Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 5: The Lord Of The Rings - Chương 92

Cập nhật lúc: 06/09/2025 22:42

Trời bắt đầu mưa, mưa rất to.

Dãy núi phương Bắc yên tĩnh đến lạ thường, không tiếng thú gầm, không tiếng chim hót, thậm chí cả tiếng cỏ cây lay động hay tiếng gió thổi qua tán lá cũng không còn. Chỉ còn lại một vùng đất cháy sém, vài làn khói xanh vẫn chưa tan hết.

Từng giọt mưa rơi xuống, dập tắt những tia lửa còn sót lại trên những cọc gỗ cháy dở, phát ra tiếng “xì xì” khe khẽ. Chẳng mấy chốc, làn mưa lớn hợp lại thành những dòng nước nhỏ, len lỏi men theo mặt đất gồ ghề chảy về một cái hố lớn.

Bùn lầy bắt đầu dâng lên, thấm ướt những khúc xương rồng còn sót lại trong cái hố sâu.

Bộ xác rồng vỡ vụn từ trong ra ngoài, m.á.u thịt và nội tạng văng tứ tung, nhưng vẫn còn giữ được một phần thân thể, toát ra mùi thịt cháy khét, khiến con rồng bạc chú ý.

Assath bay qua màn mưa, kéo cái xác rồng đen còn sót lại lên đỉnh núi cao khô ráo và gió mạnh. Sau đó, cô nhiều lần rời đỉnh núi, lượn quanh dãy núi để nhặt lại từng miếng thịt rồng bị nổ văng ra.

Cộng lại, ít nhất cũng được hai ba chục tấn.

Trong tình cảnh lương thực dồi dào, Assath tỏ ra rất hào phóng. Cô quay sang hai người đồng hành, đưa ra lời mời chân thành: “Ăn không?”

Đại bàng và tinh linh lập tức từ chối không chút do dự.

Không phải vì họ không có khẩu vị, mà là bản năng khiến họ kháng cự việc ăn thịt rồng.

Đến giờ ăn sáng, Legolas tìm được một ít dâu rừng còn xanh, Zephyr tha về vài con thú nướng chín.

Hai “người” chỉ ăn lấy lệ để lấp đầy dạ dày, hoàn toàn tương phản với Assath đang ăn uống vô cùng ngon miệng.

Dù đồ ăn đặt ngay trước mắt, Zephyr vẫn kiên quyết quay đầu đi, dứt khoát không động vào: “Không, ngươi cứ ăn một mình đi.”

Zephyr: “Thịt rồng ngon đến vậy sao?”

Assath đẩy qua một miếng: “Ăn.”

Assath hiếm khi thấy khó hiểu: “Tại sao ngươi, các ngươi không ăn thịt rồng?” Cô đưa ra ví dụ, “Tinh linh có thể ăn nhện Mirkwood, tại sao đại bàng không thể ăn rồng?”

Nghe vậy, Zephyr giật mình kinh hãi, lông trên cổ dựng đứng cả lên: “Các ngươi đã ăn nhện khổng lồ?”

Nó quay sang nhìn Legolas, ánh mắt như đang nói “Các ngươi dám ăn phân, ta thì không dám!”

Legolas chỉ mỉm cười phản bác: “Các ngươi còn ăn cả rắn và chuột cơ mà.”

Assath chẳng quan tâm bầu không khí, cắt ngang: “Có thể, trả lời câu hỏi của ta trước không?”

Tạm gác lại mấy màn tranh luận thực đơn vô bổ, họ chuyển sang phần khoa học bổ ích. Họ nói với cô, lý do đại bàng và tinh linh không ăn thịt rồng là bởi:

Thứ nhất, rồng là sinh vật của bóng tối, tốt nhất đừng động vào;

Thứ hai, thịt rồng mang theo lời nguyền, giống như kho báu từng bị rồng chiếm giữ.

“Chúng ta gọi đó là ‘bệnh rồng’.”

Assath: “Long bệnh?”

Legolas: “Tạo vật của bóng tối, dù đã chết, vẫn còn mang sức mạnh bóng tối. Ví dụ như thịt rồng – ai từng ăn vào đều sẽ bị lời nguyền bám lấy. Họ nói linh hồn của rồng sẽ quấn lấy họ, chui vào đầu họ, tìm cách mượn thân thể họ để tái sinh.”

“Họ từng thử thiêu hủy, thanh tẩy bằng nghi lễ, nhưng vẫn không thể xua đi tàn hồn của rồng. Cuối cùng, họ hóa điên, trở nên gian xảo và tham lam, ngày càng giống một con rồng… cho đến khi bị giết.”

Zephyr: “Ngay cả đại bàng cũng không dám tùy tiện ăn thịt rồng, bởi sức mạnh bóng tối cũng có thể ăn mòn cả một Maia.”

Maia không phải không thể sa ngã – ví dụ như Sauron, một trong những Maia mạnh nhất từng tồn tại, cũng từng theo chân Morgoth, trở thành kẻ hầu trung thành nhất của hắc ám.

Vì vậy, họ không bao giờ thử – dù chỉ một miếng nhỏ.

Bởi sự sa ngã, thường bắt đầu từ… cái bụng đói.

Giống như con người trong Kỷ nguyên thứ nhất, nếu không đói đến mức không chịu nổi, ai lại đi ăn thịt rồng?

Legolas: “Long bệnh không chỉ tồn tại trong m.á.u thịt rồng, mà còn tồn tại trong kho báu của chúng. Loài người mắc bệnh rồng vì sự thèm ăn, còn người lùn vì lòng tham.”

“Trong dòng lịch sử dài dằng dặc, các vương quốc của người lùn thường sụp đổ sau khi chiếm được kho báu của rồng. Nhưng mỗi thế hệ người lùn có được kho báu ấy đều nghĩ mình sẽ không đi theo vết xe đổ của tiền nhân.”

“Chỉ có rồng mới có thể ăn thịt rồng – chỉ có sức mạnh cùng nguồn gốc mới có thể dung hòa lẫn nhau, đúng không?”

Ăn thịt rồng thì bị bệnh rồng, cất giữ kho báu của rồng cũng mắc bệnh rồng…

Nghĩ đến con rồng vàng từng xuất hiện hai lần trong mộng cảnh, Assath cuối cùng cũng hiểu – cô đã “mắc bệnh” rồi.

Tuy vậy cũng không sao, lần đầu tiên con rồng vàng xuất hiện trong giấc mơ của cô, thái độ vô cùng ngạo mạn, hận không thể một ngụm nuốt chửng cô. Thế nhưng kết quả thì sao? Cô đã ăn nó.

Sau khi xử lý nó một lần, đến lần thứ hai con rồng vàng xuất hiện thì rõ ràng đã biết điều hơn rất nhiều, vừa mở miệng đã gọi cô là “kẻ kế thừa của ta”, cứ như quan hệ giữa hai bên thân thiết lắm vậy.

Cô lại ăn nó một lần nữa, và cảm nhận được nó đã yếu đi rõ rệt so với lần trước. Có lẽ chỉ cần ăn thêm vài lần nữa, nó sẽ hoàn toàn biến mất khỏi ý thức của cô.

Tỷ lệ thuận với điều đó, rồng vàng càng suy yếu, mức độ tiến hóa của cô lại càng sâu. Xem ra, “bệnh rồng” đối với kẻ khác là chất độc chí mạng, nhưng với cô thì lại là một liều đại bổ.

Đã vậy thì, cô còn sợ gì chứ? Cứ để bệnh rồng đến mãnh liệt hơn đi!

Assath: “Nói cho ta biết, hang ổ của con rồng c.h.ế.t đó ở đâu?”

“Ta muốn thu hồi chiến lợi phẩm của mình.”

Dưới sự chứng kiến của Gandalf và Zephyr, Chúa tể vực sâu Drakthar là tài sản của Assath, thì hang ổ của nó tự nhiên cũng là chiến lợi phẩm của Assath.

Có hai vị Maia nhúng tay vào, lại thêm sức mạnh của rồng bạc khiến người ta e dè, nên dù là người lùn hay loài người cũng không dám thừa nước đục thả câu, chỉ có thể cầm túi tiền đến khi tinh linh thu hồi xác rồng, tỏ ý muốn đổi lấy ít răng rồng và vảy rồng đem về rèn vũ khí hộ thân.

Tuy nhiên, tinh linh không giao dịch với bất kỳ ai, họ cho rằng hắc long thuộc về Assath, và chỉ có Assath mới có tư cách quyết định cách xử lý t.h.i t.h.ể rồng.

Người lùn: “Vậy là chúng tôi phải đợi nó quay lại à? Lỡ như nó đi cả mấy năm, rồng cũng thối rữa rồi còn gì!”

Tinh linh: “Chỉ đợi vài năm thôi mà, nếu ngươi không đủ kiên nhẫn, có khi thứ thối rữa lại là ngươi đó.”

Con người: “Cha tôi là một thợ rèn, chỉ còn sống được ba ngày nữa thôi, tâm nguyện trước khi c.h.ế.t là có được một mảnh vảy rồng, xin hãy đồng ý với giao dịch này!”

Tinh linh: “Chúng tôi cũng muốn đồng ý lắm chứ, nhưng sợ rằng sau khi đồng ý, cả thị trấn Long Lake chỉ còn sống được ba ngày thôi. Xin cha ngươi hãy đổi tâm nguyện khác đi.”

Người lùn và con người: ……Các ngươi đúng là nước đổ đầu vịt!

Cùng lúc đó, Assath kéo theo Legolas, còn tinh linh mang theo bản đồ và vũ khí. Họ bay vượt qua núi non, hoang nguyên, rừng rậm, hồ lớn, sa mạc, cuối cùng đến một vùng đất hoang vu – nơi từng là một trong những mỏ khoáng của người lùn.

Nó giống như dãy núi phía bắc, cũng vì sản sinh ra vàng mà bị rồng chiếm giữ suốt hàng trăm năm.

Legolas: “Nơi này từng là một ngọn núi cao, gần như chạm đến thiên không, được gọi là ‘Silpharion’, nghĩa là chủ nhân của gió và bầu trời.”

“Nhưng kể từ khi dòng suối cuốn theo khối quặng đầu tiên, được một người lùn luyện ra vàng, thì trong suốt sáu trăm năm tiếp theo, ngọn núi ấy bị bào mòn thành vực sâu, hóa thành từng đống vàng. Một vương quốc người lùn được xây dựng xung quanh, đời đời canh giữ vực sâu, nghĩ rằng có thể mãi mãi chiếm giữ kho báu.”

“Thế nhưng, lòng tham của họ đã dẫn dụ rồng tới – chính là Drakthar. Nó hủy diệt vương quốc người lùn, chiếm lĩnh vực sâu, ngồi trên tất cả châu báu.”

Vực sâu tối om, càng xuống sâu gió càng lạnh, cho đến khi Assath phun ra một ngụm lửa rồng, sưởi ấm không gian.

Legolas: “Kho báu của người lùn thường được bảo vệ bằng nhiều cơ quan, ta không rõ cửa vào kho báu ở đâu, cần phải tìm.”

Assath: “Tóm lại, kho báu nằm trong núi, đúng không?”

Legolas: “Đúng vậy, chúng ta tìm xem có lối vào nào không…”

Giống như Assath không thể hiểu nổi kiểu tư duy chậm rãi của tộc bất tử khi đi tìm kho báu, thì Legolas cũng không thể hiểu nổi hành vi “phá sạch cho nhanh” của chiến lực đỉnh cấp.

Ban đầu, anh muốn cùng rồng bạc bước vào vực sâu, chạm vào dấu tích thời gian, thưởng thức tác phẩm lịch sử, trải nghiệm cơ quan của thợ thủ công, rồi lần mò những dòng chữ khắc trên vách đá, tiến hành một cuộc đối thoại xuyên thời gian với linh hồn của mấy trăm năm trước——

Không ngờ Assath liền phun lửa rồng, tập trung hỏa lực thiêu rụi vách núi, đốt sạch đá tảng và dây leo vướng víu.

Sau đó, cô vỗ cánh, lao thẳng vào vách núi đang dần sụp đổ, chỉ nghe “ầm” một tiếng, cô trực tiếp phá từ ngoài vào trong, lại phun thêm một ngụm lửa rồng, soi sáng lòng núi.

Nhưng rất nhanh, rồng bạc và tinh linh phát hiện ra lòng núi vốn dĩ chẳng cần soi sáng, vì nơi đó chất đầy vàng bạc, châu báu, ngọc trai, khoáng sản quý hiếm, cũng như vô số cổ thư quý giá.

Họ nhìn thấy vàng phủ kín cả sườn núi, chất thành từng đống, tạo nên một hồ vàng rực rỡ. Mỗi đồng tiền đều mang theo hơi thở của hắc long.

Châu báu xinh đẹp, phát ra cám dỗ vô thanh, thu hút những kẻ đi tìm kho báu bước vào, rồi dần dần nuốt chửng lý trí của họ.

Vàng làm lóa mắt, bảo thạch khiến người choáng ngợp, nhưng đáng tiếc thay, chủ nhân mới của kho báu lại không đắm chìm trong của cải, còn bạn đồng hành của cô cũng chỉ đơn thuần là thưởng thức, hoàn toàn không hứng thú với chuyện “sở hữu”.

Assath dang rộng đôi cánh, lăn một vòng trong đống vàng, cảm thấy lớp vảy được mài đến là dễ chịu. Cô chợt hiểu vì sao loài rồng lại thích vàng—thì ra vàng chính là chiếc đệm mà da rồng ưa chuộng nhất.

Cô chui vào trong đống vàng, chỉ để hở mỗi cái đầu ra ngoài:

“Legolas, ta muốn mang hết chỗ này đi.”

Hang rồng do Mirkwood xây rất rộng, chắc là đủ để chứa đống vàng này. Nếu không đủ thì vẫn còn thung lũng, thung lũng không đủ thì còn dãy núi phương Bắc, lãnh địa cô có thừa.

Legolas nhặt lên một cuộn cổ thư:

“Cổ thư hỏa ma pháp từ Kỷ thứ Nhất... Assath, trước hết mang mấy cuộn cổ thư này đi. Ta nghĩ ngươi sẽ cần đến. Muốn học không?”

Đồng tử rồng của Assath khóa chặt vào cổ thư:

“Học.”

So với vàng, rõ ràng cô vẫn ưu tiên sức mạnh. Dù vàng đặt ở đâu, qua bao lâu đi nữa, cuối cùng vẫn là của cô. Nhưng cổ thư thì khác, một số phương pháp tăng cường sức mạnh nếu bỏ lỡ, có dùng bao nhiêu vàng cũng không đổi lại được.

Cô biết đâu là chuyện quan trọng.

Legolas mỉm cười:

“Vậy thì, ngươi phải học ngôn ngữ của tộc Tiên trước đã.” Hắn lắc lắc cuộn cổ thư, “Không phải Sindarin, mà là Quenya.”

Assath:

“Ngôn ngữ Tiên... có hai loại sao?”

“Còn có phương ngữ của tộc Noldor, tiếng Avari, tiếng Teleri... Quenya cổ xưa và cao quý, rất nhiều cổ thư đều dùng nó để ghi chép, còn Sindarin là ngôn ngữ của chúng ta— Tiên Sindar.”

Thế là, trong kho báu nồng nặc khí rồng, giữa núi vàng núi bạc chất chồng, Tiên và Rồng hoàn toàn ngó lơ sự dụ dỗ của của cải vô biên, chỉ chăm chú vào việc dạy học và nâng cấp.

Cuối cùng, quả thật họ chỉ chọn mang đi một đống cổ thư, bỏ lại kho báu lạnh lẽo nằm đó, đến cả hơi thở rực lửa của rồng cũng chẳng thể sưởi ấm được.

Suốt một thời gian dài, hai người đến rồi đi, đi rồi lại đến, mãi đến khi dọn sạch cổ thư mới đến lượt đống vàng.

Assath:

“Chúng có tác dụng gì lớn nhất?”

Legolas:

“Có thể... hấp dẫn rồng chăng?”

“Chuyển hết đi!”

MonkeyD

Email: [email protected]

Liên hệ hỗ trợ: https://www.fb.com/monkeyd.vn

DMCAPROTECTED

Mọi thông tin và hình ảnh trên website đều được bên thứ ba đăng tải, MonkeyD miễn trừ mọi trách nhiệm liên quan đến các nội dung trên website này. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức. Các vấn đề liên quan đến bản quyền hoặc thắc mắc khác, vui lòng liên hệ fanpage: MonkeyD.