Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 17: Alien Vs. Predator - Chương 338
Cập nhật lúc: 10/09/2025 15:56
Một đêm lửa đỏ rực.
Xác Alien chất thành núi, khói đen cuồn cuộn bốc lên trời.
Lực lượng bang chưa kịp tới, quái thú đã biến mất, để lại Gunnison tan hoang. Người sống sót vừa khóc vừa thu dọn xác chết, tưởng niệm những linh hồn đã khuất.
Cuộc chiến sinh tồn vội vã khởi phát, tàn khốc đến mức cả hai phe đều thiệt hại nặng nề.
Các đặc vụ lúng túng, không biết báo cáo lên cấp trên thế nào, đành định mang xác Alien về làm bằng chứng. Nhưng ý định ấy chưa kịp thực hiện thì s.ú.n.g của lính đánh thuê Weyland đã dí thẳng vào đầu.
Đặc vụ: “Ông Weyland, ông định cản trở công vụ của điều tra viên liên bang sao?”
Charles chẳng hề nao núng. Là một nhà tư bản lớn, ông hiểu rõ cách tận dụng triệt để đặc quyền. Và hậu thuẫn thực sự của ông lúc này, không phải cái tên “Weyland”, mà là thế lực siêu việt – Rồng.
Rồng đã thiêu hủy Alien, nghĩa là nó không cho phép để lại dấu vết gì cho loài người. Vậy thì ông, ngược lại, không phải đang cản trở mà chính là “báo cáo cấp trên”.
Charles: “Đêm qua c.h.ế.t nhiều người. Thêm vài đặc vụ cũng chẳng có gì lạ. Liên bang chắc không soi xét đâu.”
Lời cảnh cáo nhẹ nhàng nhưng thấm thía: trước khi lực lượng liên bang đặt chân vào Gunnison, tốt nhất nên phân định rõ ai lớn, ai nhỏ.
Mà dù FBI có vào thị trấn, ông cũng chẳng ngại. Với cơ chế tam quyền phân lập, vị thế của tư bản lớn ở Mỹ đặc biệt đến mức có thể chi phối cả bầu cử tổng thống, huống hồ chỉ là chuyện ở một thị trấn nhỏ.
“Sự kiện Gunnison” ồn ào thật, nhưng không phải không thể bịt miệng. Quả b.o.m hạt nhân từ trên trời rơi xuống vốn đã nằm trong toan tính này.
Dĩ nhiên, chuyện tính sổ quả b.o.m hạt nhân có thể để sau. Việc trước mắt là phải hủy diệt toàn bộ Alien.
Charles từng chịu tổn thất từ chúng hai lần, ông tuyệt không cho phép tái diễn lần ba. Khi thấy các đặc vụ đành ngậm miệng, ông ra lệnh đi tìm Assath.
Charles: “Cô định xử lý số xác này thế nào? Cũng đốt hết sao?”
Assath mở túi xác, kiểm tra từng ổ bụng. Một lát sau, cô lắc đầu:
Assath: “Không, giữ lại đi.”
Mỗi t.h.i t.h.ể đều đã bị Alien hút cạn dưỡng chất, FBI mang đi cũng chẳng thu được gì. Nhưng ít nhất, có thể dùng chúng đổi lấy tự do cho hai người sống sót cuối cùng – Adele và Thomas. Nếu không, họ mãi mãi không thoát khỏi phòng thí nghiệm.
Charles gật đầu, thở dài:
Charles: “Còn lại giao cho cô đó, Kent. Đừng để chúng sống lại. Tôi không muốn thấy lũ sâu bọ này trên Trái Đất.”
Assath: “Được.”
…
Hai Predator rời đi trong đêm. Hệ thống cống ngầm Gunnison đã được Assath dọn sạch, không sót một miếng da Alien nào. Thảm họa coi như khép lại, chỉ còn hố acid loang lổ, cùng tàn dư Alien cháy sém mà cô cố ý để lại.
Bởi cô hiểu: muốn liên bang thôi truy xét, cách tốt nhất là đặt “mâu thuẫn chính” – Alien – ra trước mắt, làm mờ đi “mâu thuẫn phụ” – Predator, Rồng và rào chắn.
Sáng sớm, Assath cất gậy phép. Nửa giờ sau, lực lượng bang vào thị trấn.
Trong đám cảnh sát trưởng, cựu quân nhân, đặc vụ dẫn đầu, không ai tìm được một bác sĩ nào.
Assath nhanh chóng thay áo blouse trắng, giả vờ lăn vài vòng cho bẩn, rồi lặng lẽ quay về bệnh viện, nhập đội cứu trợ.
Đồng nghiệp ôm cô khóc nức nở:
“Kent! May quá, cô còn sống!”
“Cô trốn ở đâu thế? Chúng tôi lo lắm!”
“Cứ tưởng bệnh viện tiêu rồi, ai ngờ lại là nơi an toàn nhất! Thậm chí tối qua còn có ca sinh nở thành công, thật không tin nổi!”
Dễ hiểu thôi. Nơi nào dính mùi Assath, nơi đó Alien không dám bén mảng.
…
Ngày dần trôi, Gunnison ngập chìm tang thương. Xác Alien bị quân đội dọn đi, t.h.i t.h.ể nạn nhân được chở tới Colorado. Tin tức lan nhanh, nửa tháng một lần lại gây chấn động khắp nước Mỹ.
Charles tạm rời thị trấn. Wood bị đưa đi điều tra. Assath ở lại, nhưng không ai nhận ra. Ngay cả đặc vụ từng gặp cô cũng chỉ lần mò qua nguồn cung thép Gunnison để truy tìm “người đàn bà cầm liềm lớn”, nhưng đều vô vọng.
Hai tháng hỗn loạn trôi qua. Đến Giáng Sinh, bầu không khí mới tạm lắng. Charles trở lại phố Squirrel, cùng Wood, Sebastian và nhóm người sống sót khỏi Nam Cực, mời Assath và Legolas đón lễ.
Adele và Thomas cuối cùng được thả, nhưng cơ thể đã suy kiệt, phải đổi nghề. Charles tử tế sắp xếp công việc cho họ ở Weyland, đồng thời lập “Nhóm kiểm soát Alien” do Wood, Sebastian, Dallas đảm nhiệm, bí mật giám sát các phòng thí nghiệm.
Trong tiệc, Charles nâng ly:
Charles: “Chúc cho sự sống, cho hậu thế, mong chúng ta giữ được tâm chí, không lạc đường.”
Mọi người đồng loạt cụng ly.
Đêm đó, Assath lần thứ ba rút thời tuyến, nhìn thấy trăm năm sau: Trái Đất vẫn còn, loài người chế tạo tàu vũ trụ, khám phá ngoại tinh. Tai họa không còn rơi xuống Trái Đất, mà chuyển sang chiến trường vũ trụ.
Assath thầm nhủ: “Lại thoát một kiếp nữa. Chúc mừng.”
…
Tháng 3/2005, Ricky tìm Assath để chia tay.
Ricky: “Tôi quyết định rời Gunnison. Dallas ở New York, tôi sẽ tới đó, thử thi vào Đại học New York.”
Từng chỉ mơ được bên Jessy, nhưng sau sinh tử, Ricky nhận ra mình nhỏ bé, bất lực. Cậu muốn mạnh mẽ, muốn thành một người đàn ông thực thụ.
Ricky: “Bác sĩ Kent, cô sẽ ở lại Gunnison mãi sao?”
Assath: “Không. Tôi sẽ sang hành tinh mẹ của Predator. Học kỹ thuật rèn, truy nguồn gốc Alien. Nếu có thể, sẽ tiêu diệt chúng.”
Cô chúc Ricky sớm nhận giấy báo trúng tuyển NYU. Ricky cười, cho rằng điều đó đâu dễ, nhưng sau một năm nỗ lực, cậu thật sự đỗ.
Cậu hớn hở gọi điện khoe với Assath. Nụ cười của cô lần này chân thật.
…
Rồi Charles qua đời. Trước khi nhắm mắt, ông để lại “chìa khóa Weyland” cho Assath, dặn: nếu một ngày Weyland đe dọa sự tồn vong loài người – hãy phá hủy nó.
Con chip bé nhỏ nằm trong tay Assath, nhưng gánh nặng lại nặng tựa ngàn cân.
Thời gian xoay vần, các mốc lịch sử tiếp nối:
2005: Assath rời Trái Đất, lần theo tọa độ Predator.
2025: Max giải tán Nhóm kiểm soát Alien, tiêu hủy toàn bộ tài liệu.
2030: Người kế nhiệm Weyland tái lập, tham vọng vô bờ.
2035: David - người sinh hóa xuất hiện.
2093: Tàu Prometheus rời Trái Đất.
2179: Bi kịch LV426 nổ ra.
2381: Bản sao Ripley mở ra truyền kỳ mới…
Dòng lịch sử cuộn xoáy như vòng Mobius, Alien không khởi đầu cũng chẳng kết thúc.
Nhưng ở thời điểm 2005, Assath đã bay tới hành tinh mẹ Predator, gặp lại đồng minh xưa.
Assath mỉm cười: “Lâu rồi không gặp.”
Câu chào của sinh vật bất tử vang lên, báo hiệu một lần tái ngộ.