhấn chìm toàn bộ hòn đảo, con người chỉ kịp cứu được một phần sáu số khủng long.

Trong số đó, loài được mệnh danh là “Bá chủ chuỗi thức ăn - Chúa tể lục địa”, loài Indominus Rex đã mất tích. Theo lời nhân chứng, sau khi lao xuống biển, nó chưa từng xuất hiện lại, hợp lý mà suy đoán rằng nó không biết bơi…

Ngày 21 tháng 6 cùng năm, hàng loạt khủng long được thả ra từ biệt thự Lockwood, đánh dấu kỷ nguyên chung sống giữa con người và khủng long.

Tiến sĩ Wu—cha đẻ của loài khủng long nhân tạo, gọi ngày này là "Chương khởi đầu của khủng long".

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.