Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 2: Blood Orchid - Chương 43
Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:39
Nếu như cô biết phun lửa, thì nhất định sẽ phun cả đống dung nham vào thực quản của con trăn xanh, cho nó nếm thử cảm giác bị thiêu rụi từ trong ra ngoài là thế nào.
Nếu cô biết bay, thì nhất định sẽ túm chặt lấy cổ con trăn xanh mà bay vút lên, rồi quăng nó xuống thật mạnh, nện nó cả trăm lần, đến khi nó nát thành đống thịt bầy nhầy.
Nếu thể hình của cô lớn hơn một chút, thì cô đã không phải chiến đấu trong tình thế bị động thế này; nếu vuốt và răng của cô sắc bén hơn một chút, thì cái sọ của nó sớm đã bị cô bẻ toang rồi.
Đáng tiếc, trên đời này không có "nếu như"...
Chỉ có "hiện tại" đang diễn ra mà thôi.
Cô không biết phun lửa, không thể bay, không có thân hình đủ lớn, cũng chẳng có vuốt nanh mạnh mẽ hơn. Phía trước không có lối thoát, phía sau không có viện trợ, một mình đơn độc đối đầu với kẻ địch lớn gấp ba lần mình, giao chiến đến m.á.u chảy thành sông.
Giữa ranh giới sống chết, Assath đã vứt bỏ lý trí, hoàn toàn kích phát dã tính. Để sinh tồn, dã thú không từ bất cứ thủ đoạn nào—trăn xanh cắn cô, cô cũng cắn lại; trăn xanh siết chặt, cô vùng vẫy phản công.
Không còn giả vờ yếu thế, không giả chết, không dùng mưu kế—cô đặt cược cả mạng sống, đốt cháy toàn bộ sinh mệnh để quyết chiến với con trăn khổng lồ đã sống mấy trăm năm này.
Xé toạc, cào cắn, quăng quật, va chạm—cô tận dụng tất cả kinh nghiệm săn mồi suốt 14 năm qua, dốc hết mọi phương thức sinh tồn. Cô xem từng bộ phận trên cơ thể mình là vũ khí, liều mạng đến cực hạn, thể lực cũng nhanh chóng cạn kiệt.
Máu thịt rơi rớt, vết thương lộ cả xương trắng. Cô cào mù nốt con mắt còn lại của trăn lục, nhưng chính cô cũng bị nó ngậm vào rồi nuốt chửng, cuối cùng hoàn toàn rơi vào bụng nó.
Thì ra, bị trăn nuốt sống là cảm giác này sao...
Thực quản của con trăn tanh tưởi, không khí loãng dần, càng vào trong càng không có "gió".
Vách thịt bốn phía cực kỳ dày dặn, cơ bắp săn chắc kết hợp với từng dãy xương sườn của trăn siết chặt, không chỉ ép hết không khí trong phổi cô, mà còn bóp đến mức xương cốt cô phát ra tiếng răng rắc.
Nó đang cố gắng tận dụng lợi thế kích thước, nghiền ép cô thành hình dạng dễ nuốt trôi hơn. Nhưng thật xin lỗi, cô chỉ "gần chết", chứ chưa c.h.ế.t hẳn. Chỉ cần còn một hơi thở, cô tuyệt đối không để nó được yên.
Chân tay đã mỏi nhừ, cơ thể cũng gào thét báo động đình công, nội tạng gần như sắp vỡ nát—đến mức này, đa số sinh vật đều sẽ cam chịu chờ chết. Nhưng Assath không chấp nhận từ bỏ, cô dựa vào ý chí mà tiếp tục vận động tứ chi, căng cứng gân cốt, cố gắng dựng hết những chiếc gai rồng còn lại trên cơ thể, tranh đoạt lấy một tia hy vọng sống sót.
Cô không muốn chết, càng không muốn c.h.ế.t trong bụng một con trăn, rồi bị kéo ra làm phân bón cho huyết lan. Thế thì quá là nhục nhã!
Cô phải sống!
Gai rồng cắm phập vào lớp niêm mạc thực quản, bám chặt lấy phần thịt mềm của trăn lục, găm cô vào vị trí lơ lửng, không tiến không lùi—đồng thời khiến con trăn đau đớn đến mức giãy giụa điên cuồng.
Nửa thân dưới của nó bị đè trên vách núi, nửa thân trên lại mắc kẹt vì "miếng mồi", đau đến mức nó quằn quại lăn lộn, lật qua lật lại trên mặt đất. Nhưng không ngờ, hành động này lại phản tác dụng—lực siết co giật của nó càng làm cho vuốt răng Assath đ.â.m sâu hơn vào lớp thịt.
Trăn lục ngẩng đầu lên, ngửa cổ rít gào về phía bầu trời, dường như đã đau đến cực hạn. Nhưng nó không hay biết rằng, màn chiến đấu thực sự của Assath mới chỉ vừa bắt đầu.
Nếu chưa từng bị nuốt sống, cô thật sự không biết một trận chiến còn có thể diễn ra theo cách này.
Chỉ có thể nói rằng, trăn lục vẫn là trăn—vẫn mắc phải thói xấu cố hữu của loài trăn, luôn cho rằng chỉ cần nuốt xuống là chiến thắng, mà quên mất sự nguy hiểm của con mồi. Trước kia đã có trăn Nam Mỹ nuốt cá sấu rồi bị xé rách bụng, nay lại có trăn lục nuốt sống khủng long rồi bị phá tung từ bên trong—thật thảm, nhưng cũng thật đáng đời!
Assath cắm móng vuốt vào lớp thịt của trăn lục, không màng gì khác, điên cuồng đào bới. Cô cảm nhận được con trăn đang nhấc bổng thân mình lên rồi đập mạnh xuống đất, từng cú một, lực đập sau mạnh hơn lực đập trước. Mà cô lại bị lớp cơ thịt dày đặc của trăn bọc kín, nên chẳng chịu ảnh hưởng gì đáng kể.
Được thôi, cứ để nó đập đi!
Assath tiếp tục cào xé, liều mạng khoét sâu vào thân thể con trăn, đào ra con đường sinh tồn cuối cùng. Trong khi đó, trăn lục cong người, nôn ọe không ngừng, chỉ mong đẩy "dị vật" ra khỏi cơ thể.
Nhưng mời thần thì dễ, tiễn thần lại khó—Assath gắng sức xoay ngang người, làm cho bản thân bị kẹt cứng trong thực quản của con trăn, như một cái xương cá mắc họng. Mặc kệ nó lăn lộn thế nào, quằn quại ra sao, cô vẫn cứ đ.â.m tới cùng.
Rốt cuộc, ngay khi cô gần như không thể thở nổi nữa, móng vuốt của cô cuối cùng cũng xé toạc được một lỗ hổng trên vách thịt.
Không khí tươi mới ào ạt tràn vào, Assath hít sâu một hơi—tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng.
Nhưng cô không vội lao ra ngoài, mà thu mình trong "khu vực an toàn", tùy ý hành động, cứ như thể phải đợi con trăn c.h.ế.t hẳn rồi mới xé bụng nó mà ra.
Nói gì thì nói, con trăn khổng lồ thật sự không làm gì được cô. Ai bảo cô đang ở trong thực quản của nó cơ chứ? Dù nó có hối hận vì đã nuốt cô vào bụng, thì cũng đã quá muộn rồi.
Assath điên cuồng cào xé nội tạng nó, thọc sâu vào tận xương sườn, thậm chí còn lần đến cột sống! Với sự hiểu biết về loài trăn, cô biết nó bây giờ chẳng khác gì một con cừu chờ bị làm thịt. Toàn thân nó là điểm yếu, tất cả đều bày ra trước mắt cô. Cô không chần chừ nữa—
Bẻ gãy xương sườn.
Cắn đứt cột sống.
Xé nát tim.
Ăn cả túi mật!
Cô nghĩ vậy, và cũng làm vậy. Suốt hai giờ đồng hồ tiếp theo, con trăn khổng lồ đã sống hàng thế kỷ phải chịu đựng cực hình đến khi tắt thở.
Bụng nó rách toạc, tim nát bấy, nội tạng bị nghiền thành bột nhão. Những bộ xương người chưa tiêu hóa hết cũng theo dịch dạ dày trào ra, còn con khủng long từng bị nó nuốt vào giờ đây lại phá toạc lưng nó mà chui ra, toàn thân đẫm máu, miệng còn ngậm một đoạn xương trăn.
Assath nhai nhóp nhép, từng chút từng chút hút sạch tủy xương.
Sau trận chiến dài tiêu hao quá nhiều sức lực, thần kinh cô mới dần thả lỏng. Ý thức, cảm xúc và nhận thức cũng đang khôi phục, nhưng bộ não vẫn trống rỗng sau dư chấn. Trong chốc lát, cô quên mất mình là ai, thậm chí quên cả giác quan của chính mình.
Thế nên, cô chỉ tiếp tục nhai xương trăn, chẳng cảm nhận được mùi vị gì, chỉ đơn thuần nghe theo bản năng: ăn thêm chút nữa... thêm chút nữa...
Giờ đây, Assath hoàn toàn là một con dã thú—vô thức và đầy nguy hiểm. Nhưng con người không hiểu được tập tính loài dã thú, lại còn lái trực thăng tiến vào khu vực này, âm thanh ầm ầm của cánh quạt ngay lập tức thu hút sự chú ý của khủng long.
Assath quay đầu lại, đôi mắt dọc lạnh lẽo đối diện với ống kính camera—giống như một con dã thú đột ngột đối mặt với nòng s.ú.n.g của con người.
Chẳng rõ cô tính toán thế nào, có lẽ chỉ là một đòn tấn công theo bản năng. Cô hất mạnh đầu, phóng miếng xương rắn ra ngoài, đoạn xương lớn lao vút đi với khí thế hủy diệt, cắt phăng một nửa cánh quạt trực thăng. Trong tiếng thét kinh hoàng của con người, chiếc trực thăng mất thăng bằng, lao xuống dòng sông, chẳng mấy chốc liền im bặt.
Hạ gục kẻ địch chỉ bằng một chiêu, Assath vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cũng không biết mình vừa làm gì.
Cô chỉ cảm thấy kiệt sức đến mức không nhấc nổi móng vuốt. Nhưng bản năng hoang dã không cho phép cô nhắm mắt, mãi đến khi chắc chắn xung quanh không còn sinh vật sống, cô mới đổ ập xuống xác con mãng xà, ngủ sâu.
*
Rừng mưa bắt đầu đổ cơn mưa lớn.
Những giọt mưa to như hạt đậu, theo làn gió mát đập vào người Assath, đánh thức cô dậy. Cô lờ mờ mở mắt, nằm yên mặc cho mưa xối xả, rất lâu sau mới dần nhớ lại mọi chuyện, ánh mắt cuối cùng cũng tập trung vào xác con rắn.
Cô nhớ ra rồi. Cô đã g.i.ế.c một con mãng xà.
Con mãng xà này khó đối phó thật, khiến cô mệt muốn chết...
Mưa trút xuống thành dòng, rửa sạch lớp bùn đất bám trên thân con rắn. Nước bùn hòa với m.á.u rắn thành dòng nước đỏ nhạt, men theo khe rãnh chảy xuống, lan ra như một tấm lưới m.á.u ngoằn ngoèo, bên trong chứa đầy vong hồn.
Có lẽ trận chiến giữa hai kẻ săn mồi đỉnh cao quá mức đáng sợ, mùi m.á.u tanh quá nồng nặc.
Dù mãng xà đã c.h.ế.t hai ngày, Assath cũng đã ngủ suốt hai đêm, vậy mà vẫn không có con vật nào dám bén mảng đến thung lũng này, càng không dám ăn xác con mãng xà.
Thậm chí, ngay cả những con người liều lĩnh nhất cũng không thấy bóng dáng đâu. Assath hiểu, xác con mãng xà này hoàn toàn thuộc về cô rồi.
Tốt lắm, rất tốt... Cô sẽ ăn một bữa thật no để hồi phục thể lực, rồi đem phần còn lại về bộ lạc thổ dân.
Con mãng xà này đáng ghét, nhưng nó nặng đến ba mươi tấn, không ăn thì quá phí, mà lãng phí lại càng đáng hổ thẹn. Cô đã bỏ lỡ hai ngày đầu tiên để thưởng thức nó, chẳng lẽ chỉ được ăn thêm ba ngày nữa, rồi phải trơ mắt nhìn nó thối rữa sao?
Không thể nào! Cô đã khó khăn lắm mới g.i.ế.c được nó, sao có thể chỉ ăn vài ngày?
Cô phải mang nó về để thổ dân xử lý. Con người tuy yếu ớt, nhưng luôn có cách bảo quản thực phẩm. Nếu may mắn, có lẽ cô có thể ăn trong hơn một tháng.
Nghĩ vậy, Assath không chờ thêm nữa, há miệng xé một miếng thịt từ lưng rắn ăn thử.
Không hổ là kẻ địch mà cô tốn bao công sức mới g.i.ế.c được, thịt nó quả nhiên thơm ngon. Có lẽ do đã bị ướp đẫm vị hoa huyết lan, cô chỉ mới ăn vài miếng đã cảm thấy cả người ấm lên, một luồng nhiệt lan tỏa từ dạ dày đến tứ chi, khiến cô thoải mái gầm nhẹ một tiếng, tiếp tục ngấu nghiến.
Có lẽ vì quá đói, cô ăn liền một mạch gần một tấn thịt.
Ăn xong, cô chẳng buồn bận tâm đến thương tích trên người, đứng dậy bới lớp đất sạt lở để lôi xác con mãng xà ra, sau đó ngậm lấy phần cổ đã bị cô ăn sạch, lợi dụng màn đêm để chạy về bộ lạc thổ dân.
Nhưng cô không ngờ rằng, lúc này bộ tộc Shirishama lại đang vô cùng bận rộn.
Một ngày trước, nhóm Bill – những kẻ suýt bị con mãng xà dọa vỡ mật – cuối cùng cũng thoát chết. Không còn nơi nào để đi, lại cạn kiệt lương thực, họ may mắn được những người thổ dân tốt bụng thu nhận. Vị Shaman của bộ lạc cũng bắt đầu ngâm nga những câu thần chú cổ xưa, thực hiện nghi thức "triệu hồi linh hồn" cho họ.
Trực thăng của họ đã bị phá hủy, lương thực thất lạc, s.ú.n.g ống không còn trong tay, chỉ còn lại một số thiết bị quay phim. Có lẽ họ đã bị dã thú tấn công trong rừng, ai cũng bị thương với mức độ khác nhau. Dù thiếu nước, ít thức ăn, trạng thái có phần suy giảm, nhưng tinh thần của họ vẫn khá tốt, rõ ràng chưa bị con trăn khổng lồ truy sát.
Người bản địa đưa họ về làng, dân số trong bộ lạc lập tức tăng lên đáng kể.
Những kẻ ngoại lai tụ tập lại, trao đổi thông tin, giúp nhau chữa trị vết thương, rồi bắt đầu tính toán cách quay về. Nhưng khi họ phát hiện ra rằng tất cả đều từng chạm trán con trăn xanh khổng lồ, song chưa ai từng thấy cùng một con khủng long, cuộc trò chuyện bỗng trở nên sôi nổi.
Bill: "Khủng long? Tôi chưa từng thấy... Tôi chỉ nhớ Yakumama bỗng nhiên chuyển hướng, bơi rất nhanh, như thể đang đuổi theo thứ gì đó?"
Trợ lý A Xuyên thắc mắc: "Vậy là nó đang đuổi theo một con khủng long sao? Xin lỗi, nhưng tôi vẫn cảm thấy chuyện rừng rậm có khủng long nghe quá mơ hồ, khó mà chấp nhận được."
Thế nhưng, tất cả nghi hoặc đều tan biến khi họ xem lại đoạn phim từ máy quay kỹ thuật số.
Họ thấy lại con trăn xanh quen thuộc, và cũng nhìn thấy một con khủng long chưa từng biết đến. Trong cảnh tượng hai quái vật khổng lồ giao đấu dữ dội, nỗi sợ hãi muộn màng trong họ chợt dâng.
Bill: "Vậy ra trước khi chúng ta đặt chân vào sông nóng, con khủng long đó đã ẩn mình trong khu rừng kia, thế mà không ai phát hiện ra nó, còn ngang nhiên hái Huyết Lan ngay bên cạnh nó ư?"
"Nó có thể ngụy trang?"
"Tại sao nó không ăn thịt con người? Khi con trăn xuất hiện, tại sao nó không bỏ chạy?"
Trong lúc mọi người tranh luận, Bill nắm được điểm mấu chốt:
"Cuối cùng ai thắng?"
Người trong đội quay phim trả lời: "Là con khủng long. Chúng tôi tận mắt thấy nó bị con trăn khổng lồ nuốt chửng, nhưng rồi chính mắt chứng kiến nó g.i.ế.c c.h.ế.t con trăn. Nó hẳn vẫn còn sống. Và điều đó có lẽ không phải tin tốt lành gì."
Mọi người lặng đi.
Đúng lúc này, họ cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển từng hồi, từng nhịp, giống như có thứ gì đó khổng lồ đang tiến lại gần.
Nước trong bát rung lên tạo thành những vòng sóng lan tỏa.
Chợt nghĩ đến điều gì đó, cả nhóm đồng loạt tái mặt.
"Chúa ơi... đó là khủng long!"
